Bảo Bối Của Lục Cánh Sơ - Chương 6
15
Trở lại văn phòng Lục Cánh Sơ.
Hắn bắt chéo hai chân hỏi: “Em có xích mích với hắn sao?”
Vừa rồi ngữ khí của Lý quản lý thật sự không giống quan hệ đối tác.
Tôi nhất thời không biết đang tức giận cái gì.
Một mặt không muốn làm cho Lục Cánh Sơ khó xử, lựa chọn nén giận, mặt khác cảm giác mình bị Tô Nhiên tính kế, cô ta rõ ràng đã đáp ứng tôi, sẽ xử lý tên cặn bã kia.
Đang lúc tôi không biết trả lời Lục Cánh Sơ như thế nào, Chu Mộ đẩy cửa đi vào.
“Sao anh lại tới đây?”
“Đúng lúc tìm em có việc, em đi thử áo cưới với chị dâu đi.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm, cái cớ này đến thật đúng lúc.
“Chị dâu em đang ở bên ngoài, em trực tiếp đi tìm chị ấy.” Trong tay Chu Mộ còn cầm một phần văn kiện thật dày, hẳn là có việc muốn nói chuyện với Lục Cánh Sơ.
Tôi gật đầu, đi ra ngoài.
Khi chị dâu đưa tôi ra ngoài, có người hỏi chị ấy tôi là ai.
“Em gái của Chu tổng các người.”
“A? Cô ấy không phải bạn gái của Lục tổng sao?”
Ngắn ngủi nửa giờ, tin tức tôi là bạn gái Lục Cánh Sơ đã truyền khắp nhóm bọn họ.
Chị dâu ý vị thâm trường nhìn tôi một cái “Giấu cũng thật kĩ nha, anh em không biết chứ.”
“Không biết.” Tôi thành thật nói.
Cô ấy cười kéo tôi “Sợ cái gì? Có chị ở đây, cứ yên tâm mạnh dạn nói chuyện với Lục Cánh Sơ.”
“Chị dâu, em……”
Lời đến bên miệng lại bị tôi nuốt trở lại.
Quên đi, việc vui của họ sắp tới, vẫn là không nên nói chuyện sốt ruột với họ.
16
Tôi không ngờ chuyện kia lại bị tra ra nhanh như vậy, chuyện Lý quản lý quấy rầy nữ nhân viên lại một lần nữa bị vạch trần.
Bộ phận bọn họ liên hợp tố cáo hắn, đã nháo đến mức mọi người đều biết.
Ngay cả Tô Nhiên cũng không bảo vệ được hắn.
Đêm đó, tôi đang xem tivi trong phòng khách.
Lục Cánh Sơ cãi nhau với tôi một trận.
“Xảy ra chuyện như vậy sao em không nói cho anh biết?” – Lục Cánh Sơ tức giận đến đỏ mắt, điện thoại di động không cẩn thận bị ném bay ra ngoài, màn hình vỡ vụn.
“Không phải đã giải quyết xong rồi sao?” Tôi cũng bốc hỏa theo, tức giận lên tiếng.
Lục Cánh Sơ lập tức tỉnh táo lại, nhéo nhéo mũi.
“Gia Dư, nói cho anh biết, tại sao.”
“Không phải các anh có hợp tác quan trọng sao? Em sợ sẽ ảnh hưởng đến anh.”
Không nói còn đỡ, vừa nói lý do Lục Cánh Sơ càng tức giận.
“Em có coi anh là bạn trai không?”
“Xảy ra chuyện như vậy, anh lại là người cuối cùng biết.”
“Chu Gia Dư, rốt cuộc em nghĩ như thế nào!”
Hắn càng nói thanh âm càng lớn, tôi ôm gối ôm ngồi trên sô pha.
Cảm giác mệt mỏi quá.
Lục Cánh Sơ trách tôi vì sao không nói cho hắn biết.
Nhưng hạng mục kia là hắn khổ cực chuẩn bị hai năm, làm sao tôi nhẫn tâm nhìn tâm huyết của Lục Cánh Sơ bởi vì tôi mà bị hủy hoại.
Hắn bóp chặt gáy tôi, phát tiết xong vẻ mặt đau thương “Chu Gia Dư, rốt cuộc em có yêu anh không?”
Lòng tôi căng thẳng, bỗng dưng giương mắt nhìn hắn.
“Không phải em cố ý không nói với anh, khi đó anh bận rộn như vậy, thật sự em…”
Tôi không bịa ra được.
“Gia Dư, chúng ta chia tay một thời gian đi.” Lục Cánh Sơ suy nghĩ rất lâu mới lên tiếng.
Cảm xúc của tôi thoáng cái thay đổi, ngơ ngác nhìn hắn.
Chuông cửa reo và chị dâu tôi đến đón tôi.
“Tôi đưa em ấy về trước.” Chị dâu ôm tôi xuống lầu.
Ngồi vào trong xe, mu bàn tay bị nước mắt thấm ướt.
Chị dâu nói xong cảm thấy là biết rõ còn cố hỏi, vừa rồi hai người ai cũng không nói lời nào, rất rõ ràng là cãi nhau một trận.
Cô ấy nói: “Yên tâm, anh trai em sẽ xử lý tốt, sẽ đòi lại công đạo cho em.”
“Chị dâu, em làm sai sao?” Tôi cúi đầu nhìn lòng bàn tay hỏi cô ấy.
Giọng cô ấy cứng rắn: “Em còn cảm thấy mình làm đúng sao? Chuyện lớn như vậy sao không nói với anh trai em?”
“Em sợ ảnh hưởng đến công ty họ.”
“Gia Dư, đây là chuyện sớm muộn, sớm phát hiện sớm diệt trừ mới là biện pháp giải quyết tốt nhất.”
“Em không thấy tư thế Lục Cánh Sơ muốn đánh người, nếu không có người ngăn cản, chậc.”
Sau khi về đến nhà, anh tôi còn muốn quở trách tôi hai câu, bị ánh mắt chị dâu đè trở về.
“Em thay anh khuyên bảo em ấy đi, đúng là đầu heo mà.” Chu Mộ thở phì phò vào phòng ngủ.
Chị dâu rót ly nước cho tôi “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Em nói rõ ràng với chị đi.”
Tôi không phát hiện điện thoại di động của chị dâu vẫn luôn trong trạng thái trò chuyện.
“Sau khi vào đồn cảnh sát, Tô Nhiên gọi điện thoại cho em.”
“Chị ấy nói Lục Cánh Sơ có một dự án rất quan trọng cần hợp tác, nếu lúc này có tin tức tiêu cực thì sẽ ảnh hưởng đến anh ấy.”
Chị dâu tỉnh ngộ: “Cho nên em liền lựa chọn hòa giải với hắn ta?”
Đối mặt với ánh mắt áp bách của chị dâu, tôi chột dạ gật gật đầu.
“Được rồi, đi ngủ đi, có chuyện gì thì ngày mai hãy nói.”
==> Ủng hộ nhà dịch tại website METRUYEN.ME nhé cả nhà!!! <==
17
Ngày hôm sau, Lục Cánh Sơ còn mặc bộ quần áo ngày hôm qua xuất hiện ở nhà tôi.
Tôi tưởng mình bị ảo giác nên dụi dụi mắt.
“Anh… sao anh lại tới đây?” Tôi ấp a ấp úng hỏi hắn.
“Đến xin lỗi em.” Lục Cánh Sơ thức cả đêm, mắt đầy tơ máu.
Tôi cẩn thận đi về phía sô pha, theo bản năng nhìn về phía phòng anh tôi.
Hắn lấy lại bình tĩnh “Đừng nhìn nữa, anh em không ở nhà.”
Hôm qua chúng tôi còn cãi nhau, hôm nay hắn đã cúi đầu, tôi có chút không thích ứng.
Lục Cánh Sơ nhìn tôi một lúc lâu, phun ra một chữ: “Ngốc.”
?
“Vì sao không nói thật với anh?” Trong lòng Lục Cánh Sơ nghẹn ngào.
Tôi không biết tại sao trong một đêm, thái độ của hắn lại thay đổi.
“Tô Nhiên nói với em, em liền tin? Rốt cuộc cô ấy là bạn trai em hay anh là bạn trai em?”
Tôi cảm thấy bối rối.
Nghẹt cổ, tôi không lên tiếng.
Cứ để cho hắn nổi giận xong thôi.
“Anh đuổi cô ấy rồi.”
Một câu vô cớ của hắn khiến tôi có chút bối rối.
“Lúc trước anh nhớ kỹ tình cảm từ nhỏ đến lớn, luôn nhẫn nhịn với cô ấy.”
“Đột nhiên có một ngày anh phát hiện, anh chẳng hiểu gì về người bạn thời thơ ấu này.”
Lục Cánh Sơ ôm tôi “Em còn ngây ngốc bị cô ấy bắt nạt.”
Lúc này tôi mới biết là Tô Nhiên cố ý, ngay từ đầu cô ta đã muốn hủy hoại tôi, chỉ là không nghĩ tới tên cặn bã kia bản tính khó dời, bị người ta vạch trần.
18
Trải qua chuyện này, Lục Cánh Sơ không thể không nghiêm túc suy nghĩ vấn đề giữa chúng tôi.
Biện pháp đơn giản thô bạo, hắn nghỉ đông đưa tôi đi du lịch.
Nói là bù đắp chỗ trống mấy năm nay.
Tôi cảm thấy rất tốt, chuyện liên quan đến hắn tôi đều biết.
Chỉ là bên anh trai tôi, thật sự đắm chìm trong niềm vui kết hôn, còn không biết tôi đã ở bên Lục Cánh Sơ.
Trong mắt anh tôi ngoại trừ chị dâu tôi, những thứ khác đều không liên quan đến anh ấy.
Hôm anh ấy tổ chức đám cưới, chúng tôi trở về.
Anh ấy đột nhiên nhiệt tình giúp tôi giới thiệu đối tượng.
Còn nói về sau có người làm chỗ dựa cho tôi, sẽ không bị người khác khi dễ.
“Em yêu rồi.” Tôi cắn ống hút nói với anh tôi.
“Ai?” Anh tôi không cho là đúng.
“Lục Cánh Sơ.”
「……」
“Được rồi, đừng lấy cậu ta làm cớ.”
Anh tôi không tin tôi.
Chị dâu tôi cũng không lên tiếng.
Nói Tào Tháo Tào Tháo đến.
Lục Cánh Sơ mặc trang phục phù rể xuất hiện, hết sức tự nhiên cầm lấy đồ uống của tôi.
Đợi đến tối, tôi và hắn vụng trộm đi ra.
Lục Cánh Sơ hỏi tôi: “Muốn đi đâu tổ chức hôn lễ?”
“…… Anh đừng hôn, đợi lát nữa có người tới.”
“Cũng không phải yêu đương vụng trộm, sợ cái gì.”
Quả nhiên, người khi làm chuyện xấu, sẽ bị bắt.
“Lục Cánh Sơ! Tôi coi cậu là anh em tốt, cậu lại tán tỉnh em gái tôi?” Tiếng gào thét của anh trai vang tận mây xanh.
Tôi nghi ngờ anh tôi say rượu.
Tôi nói với anh ấy, chính anh ấy không tin.
Lục Cánh Sơ ôm tôi, cười như hồ ly: “Bảo bối, nói cho anh ấy biết, em tán tỉnh anh bao lâu rồi.”
Rất lâu rồi, bốn năm trước đã bắt được Lục Cánh Sơ.
Chị dâu đưa anh tôi về “Đừng quấy rầy người ta nữa.”
“Dư Dư, may mà em vẫn ở bên cạnh anh.”
“Lục Cánh Sơ, em đã từng nói em yêu anh chưa?”
“Không có.”
“Em yêu anh.” Tôi ôm anh, dán vào tai anh: “Rất yêu rất yêu anh.”
(Hết)