Bảo Bối Của Lục Cánh Sơ - Chương 3
6
Lục Cánh Sơ nói được làm được.
Chỉ là hắn đưa ra rất nhiều yêu cầu, không cho tôi gọi đồ ăn bên ngoài.
Còn muốn tôi một ngày ba bữa quẹt thẻ gửi cho hắn xem.
Tôi nằm trên sô pha nhà bạn thân, đau đầu cực kỳ.
Bạn thân cắn một miếng táo, cười hì hì nói: “Lục Cánh Sơ đây là nuôi cậu như con gái mà.”
Tôi nghe thấy da gà nổi đầy lên: “Anh ấy không biến thái như vậy chứ.”
“Khó nói.” Cô ấy kích động tiến đến trước mặt tôi, “Có muốn nối lại duyên phận với anh ấy không?”
Tay đánh chữ của tôi dừng lại, máy móc quay đầu lại: “Cái gì?”
“Đừng giả ngu, mình cảm thấy hai người rất có hy vọng đấy.” Bạn thân nghiêm túc phân tích tỷ lệ tôi và Lục Cánh Sơ quay lại là bao nhiêu.
Cuối cùng, nhắc tới tuổi của anh ấy.
Bạn thân ủ rũ: “Quên đi quên đi, Tiểu Dư nhà mình còn trẻ như vậy, không cần phải tìm một người đàn ông già.”
Tôi vô thức giải thích cho Lục Cánh Sơ: “Anh ấy không già.”
“Chu Tiểu Dư! cậu nói thật với mình, có phải cậu vẫn còn thích anh ấy không?” Bạn thân ngửi thấy mùi tro tàn lại cháy, ánh mắt sắc bén nghiêm túc nhìn tôi chằm chằm.
Tôi gõ xong một chữ cuối cùng, không đủ sức nói: “Anh ấy cũng không tệ.”
Bạn thân cảm thán: “Xong rồi, xong rồi.”
Tôi ngược lại không cảm thấy như vậy.
“Tô Nhiên không làm khó cậu chứ.” Bạn thân chuyển đề tài sang Tô Nhiên.
Tôi ngả xuống sô pha cầm di động, nhìn chằm chằm vào trang chat trống rỗng trên màn hình, giọng nói buồn bực: “Không có.”
Hắn có quá bận để trả lời tin nhắn của tôi không?
Tôi rầu rĩ không vui, giống như lại trở lại thời điểm thầm mến hắn, tâm tình luôn luôn xáo động.
Bạn thân rút điện thoại di động của tôi: “Đừng nhìn nữa, ăn cơm trước đi.”
Ăn cơm tối xong, Lục Cánh Sơ chủ động nhắn tin cho tôi.
Một chuỗi mật mã sáu chữ số, sau đó lời ít ý nhiều chỉ còn ba chữ: “Cho chó ăn.”
Con Husky tên là Bạch nhãn lang kia?
Đang do dự có nên đi hay không, Lục Cánh Sơ giống như là đoán được cái gì, xa xỉ chuyển một khoản tiền lớn cho tôi.
Tôi sảng khoái đồng ý.
Bạn thân ở phòng khách làm việc, thấy tôi muốn ra cửa liền hỏi một câu: “Đi đâu?”
“Quan tâm động vật nhỏ.” Tôi có cảm giác có tật giật mình.
Cô ấy cười không nói, ném tới một ánh mắt: “Về sớm một chút.”
Tôi nghiêm túc “Ừ” một tiếng.
Căn hộ Lục Cánh Sơ ở cách chỗ tôi hơi xa.
Nhà hắn rất sạch sẽ, Husky ngoan ngoãn nằm sấp trên thảm phòng khách.
Thấy người lạ đến, ném tới một ánh mắt khinh thường kiêu ngạo.
Thật đúng là chó giống chủ nhân.
Tôi chụp một tấm ảnh gửi qua, Lục Cánh Sơ không trả lời.
Husky chán ăn, nó lại gần làm nũng, sau đó không biết khó chịu chỗ nào.
Đi thẳng vào phòng ngủ bên trong.
Tôi đi theo nó.
Phong cách trang trí phòng là màu đen trắng, làm cho người ta có cảm giác rất áp lực.
Tủ đầu giường bị Husky làm loạn, thủy tinh vỡ đầy đất.
Tôi chụp vài tấm ảnh chú chó làm vỡ đồ đạc.
Một hộp gấm màu đỏ thu hút sự chú ý của tôi nhìn rất giống nhẫn.
Tôi không khỏi tò mò liền mở ra.
Dưới ánh đèn vàng ấm áp, một chiếc nhẫn kim cương rực rỡ lóa mắt.
Kiểu dáng quen thuộc lập tức gợi lên trí nhớ của tôi.
Đây là chiếc nhẫn cưới mà tôi thiết kế 4 năm trước.
Lúc ấy tôi còn hỏi ý kiến của Lục Cánh Sơ.
Tôi cho rằng hắn không coi ra gì, không nghĩ tới hắn vẫn nhớ kỹ, còn làm ra.
Thời gian hoàn thành là 4 năm trước.
Tình cảm ẩn giấu trong lòng lặng lẽ dâng lên, giống như một viên đá nhỏ ném vào mặt hồ nổi lên sóng gợn lăn tăn.
Tôi ngồi xổm xuống sờ sờ đầu Husky: “Yên tâm, nếu Lục Cánh Sơ đánh em, chị nhất định sẽ ngăn anh ấy lại.”
Husky kêu vài tiếng.
Điện thoại reo.
Lục Cánh Sơ gọi điện thoại tới.
“Không cần dọn dẹp, để dì quét dọn dẹp.”
Nghe giọng nói của hắn tựa hồ có chút khẩn trương.
Tôi cười khẽ, vui vẻ đồng ý: “Biết rồi. Hôm nay anh về không?”
Hắn thở phào nhẹ nhõm, giọng nói có chút mệt mỏi: “Không về, có chút bận.”
“Anh ăn cơm tối chưa?” Tôi có chút co quắp hỏi.
“Vẫn chưa.”
Lục Cánh Sơ nói rất nhẹ nhàng, rất dịu dàng.
“Vậy anh mau đi ăn cơm đi.” Tôi không quấy rầy hắn nữa.
Husky vẫn cúi thấp, bộ dáng phờ phạc.
“Em sẽ không bị bệnh chứ?” Tôi không có kinh nghiệm chăm sóc thú cưng, chỉ có thể mang nó đi bệnh viện khám.
Bác sĩ nói là hơi bị cảm, uống chút thuốc, tiêm một mũi là được.
Lúc tôi báo cáo tình trạng sức khỏe của Bạch nhãn lang với Lục Cánh Sơ đã rất muộn.
“Quên đi, mang em về nhà vậy.” Tôi quét mắt nhìn husky không phục ở hàng ghế sau.
“Đừng nghĩ nữa, hôm nay anh ấy không về trở về.”
“Dẫn em đi đón một chị gái, chúng ta sẽ về nhà.”
Rạng sáng, bạn thân từ quán bar đi ra.
Bạch nhãn lang nằm úp sấp ở cửa sổ, hướng bên kia hưng phấn gầm rú.
Bạn thân đi tới, liếc nhìn con chó đang sủa ở hàng ghế sau, nhướng mày: “Đây là của nhà Lục Cánh Sơ?”
Tôi gật đầu “Đúng vậy.”
Cô ấy mở cửa xe “Tên là gì?”
Nhất thời tôi có chút khó mở miệng, nhắm mắt lại: “Bạch nhãn lang.”
Nghe được tôi gọi nó, chú chó ngồi hàng sau kêu càng vui vẻ.
Tôi đang chuẩn bị lái xe đi.
Ánh đèn lờ mờ trước cửa quán bar, bóng lưng quen thuộc lọt vào tầm mắt.
Người đàn ông quay lưng lại với tôi và ôm người phụ nữ say rượu trong tay.
Đột nhiên người phụ nữ tỉnh táo lại, bám vào vai người đàn ông, kiễng chân hôn lên.
Người đàn ông kinh ngạc trong chớp mắt, nghiêng đầu, nụ hôn rơi trên má người đàn ông.
Bạn thân uống đến có chút say, cô ấy hạ cửa sổ xe xuống hít thở không khí “Ồ, sao bạch nhãn lang còn đang kêu?”
“Người đàn ông kia trông giống Lục Cánh Sơ vậy.”
Bạn thân bị cận, cô ấy híp mắt nhìn về phía người đàn ông đang xoay người.
Đúng là Lục Cánh Sơ.
Trách không được Bạch nhãn lang phấn khích như vậy.
Tôi bình tĩnh lái xe đi.
Trước khi đi ngủ, tôi lại hỏi Lục Cánh Sơ khi nào thì trở về.
Hắn nói hai ngày.
Sau đó dặn tôi nghỉ ngơi sớm một chút.
Tôi tự lừa mình dối người, nằm trên giường một đêm không ngủ.
7
Trưa hôm sau.
Anh tôi gửi tin bảo tôi giúp anh ấy đến nhà Lục Cánh Sơ lấy đồ.
Tôi không muốn đi, bèn kiếm cớ: “Anh ấy không ở nhà.”
“Cậu ta ở nhà.” Anh tôi vô cùng khẳng định nói.
Tôi không lay chuyển được, đành miễn cưỡng nghe theo anh tôi.
Không nói qua với Lục Cánh Sơ, tôi trực tiếp dẫn Husky qua.
Ở cửa nhấn chuông nửa ngày không ai để ý.
Đang định trở về thì thang máy có người đi lên.
Tôi nhìn Lục Cánh Sơ mặc âu phục màu đen đi tới.
“Sao không nhập mật mã vào?” Hắn bị Husky kích động nhào tới liền lảo đảo.
Tôi liếc hắn một cái, nói: “Chủ nhân không ở nhà, không tiện.”
Ánh mắt hắn nhẹ nhàng nhìn trên mặt tôi, mang theo ý cười “Em cũng không phải người ngoài.”
Tôi khâm phục hắn vì khả năng nói dối thành thạo và trêu chọc tôi.
Chú chó đi theo hắn vào.
“Ở lại ăn cơm đi.” Hắn cởi áo khoác ném lên sô pha.
Tôi cũng không thèm ngước mắt liền từ chối, lãnh đạm nói: “Không được.”
Lục Cánh Sơ không định thả tôi đi, hắn chắn trước mặt tôi, mang theo ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn qua.
“Làm sao vậy, không vui sao?”
Tôi kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mắt, khuôn mặt tuấn mỹ có cảm giác mệt mỏi.
Rất khó tưởng tượng tối hôm qua ở cửa quán bar, sau khi bị người phụ nữ hôn, làm như không có việc gì gạt tôi chuyện không trở về.
Husky vùi ở bên chân, tôi nhìn tư thế một người một chó.
Rất phiền.
“Anh…… ” Lời còn chưa nói xong.
Có người mở cửa bước vào.
“Cánh Sơ à, dì bảo cháu đi xem mắt, sao cháu lại chạy mất vậy?”
Âm thanh hung dữ trong trí nhớ càng ngày càng gần.
Thân thể tôi cứng đờ, chậm rãi nhìn sang.
Đối diện với ánh mắt kinh hoàng của người phụ nữ.
Tôi lộ ra nụ cười châm chọc “Em đi trước.”
Lục Cánh Sơ là do dì hắn nuôi lớn.
Ba mẹ hắn ly hôn khi hắn còn rất nhỏ.
Mẹ hắn ra nước ngoài đã có gia đình mới.
Ba hắn đối với hắn không quan tâm, là dì của hắn một mực chăm sóc hắn.
Dì hắn rốt cuộc không nhịn được, gọi tôi lại “Cô tới làm gì?”
Tôi không muốn Lục Cánh Sơ khó xử, cằm hất về phía thùng giấy “Giúp anh tôi lấy đồ.”
Dì hắn nặng nề đặt túi xách lên tủ giày, bất mãn:
“Cháu không muốn xem mắt là vì cô ta sao?”
Tôi vô tội.
Liên quan gì đến tôi.
Ngày hôm qua hắn còn ân ái với một người phụ nữ.
“Dì à, cháu với cô gái kia không thích hợp.” Lục Cánh Sơ nhíu mày bất đắc dĩ nói.
Tôi không muốn ở lại thêm một giây nữa, nhấc chân rời đi.
Giọng dì hắn sắc bén: “Đứng lại!”
Tôi hít sâu, tốt tính hỏi: “Dì có chuyện gì sao?”
Lục Cánh Sơ vỗ vỗ đầu Husky để nó tự đi chơi.
“Cô còn muốn dây dưa với Cánh Sơ sao?” Giọng nói bà ấy mang theo sự tức giận.
Tôi thấy xấu hổ.
Sự nhục nhã của bốn năm trước vẫn còn rõ mồn một trước mắt.
Lục Cánh Sơ phát hiện tình huống không đúng “Dì đang nói gì vậy?”
“Không phải cô cam đoan với tôi sẽ không quấn quít lấy Cánh Sơ nữa sao?” Khí thế vênh mặt hất hàm sai khiến của dì hắn không hề yếu hơn năm đó.
Tôi cắn môi, cúi đầu, móng tay cắm sâu vào trong thịt.
“Tôi không có.”
Câu này tôi nói rất nhỏ.
Số lần tôi và Lục Cánh Sơ gặp lại có thể đếm trên đầu ngón tay.
Nhiều lần gặp ở nơi công cộng.
Chiếc nhẫn đêm qua vừa mới khuấy lên một chút rung động.
Đảo mắt lại bị người ta vô tình bóp chết.
Dì hắn nói rất đúng.
Tôi và Lục Cánh Sơ ở đâu cũng không thích hợp.
Trách tôi còn có ảo tưởng.
Lục Cánh Sơ chặn giữa hai chúng tôi, nghiêm túc mở miệng: “Các người đang nói cái gì?”
Ôn Tiệp đột nhiên lướt qua hắn, giơ tay về phía tôi.
Tôi không kịp phản ứng.
Một cái tát trở tay không kịp rơi xuống người Lục Cánh Sơ.
Ôn Tiệp không ngờ Lục Cánh Sơ lại đỡ được, sững sờ đứng tại chỗ.
Cái thùng trong tay tôi bị Lục Cánh Sơ đụng ngã xuống đất.
“Anh không sao chứ.”
Lục Cánh Sơ giật giật, lạnh nhạt nói: “Tôi không sao.”
Hắn hỏi tôi “Gia Dư, em có gì muốn nói với anh không?”
Ôn Tiệp tức giận đến mức lồng ngực phập phồng, không biết giữ mồm giữ miệng mắng tôi:
“Có cái gì để nói.”
“Cô ta chỉ là một sao chổi!”
Sắc mặt Lục Cánh Sơ trầm lạnh, lớn tiếng “Cô ấy là người con thích, tôn trọng cô ấy một chút được không?”
Lời này vừa nói ra, tôi trợn tròn mắt.
Nhìn hắn, há mồm nói không ra lời.
Chỉ là cảm thấy uất ức, mũi cay cay, hốc mắt nghẹn nước mắt.
Lục Cánh Sơ nói: “Dì, chúng ta nói chuyện một chút.”
Hắn chỉ chỉ chỗ chú chó đang nằm “Em đi tìm husky chơi một lát đi.”
Chân tôi như bị đổ chì, không thể động đậy.
Vẫn là Lục Cánh Sơ gọi chú chó tới, dẫn tôi qua.
Phòng khách, tôi ngồi trên sàn nhà lặng lẽ rơi nước mắt.
Bốn năm trước tôi và Lục Cánh Sơ hẹn đi du lịch, trên đường hắn trở về đón tôi xảy ra tai nạn xe cộ.
Tôi còn chưa gặp hắn, Ôn Tiệp đã tìm tới tôi trước.
Bà ấy nói bởi vì tôi tùy hứng, hại Lục Cánh Sơ có thể sẽ biến thành người tàn tật.
Tôi không muốn chia tay Lục Cánh Sơ, nhưng bà ấy và Tô Nhiên thay nhau ra trận ép tôi và Lục Cánh Sơ chia tay.
Một người là người dì thân nhất của hắn, một người là bạn tốt từ nhỏ đến lớn của hắn.
Cuối cùng tôi vẫn rút lui.
Chia tay một năm, tôi lướt qua nhóm bạn bè của Tô Nhiên, nhìn thấy ảnh chụp chung thân mật của hai người bọn họ ở Tuyết Sơn.
Đó là nơi tôi và Lục Cánh Sơ đã ước định cùng đi.
Tôi tưởng họ đi cùng nhau.
Không biết qua bao lâu, anh trai tôi gọi điện thoại hỏi tôi có lấy được đồ hay không.
Tôi cố gắng khôi phục lại cảm xúc, nói với anh ấy là tôi vẫn còn ở nhà Lục Cánh Sơ.
Chu Mộ phát hiện giọng nói của tôi không đúng, nói chuyện thêm một lát.
Nói bóng nói gió hỏi tôi đã xảy ra chuyện gì.
Tôi nghẹn ngào và nói không có gì.
Giọng Chu Mộ trở nên lạnh lẽo, anh tôi nói: “Bảo Lục Cánh Sơ nghe điện thoại.”
Tôi không muốn làm lớn chuyện, nói dối: “Xem phim nên em khóc.”
Chu Mộ ở đầu dây bên kia nghẹn thở “Em tốt nhất là như vậy đi.”
Anh tôi hết cách, gửi vài bao lì xì chọc tôi vui vẻ.
Nước mắt tôi rơi nhiều hơn.
Nửa giờ trôi qua.
Lục Cánh Sơ gõ cửa đi vào.
Hắn đứng ở cửa, sắc mặt trầm lãnh “Ra ngoài ăn cơm.”
Tôi ngồi xổm cùng Bạch nhãn lang, chân ngồi tới mức tê dại.
Thấy tôi không lên tiếng, hắn dịu dàng nói: “Ăn cơm trước, đợi lát nữa chơi.”
Tôi vịn ghế đứng lên “Em không đói bụng, em về trước đây.”
Hắn bước chân dài tới, ôm lấy tôi, cằm đặt lên đỉnh đầu tôi, nghẹn khuất lại khó hỏi: “Em không có gì muốn nói với anh sao?”
Trong lòng tôi lộp bộp một tiếng, cụp mắt xuống “Không có gì để nói.”
Dựa vào tính tình của hắn, muốn biết cái gì thì tự mình tra là được rồi.
Tôi nhẫn tâm đẩy hắn ra.
“Về sau em sẽ không quấy rầy anh nữa.”