Bảo Bối Của Lục Cánh Sơ - Chương 2
4
Lúc Lục Cánh Sơ ra ngoài nghe điện thoại, tôi nói chuyện với bạn thân.
Cô ấy ở đầu dây bên kia cười ha ha: “Anh ấy đã sớm phát hiện ra số điện thoại kia là cậu, cậu còn ngây ngốc gửi tin nhắn quấy rầy cho anh ấy.”
Tôi buồn bực không chịu được: “Anh mình cũng không biết số đó là mình.”
Bạn thân an ủi: “Không sao, chứng tỏ Lục Cánh Sơ còn quan tâm cậu.”
Nghe nói như thế tôi ngược lại càng thêm không vui: “Không có đâu, anh ấy tuyệt đối là đang trả thù mình.”
Tôi trở về bị anh tôi bắt đi ăn cơm với Lục Cánh Sơ một lần.
Hắn không nói với tôi một lời nào trong suốt quá trình.
Anh trai tôi lúc ấy còn kỳ quái nói tôi không hiểu chuyện, nhìn thấy Lục Cánh Sơ sao không gọi anh trai.
“Cũng đúng, dù sao cậu cũng là người bỏ người ta trước.” Bạn thân nói trúng tim đen chỉ ra vấn đề.
Tôi ỉu xìu gõ ngón tay, dừng đề tài này lại.
Bạn thân lo lắng: “Tô Nhiên kia đúng không, chị ta có thể lại tới tìm cậu gây phiền phức hay không?”
Tiếng giày cao gót gõ trên mặt đất càng lúc càng gần.
Ánh mắt tôi lặng lẽ tối đi vài phần.
Hoàn toàn không có tâm tình tốt: “Chị ấy đến rồi.”
Tôi vội vàng cúp điện thoại.
Tô Nhiên xách hộp thức ăn đẩy cửa đi vào.
Cô ta nhìn xung quanh một vòng không thấy người mình muốn gặp, vẻ mặt lãnh đạm vài phần, trên mặt giả vờ kinh hỉ: “Gia Dư, đã lâu không gặp.”
Tôi cố gắng đè nén sự tự ti trong lòng, lễ phép đáp lại: “Chị Tô Nhiên, đã lâu không gặp.”
“Sao cậu lại tới đây?” Lục Cánh Sơ từ bên ngoài đi vào thấy Tô Nhiên thì rất bất ngờ.
Cô ta đung đưa hộp thức ăn trong tay, cười nói: “Tới đưa cơm cho hai người.”
Cô ta nhiệt tình vô cùng: “Nghe Chu Mộ nói Gia Dư đang nằm viện, lại không thấy bóng dáng cậu ta đâu, nên đoán rằng Chu Mộ nhất định đã phiền cậu chăm sóc Gia Dư.”
“Vất vả cho cậu rồi.” Lục Cánh Sơ gọi tôi đi rửa tay ăn cơm.
Tôi trốn trong nhà vệ sinh, lề mề rửa tay.
Lục Cánh Sơ dựa vào khung cửa, lười biếng gõ hai tiếng, “Có muốn tôi giúp em không?”
Tôi bất thình lình rùng mình một cái, không vui bĩu môi: “Không cần.”
“Không cần thì ra ngoài ăn cơm.”
Tô Nhiên múc một chén canh đưa cho tôi: “Khi nào Gia Dư xuất viện?”
“Ngày mai.” Tôi nhất thời khẩn trương.
“Vậy mấy ngày nay chị tới chăm sóc em vậy, Chu Mộ cũng thật là, cậu ta yên tâm giao em cho Cánh Sơ, trong khi chính cậu ấy còn không tự chăm sóc mình được thì làm sao chăm sóc được em?”
Tôi không muốn làm phiền cô ta, không chút nghĩ ngợi liền từ chối: Không cần, phiền chị lắm.”
Tô Nhiên lớn lên rất xinh đẹp, đôi mắt ôn nhu như nước: “Không phiền đâu.”
Tôi vô thức nhìn Lục Cánh Sơ.
Hắn nói: “Cũng được, có Tô Nhiên chăm sóc em, tôi cũng yên tâm.”
Tôi cố nén không tức giận, lần nữa từ chối ý tốt của Tô Nhiên: “Chị Tô Nhiên thật sự là không cần, em có thể tự chăm sóc mình.”
Tô Nhiên có chút xấu hổ nhìn về phía Lục Cánh Sơ.
“Ăn cơm trước đi.” Hắn hoà giải.
Tôi tưởng Tô Nhiên sẽ dừng lại ở đây.
Ăn được một nửa, cô ta liếc nhìn tin tức, sau đó nói với Lục Cánh Sơ: “Hôm nay bác sĩ An ở đây, mình có hẹn kiểm tra lại với ông ấy, lát nữa cậu đi tìm ông ấy đi?”
Ánh mắt cô ta rơi vào trên người tôi.
Tôi nắm chặt đũa, đầu cúi rất thấp.
Tay phải Lục Cánh Sơ bị thương rất nghiêm trọng, thiếu chút nữa là cánh tay phải khó giữ.
Tôi là người có lỗi khiến hắn bị thương.
Lục Cánh Sơ buông đũa, chậm rãi múc bát canh đặt trước mặt tôi: “Cậu sắp xếp là được rồi.”
Hắn rất tin tưởng Tô Nhiên.
Bọn họ từ nhỏ cùng nhau lớn lên, là thanh mai trúc mã.
Là đối tượng mà cả hai bên ba mẹ đều hài lòng.
Bữa ăn này có vị như nhai sáp.
Sau khi Tô Nhiên đi, tôi không yên lòng xem tivi.
Lục Cánh Sơ bề bộn nhiều việc, anh tôi nghỉ đông giao toàn bộ công việc trong tay cho hắn xử lý.
Chờ hắn bận rộn xong, bác sĩ vừa vặn đi làm.
Tôi thất thần quá, ngay cả hắn ngồi bên cạnh tôi cũng không phát hiện.
“Đi với tôi một chuyến?” Tay áo dài màu trắng của Lục Cánh Sơ quấn chặt cánh tay gầy gò của hắn.
Rất khó tưởng tượng dưới sự ngăn nắp xinh đẹp sẽ là một vết sẹo thật dài.
Tôi mím môi, giãy dụa thật lâu mới đứng dậy.
Lúc đó tầng lầu yên tĩnh dần dần ồn ào.
Đến phòng khám chỉnh hình.
Đột nhiên tôi không dám bước vào.
Lục Cánh Sơ thấy tôi bất động, đành phải nói: “Chờ tôi ở cửa.”
Tôi chợt nhớ tới lời Tô Nhiên châm chọc khiêu khích tôi.
Cố lấy dũng khí, tránh ánh mắt dò xét của Lục Cánh Sơ: “Em vào cùng.”
Tôi khom lưng chui vào bên cạnh Lục Cánh Sơ.
Bác sĩ An kiểm tra một hồi: “Cánh tay khôi phục rất tốt, không nâng vật nặng hẳn là không thành vấn đề.”
Bác sĩ dặn dò tôi: “Cô là bạn gái anh ấy, giám sát anh ấy nghỉ ngơi nhiều hơn.”
Tôi bị điểm danh cuống quít giải thích: “Tôi không phải.”
“Bạn gái anh xấu hổ quá à.” Bác sĩ An làm bộ tôi hiểu, trêu chọc Lục Cánh Sơ một câu.
Tôi nhìn thấy hắn đang cười trộm, len lén bóp thắt lưng hắn một cái.
Lục Cánh Sơ cười bắt lấy tay tôi: “Đúng là rất dễ xấu hổ.”
Hắn nói cho qua chuyện.
Quên đi Lục Cánh Sơ không sao là tốt rồi.
==> Ủng hộ nhà dịch tại website METRUYEN.ME nhé cả nhà!!! <==
5
Tôi nhận được điện thoại của anh trai, đáp lại qua loa.
Hắn nói: “Bảo Lục Cánh Sơ nghe điện thoại, anh có việc muốn nói với cậu ta.”
Tôi không muốn đưa điện thoại cho hắn.
Lục Cánh Sơ mở loa: “Chuyện gì?”
Có lúc hắn cũng rất phiền vì anh tôi lề mề.
“Tô Nhiên nói hai ngày nay cậu bận, tôi để Tiểu Dư cho cậu ấy chăm sóc vậy.”
Tôi la lớn: “Em không ở nhà chị ấy.”
Anh tôi không nghe ý kiến của tôi, hai ba câu liền sắp xếp xong cho tôi.
Trước khi Lục Cánh Sơ mở miệng đồng ý, tôi cúp điện thoại.
“Em không cần chị Tô Nhiên chăm sóc.”
Tôi hít mũi nói.
Lục Cánh Sơ xin lỗi nói với tôi: “Hai ngày nay anh đi công tác, có Tô Nhiên ở đây anh cũng yên tâm.”
“Các anh có thể đừng thay em quyết định được không!” Cảm xúc của tôi không rõ vì lý do gì mà bộc phát.
“Em không còn là trẻ con nữa, không cần ai chăm sóc!”
Tôi và anh trai cách nhau 7 tuổi.
Từ nhỏ bởi vì sinh non nên sức khỏe không tốt, ba mẹ luôn bắt anh trai tôi chăm sóc tôi nhiều hơn.
Thường xuyên qua lại, bạn bè bên cạnh anh trai tôi luôn chú ý tôi nhiều hơn một chút.
Tôi và Lục Cánh Sơ chính là quen biết như vậy.
Khi anh trai tôi và bạn bè liên hoan, nói tới đề tài tình cảm, nhắc tới tôi.
Anh ấy nói: “Đừng yêu đương với người trẻ tuổi.”
“Giống em gái tôi, một đứa trẻ thuần khiết, nhiều chuyện.”
Anh tôi uống nhiều miệng không lựa lời, cũng là lời phát ra từ đáy lòng.
Mấy người bạn bên cạnh cũng cười gật đầu đồng ý.
Lục Cánh Sơ hơi say nói: “Đúng là rất phiền.”
Tôi bưng trái cây đứng ở cửa tiến thoái lưỡng nan.
Cuối cùng yên lặng thay bọn họ đóng cửa lại, về nhà làm bài tập.
Khi đó tôi thích Lục Cánh Sơ, cái gì cũng sẽ nói với hắn.
Vừa đến giờ nghỉ, liền vội vàng đi tìm hắn chơi.
Lúc ấy bọn họ gây dựng sự nghiệp bề bộn nhiều việc, làm việc và nghỉ ngơi rất không có giờ giấc.
Tôi lấy danh nghĩa mẹ đưa đồ ăn, mỗi ngày lắc lư trước mặt Lục Cánh Sơ.
Sau chuyện đó tôi và Lục Cánh Sơ xa cách rất nhiều.
Hắn phát hiện ra tôi cố tình xa lánh họ.
Lúc nghỉ mua một đống đồ ăn vặt tới tìm tôi, hắn rất thẳng thắn hỏi tôi có phải là đang yêu hay không.
Tôi níu lấy góc áo, xấu hổ nói: “Không có.”
Hắn sờ sờ đỉnh đầu tôi, tiếng cười sang sảng: “Không có là tốt rồi.”
Lục Cánh Sơ chủ động, quan hệ lại tiến thêm một bước.
Sau đó tôi thổ lộ với hắn.
Mặt hắn đỏ rực dựa vào khung cửa, tóc che mắt đen, nghiêm túc nghe tôi nói xong, cơ thể mềm nhũn dựa vào tôi.
“Anh mệt mỏi quá, để anh ngủ một lát đi.”
Tôi lấy hết can đảm sờ đến cái trán nóng bỏng của hắn, mới phát hiện mặt hắn đỏ như vậy là vì bị bệnh.
Lời tỏ tình kia vì bệnh của hắn mà kết thúc.
Lục Cánh Sơ chưa từng nhắc tới, tôi cũng ngại làm lại lần nữa.
Đơn giản coi là như không có gì xảy ra.
Nhưng Lục Cánh Sơ ngồi không yên.
Hắn nói bóng nói gió, chờ tôi thi đại học xong sẽ nhắc lại chuyện cũ.
Chúng tôi cứ mơ mơ hồ hồ với nhau.
Mà Tô Nhiên, cô ta là người chị mà tôi thích nhất.
Cô ta biết tất cả những chuyện đã xảy ra giữa tôi và Lục Cánh Sơ, giống như một người chị tri kỷ lắng nghe tâm sự của tôi.
Sau này tôi mới biết được, cô ta ngoài sáng trong tối đều hạ thấp tôi, chèn ép sự tự tin của tôi.
Cô ta là sinh viên ưu tú về tâm lý học, đối phó với một sinh viên chưa ra đời như tôi mà nói rất dễ dàng.
Tôi càng nghĩ càng cảm thấy uất ức.
Nước mắt không khống chế được rơi xuống.
Lục Cánh Sơ luống cuống tay chân an ủi tôi: “Sao lại khóc? Không muốn đi thì không đi.”
Tôi cố nén nước mắt lại, được voi đòi tiên: “Anh nói đó nha.”
Lục Cánh Sơ tức cười: “Còn học giả khóc nữa à?”
“Không có.” Tôi lau nước mắt, thở phì phò đẩy hắn ra, “Anh bảo chị Tô Nhiên đừng làm cơm nữa, em không thích cơm chị ấy làm.”
Hắn hơi cúi đầu, cười tiếp lời: “Được.”
“Còn yêu cầu gì nữa không?”
Ánh sáng sáng ngời trên đỉnh đầu làm nổi bật làn da trắng nõn của người đàn ông, cặp mắt kia khóa chặt tôi thật sâu, âm cuối hơi giương lên lộ ra sự nuông chiều không dễ phát hiện.
Tôi ấp a ấp úng: “Không… không có.”
“Chút chuyện nhỏ này cũng đáng để khóc sao? Thật không có tiền đồ. ”
Tôi trong nháy mắt hết giận, nhỏ giọng lầm bầm: “Anh thật phiền.”
“Ngày mai tôi bảo thư ký Lý đến đón em.” Lục Cánh Sơ bắt đầu nhéo khuôn mặt tức giận của tôi.
Tôi không kiên nhẫn hất ra, liếc hắn một cái.
“Mấy ngày nay tôi đi công tác, em ở nhà tôi, có việc gì thì nói với thư ký Lý.” Hắn nói xong dừng một chút, “Cũng có thể nói với tôi.”
Tâm tình tôi tốt hơn một chút, chọc chọc cánh tay hắn: “Em có thể ở nhà bạn thân.”
Hắn nhìn đồng hồ, giơ tay dùng sức xoa mái tóc tôi: “Cũng được, chờ tôi trở về.”