Bánh Đúc Có Xương! - Chương 6
Nhà họ Khương cũng không đề cập đến chuyện tôi quay về nữa, địa vị ở nhà của Khương Ngọc trực tiếp đi lên, đó thật sự là muốn sao không cho mặt trăng, ngậm trong miệng cũng sợ tan.
Khương Ngọc vẫn thường tới tìm tôi kiếm chuyện.
Mỗi lần thấy tôi đang học cô ta đều cười tôi: “Thần đồng căn bản không cần học, mày cũng không biết xấu hổ mà nói mình là thần đồng sao?”
Tôi ngẫng đầu lên bình tĩnh đáp lại cô ta: “Thứ nhất, từ trước đến giờ tôi chưa từng nói bản thân là thần đồng. Thứ hai, thần đồng cũng cần học tập, không học tập mà có thể có thành tích…”
Tôi liếc nhìn cô ta một cái: “Tôi vẫn chưa từng thấy, có thể là tôi kiến thức nông cạn.”
Sắc mặt của Khương Ngọc có chút khó coi, lại chột dạ cứng cổ không dám nói lời nào. Tôi tiếp tục cúi đầu ghi bài.
Thực ra tôi không học, tất cả nội dung học của trung học phổ thông tôi đã học xong từ lâu, tôi chỉ đang tìm mật mã tài khoản Bitcoin của mình.
Lúc trước mẹ tôi mua máy tính cho tôi, sau khi tôi vô tình hiểu được thứ này, lúc không có việc gì thỉnh thoảng sẽ khai thác một cái, khi đó tiền Bitcoin cũng không đáng giá bao nhiêu tiền, ngay cả tài khoản mua lại cũng khai thác được 200 cái.
Sau đó càng lúc càng khó khai thác, tôi cũng không muốn chơi nữa, dứt khoát ghi mật mã tài khoản lại, nhưng gần đây không tìm thấy cuốn sổ ghi mật mã, tôi đang nghiên cứu mật mã của mình rốt cuộc là cái gì.
Lúc đó tôi hoàn toàn không ngờ rằng trong tương lai thứ này sẽ làm cho tôi giàu. Chẳng qua đây đều là chuyện sau này.
Kỳ thi tốt nghiệp trung học rất nhanh đã đến trong bầu không khí căng thẳng. Tôi không hề căng thẳng, bởi vì tôi tự nắm chắc thành tích của mình.
Nhưng bố mẹ tôi lại vô cùng căng thẳng, tôi thi ba ngày thì họ cũng lo lắng đề phòng ba ngày, sợ tôi phát huy thất thường.
Cho đến khi tôi thi xong nói với họ là không thành vấn đề, mẹ tôi mới thả lỏng, trên mặt nở nụ cười được.
Sau khi thi xong, tôi không còn nhìn thấy Khương Ngọc nữa, tôi thật sự rất tò mò thành tích thi tốt nghiệp trung học của cô ta sẽ như thế nào.
Ngược lại Trương Diễm Lệ lại chẳng suy nghĩ quá nhiều, nói chung là cảm thấy đều là một mẹ sinh ra, thành tích của Khương Ngọc tốt cũng là bình thường, mỗi ngày bà ta đều ở trước mặt người khác đắc ý, mỗi lần hàng xóm ở chung cư cơm nước xong xuôi, tụ tập ở một chỗ nói chuyện, bà ta liền bắt đầu khoe khoang.
Có hàng xóm nói đề thi đại học lần này khó, năm ngoái huyện chúng tôi không có ai thi đậu Thanh Hoa, Bắc Đại, không biết năm nay có hay không.
Trương Diễm Ngọc dương dương tự đắc nói: “Có thể không có sao? Khương Ngọc nhà chúng tôi chính là thần đồng, chắc chắn phải học Thanh Hoa Bắc Đại!”
Nói xong sắc mặt bà ta lại có chút buồn rầu: “Ôi các bà nói Thanh Hoa tốt hay là Bắc Đại tốt, hay là đại học Hồng Kông cũng không tệ, có khi nào cũng cần Khương Ngọc không?”
Những người khác mấy ngày nay đều bị bà ta tẩy não, cũng nghiêm túc phân tích: “Nghe nói khoa khoa học tự nhiên Thanh Hoa tốt, khoa văn Bắc Đại tốt, đại học Hồng Kông thì không rõ lắm, chẳng qua năm nay đề khó, Khương Ngọc có làm được không? Tôi thấy đứa nhỏ Nam Nam chắc chắn không vấn đề gì rồi. À đúng rồi, chị Ngô, Nam Nam nhà chị tính học đâu?”
Mẹ tôi cố gắng khiêm tốn: “Đi đâu cũng được, có cái để đi học là được rồi.”
Trương Diễm Lệ vừa thấy đề tài chuyển tới trên người mẹ tôi nhất thời tức giận: “Khương Ngọc nhà tôi có gì không được? Tôi nói cho chị biết, đến lúc đó tôi còn phải xem nhà nào cho học bổng nhiều hơn đi nhà đấy! Lục Nam Nam có cái gì lợi hại, học nhiều năm như vậy mới giống như Khương Ngọc nhà tôi, tôi nói cho các chị biết, lần này Khương Ngọc nhà tôi chắc chắn là đứng nhất, chắc chắn giỏi hơn Lục Nam Nam!”
Mẹ tôi không vui: “Chị dựa vào cái gì mà nói như vậy, tôi còn nói Nam Nam nhà tôi là thứ nhất đấy!”
Trương Diễm Lệ khinh thường liếc mẹ tôi một cái, cười lạnh nói: “Thành tích của chúng ta thấy là thật, không cần chị ở đây khoác lác, đến lúc đó là la hay là ngựa, kéo đi dạo sẽ biết!”
Một tháng sau, thành tích được công bố. Lần này là la hay là ngựa thực sự là kéo ra.
Mẹ tôi căng thẳng muốn chet, sợ tôi bị Khương Ngọc đè đầu, nhưng bà lại sợ ảnh hưởng đến tâm trạng của tôi nên cố gắng nín nhịn không nói, bản thân len lén sốt ruột, miệng mọc đầy mụn nước.
Sở dĩ bà lo lắng như vậy, đều là bởi vì mấy ngày nay hàng xóm đồng nghiệp xung quanh đều đang bàn tán chuyện này.
Chuyện của tôi và Khương Ngọc thật sự rất đáng để mọi người bàn tán say sưa, chị em sinh đôi, một người để lại một người ôm đi, một người từ nhỏ đã là thần đồng, một người vùng dậy trước kỳ thi đại học.
Thị trấn nhỏ vốn ít người, lời đồn truyền đi rất nhanh, loại tình tiết giống như tiểu thuyết này khiến cho tất cả mọi người chờ mong xem thành tích của hai chúng tôi.
Nhìn xem rốt cuộc là chị gái ở lại thành tích tốt, hay là em gái bị ôm ra ngoài tốt hơn.
Khiến mẹ tôi tức giận chính là số người cảm thấy Khương Ngọc sẽ thắng lại nhiều hơn một chút, bởi vì tất cả mọi người cảm thấy cô ta vùng lên mang sắc thái của hắc mã.
Thần đồng đột nhiên xuất hiện nửa năm trước kỳ thi tốt nghiệp trung học, nghe có vẻ giống truyền kỳ. Ngược lại, đối với người vẫn luôn ổn định như tôi, thoạt nhìn có vẻ không thú vị.
Đến ngày có kết quả, mẹ tôi căng thẳng đến mức không dám tra điểm, ở nhà bà ôm điện thoại di động đi tới đi lui, cứ bắt bố tôi phải xem trước.
Tôi bất đắc dĩ, vừa định tự mình tra điểm, kết quả trong tòa nhà có hàng xóm đến trường kiểm tra điểm từ sớm trở về.
Còn chưa vào cửa, bà ấy đã ở dưới lầu hào hứng hô lớn: “Trạng nguyên! Trường II có Trạng nguyên tỉnh rồi!”
Hàng xóm cả chung cư đều thò đầu ra, có người sốt ruột thậm chí trực tiếp mở cửa định đi ra. Trương Diễm Lệ đẩy mạnh cửa ra, bước nhỏ chạy thẳng xuống lầu!
Bà ta liếc mắt nhìn đám người đang thò đầu ra hóng hớt, vẻ mặt hưng phấn: “Bà Trương, Khương Ngọc nhà tôi là Trạng Nguyên tỉnh ư?!”
Còn không đợi hàng xóm nói chuyện, bà ta đã cười đến mức nhăn cả mặt: “Ôi, đây cũng bình thường, không phải Khương Ngọc nhà tôi chứ là ai, bà nói đi bà Trương!”
Mẹ tôi cũng sốt ruột chạy xuống: “Trạng Nguyên tỉnh là ai?”
Người hàng xóm đó khó khăn nói: “Chuyện này thì tôi thực sự không biết là ai, còn chưa nghe rõ, chỉ nghe là chung cư chúng ta có một Trạng nguyên tỉnh.”
“Ngoài Khương Ngọc thì có thể là ai!” Trương Diễm Lệ nói một cách khẳng định: “Tôi trở về sẽ tra kết quả, ai dô, bộ phận tuyển sinh có phải sắp gọi điện thoại tới giành học sinh không, tôi phải về canh chừng mới được!”
Bà ta hơi nâng cằm lên, liếc nhìn mẹ tôi một cái: “Có vài người, học mười mấy năm, học không công rồi! Thần đồng thật sự mới nửa năm đã đuổi kịp! Tôi nói cho các chị biết, người giả thông minh chỉ là giả, cố gắng học tập hơn nữa cũng kém hơn người thông minh thật vừa chơi vừa học! Nhưng đừng để cuối cùng múc nước bằng giỏ tre, tất cả đều vô ích!”
Mẹ tôi cắn răng, sắc mặt cũng đỏ bừng: “Chị thả cái rắm gì đấy, người ta còn chưa nói là ai, chị đã biết là Khương Ngọc rồi sao? Đừng để vui mừng hụt!”
“Không phải Khương Ngọc chẳng lẽ là Lục Nam Nam? Học mười mấy năm cũng không bì kịp Khương Ngọc nhà tôi học nửa năm! Phế vật! Lúc đó tôi đúng là không giữ nhầm con!”
Hàng xóm xung quanh cũng nhỏ giọng thảo luận với nhau.
Bác gái Vương ghé vào tai một bác gái khác nhỏ giọng nói: “Chị nói thử Trạng Nguyên tỉnh là ai? Chắc là Nam Nam chứ, đứa nhỏ này chưa từng rớt khỏi hạng nhất!”
Bác gái kia lắc đầu: “Khó mà nói nha, chị xem Khương Ngọc, lúc này mới nửa năm đã giống như Nam Nam, kỳ thi tốt nghiệp trung học này chẳng lẽ không thể vượt qua Nam Nam ư?!”
“Tôi cảm thấy cũng đúng, dù sao Khương Ngọc cũng là chị gái, chắc là sẽ thông minh hơn!”
“Vậy cũng khó nói, đều là song sinh, cũng không phân biệt chị em gì.”
Bên kia hai người mẹ tôi và Trương Diễm Lệ bà một câu tôi một câu ầm ĩ, mặt mẹ tôi tức giận đến đỏ bừng, đang muốn xắn tay áo để lấy khí thế, đột nhiên bố tôi từ trên lầu thò đầu ra cao giọng hét to về phía mẹ tôi: “Bà xã! Bà xã, đừng cãi nhau nữa, mau về đi, phòng tuyển sinh Thanh Hoa gọi điện thoại tới rồi!”
Trong nháy mắt vẻ mặt mẹ tôi ngưng trệ, vẫn duy trì động tác xắn tay áo, hồi lâu vẫn không nhúc nhích.
Một lát sau bà gần như dùng tốc độ để tàn ảnh phút chốc biến mất trước mặt chúng tôi, một bước chạy qua ba bậc thang chạy lên lầu.
Lúc này hàng xóm đều sôi trào: “Trời ạ, phòng tuyển sinh của Thanh Hoa, Trạng nguyên chắc chắn là Nam Nam rồi!”
“Đúng vậy đúng vậy, tôi đã nói đứa nhỏ Nam Nam này thành tích vẫn luôn rất tốt, thỉnh thoảng đứng thứ nhất cũng không phải là chuyện gì ghê gớm, vẫn luôn đứng thứ nhất mới gọi là lợi hại! Chúng ta đi lên nghe thử đi, hưởng chút tiếng thơm!”
Phụ huynh những nhà có con nhỏ đều chạy lên nhà tôi ở trên lầu, chỉ còn lại hai người Trương Diễm Lệ và Khương Ngọc cô độc đứng ở dưới lầu ngơ ngác.
Sau một lúc lâu, Trương Diễm Lệ mới phản ứng lại, bà ta cắn răng vỗ đùi nói: “Về nhà, không chừng phòng tuyển sinh Thanh Hoa lập tức sẽ gọi điện thoại cho chúng ta, đừng bỏ lỡ!”
Sau khi nghe xong cuộc điện thoại giành học sinh của Thanh Hoa, Bắc Đại, mẹ tôi cuối cùng cũng rảnh tay kiểm tra thành tích của tôi.
Trong giây phút số điểm hiện ra, tất cả mọi người đều kinh ngạc, 739 điểm. Cộng thêm điểm Olympic của tôi cộng thêm 20 điểm, tôi đã vượt qua điểm tối đa.
Mắt mẹ tôi thoáng chốc đỏ lên, bà che miệng nắm chặt con chuột, biểu cảm trên khuôn mặt trộn lẫn vào nhau, trong lúc nhất thời không nhận ra là vui vẻ hay là khó chịu.
Người bên cạnh hô lên chúc mừng bà, bà lại chỉ lo lau nước mắt.
Ngày hôm nay nhà tôi ầm ĩ thật lâu thì hàng xóm mới lưu luyến rời đi, tất cả mọi người cảm thấy chứng kiến chuyện vui này vô cùng vui vẻ, chờ mọi người đi hết mẹ tôi ôm tôi một cái, lôi bố tôi vào phòng.