Bánh Đúc Có Xương! - Chương 3
Mẹ tôi vẫn lo lắng: “Đều nói máu mủ tình thâm, lỡ như Nam Nam muốn trở về thì sao? Đứa bé này vô cùng thông minh, con bé đã biết bản thân không phải là con ruột của chúng ta rồi.”
Bố tôi vuốt tóc mẹ tôi: “Đứa trẻ này hiểu chuyện, em yên tâm, con bé sẽ không như vậy đâu.”
Bố tôi thật sự rất hiểu tôi. Trên thực tế, khi Trương Diễm Lệ biết tôi còn sống đã có ý định đưa tôi về. Không có con trai, hai đứa con gái vẫm tốt hơn là có một đứa.
Đặc biệt là sau khi chuyển tới và biết được sự tích vinh quang của tôi, Trương Diễm Lệ lại càng quyết tâm hơn, bà ta nói chuyện này cho Khương Đại Minh, hai người ăn nhịp với nhau!
Từ đó về sau tôi thường xuyên nhìn thấy hai người bọn họ đứng ở nơi đó nhìn lén tôi, trong mắt tỏa sáng.
Lúc đó tôi hoàn toàn không biết chuyện này, nhiều lần tôi nhìn thấy mấy dì hàng xóm vây ở một chỗ cắn hạt dưa tám chuyện của đám trẻ, một khi khen tôi, sắc mặt hai người trong đám người đều thay đổi.
Mẹ tôi không nhịn được mà tự hào, nhưng lại sợ Trương Diễm Lệ nghe được tôi thông minh mà giành tôi về, vừa vui vẻ vừa lo lắng.
Trương Diễm Lệ cũng kiêu ngạo, cảm thấy tôi giống vợ chồng bọn họ mới thông minh như vậy, lại muốn nhanh chóng đòi tôi về, vừa vui mừng vừa sốt ruột.
Mẹ tôi muốn dọn đi, nhưng trong khoảng thời gian ngắn không tìm được phòng, hơn nữa nơi này cách trường học gần, tôi đi học thuận tiện nên bà cũng luyến tiếc.
Nhiều lần lúc tôi lên lầu đều thấy Trương Diễm Lệ nhìn tôi chằm chằm, bà ta vẫy tay với tôi: “Con, con chính là Nam Nam phải không?”
Tôi gật đầu chào hỏi: “Chào dì.”
Trương Diễm Lệ nghe thấy tiếng dì này, ánh mắt có chút phức tạp.
Bà ta bước lên cầm tay tôi, nhỏ giọng nói: “Buổi tối Nam Nam tới nhà dì ăn cơm đi, tay nghề nấu ăn của dì tốt lắm.”
Tôi lùi về phía sau một bước, lễ phép nói: “Cám ơn dì, nhưng mẹ con còn ở nhà chờ con, con phải về nhà trước.”
Trương Diễm Lệ còn muốn kéo tôi, tôi lại chạy nhanh hai ba bước quay về nhà.
Lúc về nhà mẹ tôi đang nấu cơm, tôi suy nghĩ một lúc, bước qua nói chuyện Trương Diễm Lệ nói với bà.
“Mẹ, bố mẹ Khương Ngọc luôn nhìn lén con, hôm nay còn bảo con đến nhà ăn cơm.”
Tôi khó hiểu nói: “Hai người biết nhau không?”
Lúc đó mẹ tôi đang xào thịt sợi, vừa nghe lời này, xẻng cơm cạch một tiếng rồi rớt xuống đất.
Bà quay đầu lại, sắc mặt kinh hoảng, miễn cưỡng cười nói: “Không biết, con đừng đi kẻo làm phiền người ta, mau đi rửa tay, lát nữa ăn cơm.”
Buổi tối lúc xem ti vi, tôi luôn cảm thấy tâm trạng của mẹ tôi bất thường. Tâm trạng bố tôi cũng không tốt lắm.
Cũng trùng hợp, trên ti vi đang diễn đến tình tiết một nông phụ nhặt được một đứa bé trong tuyết lớn, mẹ tôi nhìn tôi một cái, môi giật giật.
Do dự một lát, mẹ tôi vẫn mở miệng hỏi: “Nam Nam, con có nhớ mẹ ruột của con không?”
Mặt bố tôi biến sắc, ngoài mặt thì vẫn xem ti vi, nhưng ánh mắt lại nhìn tôi chằm chằm.
Tôi suy nghĩ một chút, hỏi mẹ tôi: “Bố mẹ Khương Ngọc là bố mẹ ruột của con phải không?”
Sắc mặt của mẹ tôi tái nhợt. Bà đột ngột đứng lên, môi run rẩy: “Ai nói với con?! Có phải mẹ của Khương Ngọc không?!”
Tôi nói một cách thờ ơ: “Không có, con tự nhận ra, bọn họ vừa chuyển đến đây mẹ đã rất kỳ lạ rồi, bố mẹ cậu ấy còn nhìn con.”
Mẹ tôi nhìn tôi, sắc mặt phức tạp, giống như đang cảm thán con gái bà thật cmn thông minh, nhưng cũng không cần chuyện gì cũng thông minh như vậy.
Tôi xua tay: “Bọn họ muốn con về sao? Con nghe Khương Ngọc nói bố mẹ cậu ấy không thể sinh, nhưng mẹ yên tâm, con sẽ không trở về đâu.”
Mẹ tôi ngồi xuống bên cạnh ôm tôi, mắt bà đã đỏ lên, nhưng vẫn không nhịn được hỏi thêm lần nữa: “Vì sao chứ, đó là bố mẹ ruột của con, con thật sự không muốn trở về à?”
Tôi nhíu mày: “Bọn họ ban đầu đã không cần con rồi, tại sao con còn phải trở về? Chẳng lẽ bố mẹ muốn con về?”
Mẹ tôi vội vàng lắc đầu, bà đã nói không nên lời rồi, chỉ có thể ôm tôi vừa khóc vừa cười nói: “Nam Nam, bảo bối của mẹ, nếu con đi rồi mẹ phải làm sao đây!”
Bố tôi cũng bước qua, một người đàn ông như ông cũng mắt đỏ bừng. Ông ôm tôi và mẹ, không nói một lời.
Tôi vỗ vỗ lưng mẹ, kiên định nói: “Mẹ yên tâm đi. Con sẽ không đi đâu.”
Nói chung tôi từ nhỏ đã thông minh, bố mẹ đối xử với tôi như một người lớn, có chuyện gì cũng sẽ bàn bạc với tôi.
Nếu tôi đã nói như vậy, mẹ tôi biết tôi từ nhỏ đã giữ lời hứa, chuyện không làm được tôi tuyệt đối không nói.
Bà cũng dần yên tâm lại, nhưng đi học và tan học vẫn đi theo tôi, sợ Trương Diễm Lệ c//ướp tôi đi.
Hòa bình miễn cưỡng chỉ kéo dài chưa đầy hai tháng.
Hàng xóm trên lầu lại một lần nữa biết tôi thi ngữ văn đạt được giải nhất, tiền thưởng còn là ba trăm tệ, Trương Diễm Lệ cuối cùng không kiềm chế được nữa.
Bà ta gọi bà nội Khương Ngọc ở dưới quê lên, vào một ngày cuối tuần đến gõ cửa nhà chúng tôi. Mẹ tôi vừa mở cửa, sắc mặt đã thay đổi.
Bà lạnh mặt, cầm xẻng cơm canh giữ ở cửa, giống như một tướng quân một người giữ quan ải, vạn người chớ mở.
“Các người thế này là có ý gì?” Bố tôi cũng đi qua, ôm bả vai mẹ cùng bà xếp hàng chặn ở cửa.
Trương Diễm Lệ mở miệng nói trước, khác với Khương Ngọc, cả người Trương Diễm Lệ gầy gò, xương gò má nhô lên, còn uốn một cái đầu gợn sóng lớn.
Thoạt nhìn có vài phần cay nghiệt.
“Chủ nhiệm Ngô!”
Bà ta vuốt tóc, tròng mắt không ngừng liếc vào trong phòng,l: “Nam Nam có nhà không?”
Mẹ tôi mặt không chút thay đổi: “Có việc thì nói đi.”
Trương Diễm Lệ bị nói cũng không tức giận, cười híp mắt nói: “Là như vầy, năm đó điều kiện của chúng tôi không tốt, gánh không nổi hai đứa nhỏ, phiền toái anh chị lâu như vậy. Nhưng mà thực ra trong lòng chúng tôi vẫn luôn nhớ tới đứa nhỏ, bây giờ điều kiện của chúng tôi cũng tốt hơn rồi, muốn đón con bé về, không làm phiền anh chị nữa.”
Thời gian tan tầm, hàng xóm ở hành lang càng lúc càng nhiều, có người còn trực tiếp thò đầu ra khỏi hành lang, không bao lâu bên dưới đã có vài người đứng đó, mọi người ngạc nhiên nhìn Trương Diễm Lệ, gần như không ngờ rằng còn có chuyện máu chó như vậy.
Mẹ tôi lúc ấy tức đến mức cười ra tiếng, bà lấy giấy viết tay ra, đọc rõ ràng từng chữ từng chữ: “Giấy trắng mực đen viết rất rõ ràng, các người không muốn con bé, chúng tôi đưa ba nghìn phí nuôi dưỡng đón đứa nhỏ về nuôi, hứa hẹn sau này không ai được nhắc tới chuyện này nữa. Thế nào, hiện giờ các người muốn giở quẻ à?”
Trương Diễm Lệ sửng sốt, có thể đã quên còn có tờ giấy tay này, bà ta chọc Khương Đại Minh, trên khuôn mặt hung dữ của Khương Đại Minh nở một nụ cười mỉa mai: “Cái gì mà muốn với không muốn, con bé là miếng thịt từ trên người bố mẹ rơi ra, lý nào lại không muốn, lúc ấy không phải thật sự nuôi không nổi sao? Nhiều năm như vậy kỳ thật chúng tôi vẫn luôn mong nhớ đến đứa nhỏ này, chị Ngô, dù sao đứa nhỏ vẫn nên theo bố mẹ ruột thì tốt hơn.”
Mấy câu nói này của ông ta đã nhào nặn bản thân trở thành một người bố đáng thương bởi vì kế sinh nhai mới không thể không cho con đi, nhưng trong lòng vẫn luôn nhớ tới con nhỏ.
Tôi thấy mấy người hàng xóm đã bắt đầu thay đổi sắc mặt.
“Nếu chú vẫn luôn nghĩ đến tôi….”
Tôi từ phía sau mẹ tôi đi ra nhìn vào mắt ông ta hỏi: “Vậy sao mấy năm nay chú chưa từng tới thăm tôi, cũng không cho tôi một cắc nào chứ? Không phải chú rất lo lắng cho tôi sao?”
Lời này vừa nói ra, hàng xóm cũng lập tức hiểu ra, bác gái Vương bình thường mặc dù luôn ghen tị vì tôi xuất sắc hơn cháu của bà ấy, lúc có người ngoài lại luôn liên tục đối ngoại: “Ôi, nói nhớ đứa nhỏ mà đứa nhỏ lớn như vậy cũng không nhìn một lần, chắc là biết Nam Nam thông minh mới vội vàng tới hưởng tiếng thơm chứ gì?”
Một dì khác cũng liếc bọn họ một cái, khinh thường nói: “Nghe nói Khương Ngọc nhà ông ta ở lớp liên tục xếp thứ nhất đếm ngược, sao có thể do cùng một bố mẹ sinh ra với Nam Nam chứ, còn không biết lời hai người này nói là thật hay giả đâu!”
Khuôn mặt Trương Diễm Lệ lúc đỏ lúc trắng, lúc này bà nội Khương Ngọc bước ra nói chuyện.
Bà nội Khương Ngọc không giống như là mẹ ruột của Khương Đại Minh, ngược lại giống như là mẹ ruột của Trương Diễm Lệ, thân thể nhỏ gầy, xương gò má cao, dáng vẻ bĩu môi giống như kẻ lừa bán trẻ em trên ti vi, nhìn là thấy dọa người.
Bà ta run rẩy lấy một chiếc khăn tay từ trên người ra, mở ra từng chút một, lộ ra 3000 tệ bên trong nói với mẹ tôi: “Tiểu Ngô, chúng tôi cũng không lợi dụng tiền của cô, lúc đó cô đưa cho chúng tôi 3000, bây giờ chúng tôi trả lại cho cô 3000.”
Tôi nhìn bà nội Khương Ngọc bình tĩnh nói: “Bà tính như này không đúng. Chín năm trước 3000 tệ có thể mua nhà, hiện tại có thể mua cái gì? Hơn nữa mấy năm nay bố mẹ tôi tiêu bao nhiêu cái 3000 tệ lên người tôi rồi, sao số tiền này bà không tính đi? Tôi cũng không muốn đi theo các ngươi, bớt giả mù sa mưa lại, tôi nghe nói nguyên nhân ném tôi đi là bởi vì các người muốn có con trai, hiện tại không thể sinh, lại muốn đón tôi về à?”