Bạn Trai Tôi Yêu Thế Thân - Chương 2
6
Ngày tham dự hội thảo, tôi nhìn thấy Tưởng Mặc và Tô Miên.
Đương nhiên anh ta sẽ đến buổi hội thảo này.
Bởi vì nó có liên quan đến số phận của công ty anh ta.
Quan trọng hơn, kết quả nghiên cứu của tôi và giáo sư Kiều sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến hướng phát triển của ngành này trong vài năm tới.
“Chị, chị đến đây với ai thế?”
Tô Miên vịn tay Tưởng Mặc, nhìn ngó xung quanh.
Từ vẻ mặt của cô ta có thể nhìn ra, cô ta tưởng rằng tôi chỉ là một kẻ yếu kém ra nước ngoài để làm đẹp lý lịch.
Ngay cả tư cách tham dự hội thảo cũng phải dựa vào người khác mới có được.
Tôi không thèm đếm xỉa đến cô ta, nào ngờ cô ta vẫn bám riết không tha: “Nếu có bạn trai mới thì giới thiệu với bọn em đi, để bọn em mừng cho chị.”
“Trình Hoan.”
Giọng của Kiều Đình đột ngột vang lên.
Giây tiếp theo, anh đi đến bên cạnh tôi.
“Xin chào, tôi là giáo viên hướng dẫn của Trình Hoan, xin hỏi hai người là…”
Tôi ngẩng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt góc cạnh của anh, vẫn lạnh lùng và xa cách như trước.
Anh vẫn luôn không thích can thiệp vào đời sống cá nhân của học trò, càng khỏi nói đến việc chủ động chào hỏi người khác.
Tôi sợ anh bị Tưởng Mặc xúc phạm, giành đáp lời: “Là bạn trai cũ của em và bạn gái hiện tại của anh ta.”
Kiều Đình nghe xong, khuôn mặt vốn hiền hòa chợt trở nên lạnh lùng.
“Trình Hoan, sắp bắt đầu rồi, chúng ta vẫn giống như trước đây, cần em mở màn.”
Tôi đã tham dự vô số trường hợp như vậy rồi, tất nhiên sẽ không e sợ.
“Khoan đã, em đi lên đó làm gì?”
Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy vẻ sửng sốt và ngơ ngác trên khuôn mặt của Tưởng Mặc.
Thật là nực cười, sau khi lợi dụng thành quả nghiên cứu của tôi để phát triển công ty của bản thân, Tưởng Mặc không hề để ý xem tôi đã lấy được thành tựu nào nữa.
Thậm chí còn không nhớ rõ, giáo viên hướng dẫn của tôi là học giả nổi tiếng ở nước ngoài được buổi hội thảo này mời đến.
Tôi không để ý đến anh ta, mà rời đi cùng với Kiều Đình.
Tô Miên lúc nãy vẫn một mục trốn đằng sau Tưởng Mặc, lại lẳng lặng đi theo tôi.
Cô ta túm lấy tôi dưới sân khấu.
Giọng điệu rất bình tĩnh:
“Chị à, chị muốn thông qua cách này để chứng tỏ cái gì chứ?”
“Chứng tỏ chị giỏi giang hơn tôi sao?”
“Đừng quá đề cao bản thân.”
Ánh đèn của buổi hội thảo vẽ ra một ranh giới rạch ròi giữa chúng tôi.
Tôi nhìn vẻ mặt miễn cưỡng mỉm cười xen lẫn chút hoảng hốt của cô ta, gằn từng tiếng một: “Em gái à, đầu óc của em để đâu rồi?”
Tôi vừa dứt lời, đèn của cả hội trường chợt tắt.
Một cột sáng lóa mắt từ trên cao chiếu xuống.
Tôi đứng trong ánh sáng, không nhìn rõ biểu cảm của Tô Miên.
Đúng như Kiều Đình nói, ai cũng sẽ có lúc rẽ nhầm hướng.
Có lẽ là ma xui quỷ khiến.
Có lẽ là mù quáng nhất thời.
Nhưng tuyệt đối không thể nhường lại quyền chủ động cho người khác.
Bất kể là sự nghiệp hay là tình cảm.
Công ty của Tưởng Mặc dựa vào thành quả học thuật đầu tiên của chúng tôi để lách người trở thành một doanh nghiệp nổi tiếng.
Tôi sẽ không cho Tưởng Mặc một cơ hội nào nữa.
Sau hôm đó, tôi đã trở thành miếng bánh ngọt trong mắt rất nhiều công ty.
Tốt nghiệp trường đại học danh giá thuộc hệ thống Ivy League, tiến sĩ y học từ nước ngoài trở về.
Nghiên cứu sinh dưới sự hướng dẫn của giáo sư Kiều Đình.
Nhiều vầng sáng như vậy tập trung một chỗ, khiến tôi trải qua đêm hôm đó trong tiếng bàn tán của mọi người.
Lúc nghỉ giữa giờ, tôi bước ra khỏi nhà vệ sinh.
Tưởng Mặc đã chờ ở bên ngoài từ trước.
“Trình Hoan, lâu rồi không gặp.”
Trong một khoảnh khắc, tôi như quay về quá khứ.
Anh ta hệt trong tưởng tượng của tôi.
Đứng ở cửa ra sân bay, mặc âu phục màu đen, cười nói với tôi: “Trình Hoan, lâu rồi không gặp.”
Nhưng những tưởng tượng tốt đẹp lại bị hiện thực phá vỡ, chỉ còn lại hiện thực đã vỡ tan.
Thậm chí tôi còn có một cảm giác ghê tởm.
Mặt tôi lạnh tanh: “Giám đốc Tưởng nói câu này quá muộn rồi.”
Bóng dáng cao lớn của Tưởng Mặc lộ ra chút cô đơn.
“Năm ngoái, công ty từng gặp phải một khủng hoảng, đó là khoảng thời gian khó khăn nhất của anh.”
“Trình Hoan, không phải là anh chưa từng cố gắng, anh muốn tâm sự với em, nhưng em lại bận rộn với thí nghiệm…”
Tôi nghe anh ta đột ngột than vẫn, mỉm cười trào phúng: “Anh trách tôi ư?”
“Chuyện tình cảm tan vỡ không phải là trách nhiệm từ một phía.”
Tôi nghiêm mặt: “Người nói chia tay là anh, nói tôi về nước rồi yêu lại cũng là anh. Tưởng Mặc, anh nói nhiều như thế làm gì? Thừa nhận mình có lỗi khó khăn đến thế sao?”
“Anh với em làm hòa nhé, được không?”
Tôi t//át anh ta một cái.
Tưởng Mặc bị t//át nghiêng mặt sang một bên, trên gò má trắng trẻo hiện lên dấu năm ngón tay.
“Tưởng Mặc, anh hèn vậy à?” Tôi tức đến mức bật cười: “Có phải anh không yêu ai là sẽ ch//ết không? Lúc khó khăn cứ thích núp sau lưng phụ nữ, mẹ mất tìm tôi, tôi không ở đây lại tìm người khác, có phải anh ch//ết rồi cũng phải làm đám cưới ma cho anh không?”
Tưởng Mặc cúi gằm mặt.
Trái lại, Tô Miên không biết xông từ chỗ nào ra, đẩy tôi một cái.
“Trình Hoan, chị có tư cách gì mà đánh anh ấy? Lúc anh ấy uống thuốc ngủ tusat, cô đang ở đâu?”
“Đừng nói nữa.” Tưởng Mặc cắt ngang lời cô ta.
“Anh giấu chị ta làm gì?” Tô Miên hung hăng đẩy tay Tưởng Mặc ra: “Tôi không ngủ không nghỉ chăm sóc Tưởng Mặc, còn Trình Hoan, chị thì sao? Ở nước ngoài làm đẹp lý lịch, học xong trở về lại được một đống người ca ngợi. Chị muốn tất cả mọi người đều phải vây quanh chị đúng không?”
“Bệnh trầm cảm của anh ta là do tôi gây ra sao? Anh ta có nói với tôi không?”
Tôi cười khẩy: “Tôi đưa hết thành quả học tập cho anh ta, anh ta có tiền có quyền, còn tôi có được cái gì?”
“Chị có được cái gì?” Tô Miên bật cười: “Chị không biết rõ tối nay chị đã có được cái gì sao?”
“Cảm ơn cô nhé, đó là những gì tôi đáng được nhận. Anh ta có thể sống tiếp thì phải cảm ơn bác sĩ, cảm ơn cô làm gì? Hộ lý còn không ngủ không nghỉ chăm sóc anh ta kìa, sao anh ta không cưới hộ lý luôn đi?”
Khuôn mặt Tô Miên đỏ gây, giống như đã chịu phải chịu nỗi uất ức to bằng trời: “Chị có biết anh ấy bị trầm cảm hay không!”
“Phiền ch//ết đi được, cô đã nói mấy lần rồi, cô là cái máy phát lại hả?” Tôi lộ vẻ mặt mất kiên nhẫn: “Có bệnh thì chữa đi, đừng làm phiền tôi.”
Lúc Tô Miên bật khóc, Tưởng Mặc đau lòng ôm lấy cô ta.
“Đừng nói nữa, ai tốt với anh, trong lòng anh tự hiểu.”
Câu nói này như một cây kim đâm mạnh vào trong tim tôi.
Trung tâm Y tế MO ở vùng có vĩ độ cao, tuyết rơi quanh năm, nhiệt độ vào ban đêm đều dưới 0 độ.
Tôi vất vả miệt mài, chịu đựng cái lạnh đi đến đi lui giữa phòng thí nghiệm và ký túc xá.
Thành quả nghiên cứu của hai năm trời đều đưa cho Tưởng Mặc.
Tưởng Mặc nói ai tốt với mình, trong lòng anh ta tự hiểu.
Tôi tức đến ứa nước mắt: “Tưởng Mặc, lương tâm của anh để cho ch..ó ăn rồi.”
Tưởng Mặc vờ như không nghe thấy, chỉ lo hôn Tô Miên đang khóc rấm rứt, dịu dàng nói: “Chúng ta về nhà thôi…”
7
Lúc tôi đẩy cửa kính của sân thượng ra, tiếng động hơi lớn, khiến nhiều người ngạc nhiên quay đầu lại.
Kiều Đình đã ngồi ở đó từ trước: “Lần đầu tiên nhìn thấy em nổi giận đấy.”
Tôi bực bội xõa tóc ra, che đi khuôn mặt ủ dột: “Gặp phải một chút phiền phức, không có gì nghiêm trọng đâu ạ.”
Kiều Đình dùng đôi mắt màu xanh lam của anh đánh giá tôi: “Không sao, đừng đè nén bản thân.”
Tôi quay đầu đi ngắm cảnh đêm của thành phố.
Sao trời lấp lánh, xe cộ tấp nập.
Gió đêm thổi tung mái tóc tôi, tiếng huyên náo xa dần.
“Anh ta không biết xấu hổ!”
Tôi đột ngột mắng một câu: “Đồ con rùa!”
Kiều Đình tựa người vào lưng ghế, đưa cho tôi một tách trà.
Tôi lau nước mắt, bực tức đến mức cả hai tay đều run rẩy.
Giọng Kiều Đình rất dịu dàng: “Còn nhớ lần đầu tiên em đến phòng thí nghiệm của tôi không?”
“Vâng, em đã khiến cho mọi thứ trở nên hỗn loạn, còn khóc nữa.”
“Tôi biết em đi du học không phải là do tự nguyện, theo nguyên tắc, tôi sẽ bảo em đi ra khỏi đó.” Kiều Đình nghiêng người ra trước, hai tay đan vào nhau, nghiêm túc nói: “Nhưng sau đó, em lại như cá gặp nước ở bên cạnh tôi, tôi không có cách nào từ chối yêu cầu của em cả.”
“Mỗi người đều có con đường riêng của mình, em cũng không thể ngăn cản người khác xuống xe giữa đường được, có đúng không?”
“Trình Hoan, em cũng không thích hợp với nơi này.”
Tôi ngồi trên chiếc ghế mây, ngạc nhiên nhìn Kiều Đình.
“Giáo sư, em còn tưởng rằng thầy sẽ nói để em tự suy nghĩ…”
Anh không thích nhúng tay vào việc của người khác.
Có thể xem đây là những lời những lời vượt giới hạn nhất mà anh từng nói.
Đôi mắt màu xanh lam của Kiều Đình nhìn thẳng vào tôi, nghiêm túc nhìn một lúc lâu, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Đột nhiên trời nổi gió.
Anh đáp thật khẽ: “Xin lỗi, tôi cũng có lòng riêng.”
Câu nói này lẫn vào trong gió.
Âm cuối lướt qua đáy lòng.
Khẽ run lên.
8
Chưa đến mười giờ, buổi hội thảo đã kết thúc.
Khi tôi xách túi đi ra khỏi hội trường, phát hiện có một đám người đang vây trước cửa.
Trong không khí thoang thoảng mùi khói.
Lúc đi xuống sân thượng, tôi phát hiện có người đặt một chậu than cách xe của tôi không xa.
Ngọn lửa cháy hừng hực, vài tấm ảnh chụp nằm bên trong.
Chúng đã cháy đến mức chỉ còn lại nửa khuôn mặt của người trong tấm ảnh.
Là ảnh chụp của tôi.
Quần chúng hóng chuyện liên tục xôn xao.
“Ai làm chuyện này thế? Khói mù luôn rồi.”
“Này là rủa người ta à…”
Trên cửa kính xe là mấy chữ to được dùng son môi viết lên: “Kẻ thứ ba ch//ết đi.”
Người gây chuyện sợ mọi người không nhìn thấy, còn đặc biệt dùng màu đỏ tươi, viết lại nhiều lần lên kính chắn gió đằng trước và thân xe màu trắng.
Người vây xung quanh nhận ra là xe của tôi, bắt đầu chỉ trỏ.
“Người trông đàng hoàng thế mà lại làm ba cái chuyện này, khó trách.”
“Thật ra có rất nhiều người như thế, học thì ít dụ dỗ thì nhiều, thành quả cũng chưa chắc là của chính mình.”
Má//u trong người tôi lập tức dồn lên não.
Cho dù tôi được nuôi dạy rất tốt, nhưng cũng không thể nào tha thứ cho việc bị vu khống hết lần này đến lần khác.
Xuyên qua đám người, tôi bắt gặp ánh mắt thong dong và hả hê của Tô Miên.
Rốt cuộc cô ta lấy đâu ra can đảm và tự tin như thế?
Tôi đẩy đám người ra, xông thẳng đến chỗ cô ta.
Có lẽ Tô Miên không ngờ rằng tôi sẽ trực tiếp xông đến như thế.
Cô ta đứng sững tại chỗ.
Ngay giây tiếp theo, cô ta đã bị tôi túm tóc, kéo lại đây, khuôn mặt đập mạnh lên cửa kính xe.
Giọng điệu của tôi rất gay gắt: “Liếm sạch đi.”
Cô ta bị dọa đến choáng váng, sau vài giây sửng sốt thì khóc lóc vùng vẫy.
“Cô thả tôi ra, cô làm gì đấy…”
“Trị cô đấy.”
Khớp xương trên ngón tay tôi đều trắng bệch, vừa nhấn đầu cô ta, vừa dùng tay còn lại gọi điện thoại báo cảnh sát.
Động tĩnh ở hiện trường thu hút nhiều người vây đến.
Đột nhiên, tiếng gầm của Tưởng Mặc truyền đến từ trong đám người: “Trình Hoan, cô thả cô ấy ra!”
Lần đầu tiên tôi nhìn thấy vẻ mặt hoảng hốt đấy của anh ta.
…
Anh ta vừa đi đến gần, tôi đã vung chân đá đổ chậu than.
Tro bụi văng lên chân anh ta.
Tôi lớn giọng hỏi: “Ảnh chụp của tôi từ đâu ra?”
Tưởng Mặc không lập tức trả lời, ngược lại còn duỗi tay giải cứu Tô Miên thoát khỏi sự kìm hãm của tôi, che chở đằng sau: “Cô có chuyện gì thì cứ nhằm vào tôi này.”
Tô Miên khóc nức nở thành tiếng: “Tưởng Mặc, anh đừng có đứng nhìn không thôi, cô ta đánh em kìa, anh mau đánh lại đi…”
Tôi nhổ mớ tóc bay vào trong miệng ra, cười khẩy: “Tô Miên, cô muốn ch//ết đúng không?”
Tô Miên sợ hãi rụt người trốn đằng sau.
Tưởng Mặc nghẹn lời: “Trình Hoan, cô nói lý một chút đi, sao lại như bà đ//iên vậy?”
“Anh có muốn thấy tôi đ//iên hơn nữa không?”
Tôi lấy bút ghi âm ra.
Nhấn nút phát.
“Chuyện tình cảm tan vỡ không phải là trách nhiệm từ một phía.”
“Tưởng Mặc, thừa nhận mình có lỗi khó khăn đến thế sao?”
“Anh với em làm lành nhé, được không?”
“Tưởng Mặc, anh hèn đến vậy ư?”
Con ngươi Tưởng Mặc đột nhiên giãn to, lo lắng nhìn về phía Tô Miên, kẻ đang mang vẻ mặt đờ đẫn.
“Miên Miên, em nghe anh giải thích…”
Sắc mặt Tô Miên trắng bệch đi, khóc đến mức tôi nhìn còn thấy thương hại: “Anh vẫn còn yêu cô ta, đúng không…”
“Anh xem tôi là cái gì? Một thế thân sao?”
Tôi cầm bút ghi âm, đưa đến giữa hai người họ, bấm nút phát lại.
“Anh với em làm lành nhé, được không?”
“Tưởng Mặc, anh hèn đến vậy ư?”
“Anh với em làm lành nhé, được không?”
“Tưởng Mặc, anh hèn đến vậy ư?”
Tô Miên cuối cùng cũng suy sụp hoàn toàn. Cô ta thét một tiếng chói tai, giật lấy bút ghi âm ném nó vỡ tan tành, gào khóc chạy qua phía bên kia đường.
Tưởng Mặc nghiến răng nghiến lợi nói một câu: “Trình Hoan, cô giỏi lắm.”
Anh ta đuổi theo.
Để lại một đống lộn xộn, và một đám đông hóng hớt xung quanh, giờ đã im lặng như gà.
Tôi nhìn quanh một lượt, không nói lời nào, bước lên xe.
Một lúc lâu sau, tôi che mắt, thở dài thườn thượt.