Bạn Trai Tôi Là Trà Cao Cấp - Chương 4
8.
Lúc này, trong căn hộ của Tống Ngộ, cậu nhỏ đang không ngừng đi qua đi lại.
Tôi nơm nớp lo sợ ngồi trên sofa, sợ cậu nhỏ tự làm bản thân tức đến mức ngất xỉu.
Tống Ngộ ngược lại lại rất bình tĩnh, thấy tôi căng thẳng, anh cầm lấy tay tôi như muốn trấn an.
Cậu nhỏ nhìn thấy hành động này thì lập tức bùng nổ.
“Tôi cảnh cáo cậu Tống Ngộ, cậu đừng có đụng vào con bé!”
Hai mắt cậu nhỏ như bốc hỏa, trực tiếp chen vào giữa chúng tôi: “Có biết nam nữ khác biệt không hả, con ngồi gần như vậy làm gì?”
Tôi ngập ngừng: “Cậu nhỏ…”
Không phải tôi sợ cậu nhỏ, mà là huyết mạch áp chế, hết cách rồi.
Khuôn mặt cậu nhỏ lạnh lùng, dò xét nhìn tôi: “Đừng có gọi tôi là cậu nhỏ, tôi không phải cậu của cô.”
Tôi hậm hực ngậm miệng, lý trí nói cho tôi biết, bây giờ vẫn không nên chọc cậu nhỏ tức điên thì hơn.
Quả nhiên, một giây sau, lửa giận của cậu nhỏ chuyển thẳng lên người Tống Ngộ.
“Tống Ngộ ơi là Tống Ngộ.”
Cậu nhỏ cười lạnh khoanh tay trước ngực: “Tôi xem cậu là anh em, nhờ cậu chăm sóc người nhà tôi, cậu chăm sóc như thế này à?”
“Thành Mộc, mục đích của chúng ta như nhau mà.”
Tống Ngộ bao dung cười, thái độ rất tốt: “Xem Miên Miên như người nhà tôi mà chăm sóc và biến Miên Miên thành người nhà để tiện chăm sóc, hai chuyện này cũng đâu có khác nhau, đúng không?”
“Được, được, được.”
Cậu nhỏ tức đến bật cười, đầu tôi càng cúi thấp hơn.
“Miên Miên tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, cậu đã là người đi nửa bước là xuống hố, không hiểu chuyện nữa là thế nào?”
“Với số tuổi này của cậu, tôi hỏi cậu, sao cậu ra tay với con bé được vậy?”
Cậu nhỏ nhìn Tống Ngộ, ánh mắt xem thường: “Tống Ngộ… Cậu khiến tôi buồn nôn!”
Đi nửa bước là xuống hố… Thật ra cũng chỉ lớn hơn năm tuổi mà thôi, cậu nhỏ nói như vậy khác gì là tự mắng mình?
Xấu tính thật đó.
Tôi muốn giơ tay xin phép nhắc nhở, nhưng chần chừ một lúc rồi bỏ tay xuống.
Được rồi, cậu nhỏ là chiến sĩ kiên định chủ nghĩa duy vật.
Sau khi cậu nhỏ phát điên xong, tất cả mọi người đều im lặng, đúng lúc tôi đang định nói gì đó để hóa giải bầu không khí thì trong phòng đột nhiên vang lên tiếng bụng kêu.
Tôi và Tống Ngộ không hẹn mà cùng nhìn về phía cậu nhỏ.
“Nhìn cái gì mà nhìn? Cả ngày hôm nay cậu không ăn gì còn không phải vì con sao?”
Cậu nhỏ vừa xấu hổ vừa tức giận, đưa tay véo má tôi, ánh mắt chỉ hận rèn sắt không thành thép: “Con đó, cậu ta cho con uống bùa mê thuốc lú gì rồi? Đúng là vô dụng!”
Cậu nhỏ dùng sức không lớn, tôi biết cậu nhỏ đang nguôi giận, vội vàng lấy lòng dính lại: “Cậu nhỏ, con mời cậu ăn cơm được không?”
Cậu nhỏ hừ nhẹ một tiếng, xem như đồng ý.
Lấy điện thoại ra, tôi bắt đầu tìm chỗ ăn, ánh mắt nhìn thoáng qua quán ăn đã lưu từ trước.
Đỗ Mộ Diêu muốn đi quán này từ lâu, chỉ là chúng tôi vẫn không có thời gian đi.
Suy nghĩ một chút, tôi quyết định đưa cô ấy đi cùng.
Cậu nhỏ tôi dễ xấu hổ, có Đỗ Mộ Diêu ở đó, cậu nhỏ chắc chắn sẽ không thể mắng tôi tiếp được, he he.
9.
Một bữa cơm bình yên trôi qua, quả nhiên có Đỗ Mộ Diêu ở đó, cậu nhỏ tôi tém lại rất nhiều.
“Đàn chị, mắt của chị và cậu nhỏ chị thật giống nhau.”
Sau khi quay về kí túc, Đỗ Mộ Diêu cảm thán: “Giống cún con vậy, rất đáng yêu.”
“Thật sao?”
Tôi da mặt dày nhận lời khen ngợi của cô ấy, nhớ đến bà ngoại thì vô cùng đắc ý: “Chị, cậu nhỏ, cả mẹ chị nữa đều giống bà ngoại, Diêu Diêu, gen của bà ngoại chị rất mạnh, ông ngoại chị căn bản không có cơ hội trồi lên.”
Đỗ Mộ Diêu gật nhẹ đầu như có điều gì suy nghĩ.
Tôi cầm đồ ngủ vào phòng tắm, ngày mai cậu nhỏ phải về thành phố Z đi làm, trước khi lên máy bay, tôi và Tống Ngộ tính sáng mai đi tiễn cậu nhỏ nên đêm nay muốn đi ngủ sớm một chút.
Tôi lên giường chìm vào giấc mộng đẹp từ sớm, không chú ý đến việc Đỗ Mộ Diêu online đến tận nửa đêm.
Ngày hôm sau tôi dậy rất sớm, cùng Tống Ngộ đưa cậu nhỏ ra sân bay.
Trước khi đi cậu nhỏ gọi tôi lại.
“Trong người còn tiền không?”
Tôi ngoan ngoãn gật đầu: “Vẫn còn.”
Cậu nhỏ gật nhẹ đầu: “Được, lát nữa chuyển tiền tiêu vặt cho con, nhớ nhận.”
“Con không cần.”
Tôi liên tục xua tay, không chịu nhận: “Mẹ gửi cho con không ít tiền sinh hoạt, ông bà ngoại hôm trước vừa nhận lương hưu cũng gửi cho con một nửa, cậu nhỏ, con rất giàu.”
“Họ là họ, cậu là cậu.”
Cậu nhỏ nhìn Tống Ngộ, cười như không cười: “Trưởng thành rồi, tiền ở đâu tình ở đó, có một số người tự giải quyết cho tốt là được.”
Tôi cảm động rưng rưng nước mắt: “Cậu nhỏ…”
Vừa nghĩ đến lần gặp kế tiếp là tết, tôi không nhịn được mà mếu máo.
“Được rồi được rồi.”
Vẻ mặt cậu nhỏ ghét bỏ: “Lại khóc, khi nào cậu rảnh cậu đến thăm con.”
Đã có thông báo về chuyến bay nhưng tôi vẫn nắm chặt lấy cổ tay áo cậu nhỏ không buông.
Cậu nhỏ im lặng: “Còn chuyện gì nữa?”
Tôi ghé lại gần thương lượng với cậu nhỏ: “Chuyện con yêu đương, cậu đừng có nói cho chị cậu, tức mẹ con, được không?”
Cậu nhỏ nghe xong lập tức xoay người rời đi.
Lúc này cậu nhỏ một chút lưu luyến cũng không có.
10.
Sau khi bị cậu nhỏ tóm được, chuyện tình của tôi và Tống Ngộ cũng xem như ra khỏi ánh sáng, cuối cùng cũng có thể công khai.
Tôi bắt đầu quang minh chính đại chạy đến nhà anh, không còn tránh né như trước.
Tống Ngộ luôn nói tôi chỉ thích cơ thể anh, không yêu anh.
Để tôi nói, tôi bị oan mà.
Tình cảm của tôi đối với Tống Ngộ như đi vệ sinh phải kéo quần xuống vậy, chỉ có tôi mới biết ~
Cùng lúc đó, Đỗ Mộ Diêu cũng vội vàng, ngày nào cũng ôm điện thoại nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng còn để lộ một nụ cười thâm sâu.
Không lâu sau đó, cô ấy nói mình đã yêu đương.
Tôi vô cùng tò mò rốt cuộc là người đàn ông như thế nào mới xứng với cô ấy, nhưng cô ấy nói bạn trai cô ấy rất ngại, đợi anh ấy chuẩn bị xong tâm lí sẽ mời chúng tôi ăn cơm.
Ngại?
Tôi không khỏi cảm thán: “Hóa ra em lại giỏi như vậy.”
Đỗ Mộ Diêu cười xấu xa ôm lấy bả vai tôi: “Em không phải vẫn rất giỏi sao?”
Tôi thề, tôi chỉ đơn thuần là chúc phúc cô ấy thôi…
Nếu như tôi không phát hiện ra bạn trai ngại ngùng của cô ấy là cậu nhỏ nhà mình.
Khoảng hai tuần sau, kịch bản thanh xuân vườn trường như phim thần tượng lại lần nữa tái diễn.
Chỉ là nhân vật chính đã được thay đổi, người bị bắt cũng đã đổi thành cậu nhỏ.
Lúc này tôi đã có thể lý giải được tâm trạng của cậu nhỏ khi thấy mình và Tống Ngộ.
“Ô Thành Mộc ơi là Ô Thành Mộc.”
Khó khăn lắm mới túm cậu nhỏ lại được, tôi như tầng lớp nông dân thành công xoay người, cũng dạy dỗ cậu nhỏ một lần: “…Diêu Diêu nhỏ tuổi không hiểu chuyện, cậu lớn hơn em ấy những sáu tuổi, sao cậu không hiểu chuyện chút nào vậy?”
“Cậu nhìn số tuổi xem, vậy mà cậu cũng xuống tay được sao?”
Tôi nhìn cậu nhỏ, trong mắt đều là sự đau lòng: “Ô Thành Mộc… cậu khiến con cảm thấy buồn nôn!”
“Ô Miên Miên.”
Cậu nhỏ ngẩng đầu, ánh mắt nguy hiểm: “Con có tin bây giờ cậu lập tức gọi điện cho mẹ con và bà ngoại con không?”
???
Sụp đổ.
Tôi cúi đầu bĩu môi, dưới thế lực áp bức của quân địch, không thể không gọi Đỗ Diêu Mộ một tiếng “mợ nhỏ”.
Đỗ Diêu Mộ ơi một tiếng, cong mắt cười xoa đầu tôi.
Đáng ghét, đáng ghét!
Mặt tôi đỏ bừng vì tức giận.
Sao Đỗ Diêu Mộ có thể đứng về bên người khác mà giúp người ta bắt nạt tôi thế chứ!
11.
Người nào đó lúc trước còn nói tôi vô dụng nhưng rõ ràng bản thân mới là não yêu đương.
Vì không muốn yêu xa, cậu nhỏ quyết tâm từ chức, đến thành phố B ăn máng khác.
Từ nhỏ cậu nhỏ đã quản trời quản đất, quản tôi cởi quần hay đánh rắm, cho nên từ khi cậu nhỏ đến thành phố B, cuộc sống của tôi trở nên vô cùng khó chịu.
Lại thêm “mợ nhỏ”, không gian sinh tồn của tôi càng bị thu hẹp hơn.
Chỉ có ở chỗ Tống Ngộ tôi mới có thể thở dốc.
Giống như vậy giờ.
Anh đang chạy bộ, còn tôi nằm dài trên sofa ăn gà rán đọc manga.
Khó khăn lắm mới có được một ngày thư giãn!
Tôi tắt ipad, ngồi dậy vươn vai, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hoàng hôn hoàn hảo.
Dáng người hoàn mỹ.
Phát hiện được ánh mắt của tôi, tốc độ chạy bộ của Tống Ngộ chậm dần, anh xoay người lại, dịu dàng cười, thành khẩn mời gọi: “Muốn chạm vào không? Miên Miên?”
[Hết]