Bạn Trai Tôi Là Trà Cao Cấp - Chương 3
5.
Cây vạn tuế ngàn năm nở hoa, đàn ông trưởng thành bốc cháy, người bình thường căn bản chịu không nổi.
Cả kỳ nghỉ hè Tống Ngộ không bỏ qua cho tôi hôm nào.
Nên nhìn, không nên nhìn, chỗ nào tôi cũng đã nhìn thấy.
Cũng làm khó anh rồi, làm thí nghiệm rồi viết luận văn bận bịu như vậy mà vẫn còn bớt thời gian ra để quyến rũ tôi.
Ngay từ đầu tôi đã không có lực phản kháng với chuyện này.
Đúng vậy, bạn không nghe nhầm đâu, ngay từ đầu tôi đã bị khuất phục.
Cơ thể của Tống Ngộ quá đẹp, phàm phu tục tử như tôi căn bản không thể chịu được, cứ vậy nằm ngửa hưởng thụ đi.
Sau một kì nghỉ hè tôi mới nhận ra lúc trước mình đã sống nhạt nhẽo như thế nào, bây giờ nghĩ lại mới thấy không thể chịu đựng được nữa.
Haiz.
Trước kia luôn mồm nói không thích đàn ông lớn tuổi.
Bây giờ mới phát hiện, mình của ngày trước thật giả dối…
Lăn lăn lộn lộn với Tống Ngộ cả một kì nghỉ hè, đến tháng chín tôi mới giật mình phát hiện thời gian trôi qua quá nhanh, chớp mắt đã đến khai giảng.
Sau khi đàn chị tốt nghiệp, phòng ngủ hai người của tôi đã trống một chỗ.
Nhà trường nói sẽ có một đàn em mới vào chuyển đến khi nhập học, cũng không nói cụ thể ngày nào. Một ngày nào đó, tôi kéo lê cơ thể mệt mỏi quay về phòng ngủ, vừa mở cửa đã thấy một cô gái trùm khăn tắm thì giật cả mình.
Tôi che mắt, liên tục lùi về sau, xin lỗi không ngừng: “Thật xin lỗi thật xin lỗi… Tôi đi nhầm phòng!”
Nói rồi tôi đóng cửa phòng ngủ lại.
Sau khi đóng cửa lại, nhìn lại bảng số phòng, lại nhìn chìa khóa trong tay, tôi ngẩn ra: “Đâu có nhầm!”
Lại lần nữa mở cửa phòng ngủ, tôi ló đầu vào, vẫn rất xấu hổ: “Thật xin lỗi… Hình như nơi này là phòng ngủ của tôi.”
Người trong phòng vô cùng vui vẻ, đôi mắt hồ ly cong lên như vầng trăng.
Cô ấy giơ tay lên chào: “Chào buổi tối đàn chị.”
“Hả?”
Tôi vừa đi đến bên giường, sau khi đặt túi xách xuống cũng ấp úng chào: “Chào, chào buổi tối.”
“Ha ha ha ha ha…”
Đàn em lại lần nữa bị tôi chọc cười, cười đủ rồi cô ấy mới đến xoa mái tóc xoăn của tôi: “Đàn chị, chị thật đáng yêu.”
Mặt tôi đỏ bừng lên.
Thật đáng ghét, tuổi còn nhỏ mà lại cao hơn tôi nhiều như vậy!
Không được bắt nạt người thấp hơn.
Nhưng vẻ ngoài của đàn em thật nổi bật nha!
Tôi lén nhìn một cái, khuôn mặt lại lần nữa không tự chủ mà đỏ lên.
Lúc Nữ Oa nặn tượng đất quá bất công rồi!
Dáng người của đàn em cũng rất đẹp!
6.
Tên của đàn em là Đỗ Mộ Diêu, thông minh xinh đẹp, người cao chân dài.
Vừa vào trường nên cô ấy không quá quen thuộc, tôi chủ động đưa cô ấy đến lớp, đi ăn rồi đi dạo khắp nơi.
Sở dĩ làm như vậy là vì tôi thiện lương lương thiện, tuyệt đối không phải vì dung mạo đẹp mắt và việc cô ấy mời tôi ăn cơm suốt ngày.
Sức lực của con người đều có giới hạn.
Thời gian tôi rảnh rỗi đều đi chung với Đỗ Mộ Diêu, Tống Ngộ sẽ chịu vắng vẻ.
Cũng may gần đây anh có dự án mới, bận đến mức chân không chạm đất, căn bản không có thời gian để yêu đương, nghĩ vậy tôi lập tức yên tâm thoải mái tập trung thời gian cho Đỗ Mộ Diêu.
Tống Ngộ ý thức được có gì đó sai sai là vào hai tuần sau.
Gần đây, cho dù gọi điện thoại hay nhắn tin, tần suất ba chữ “Đỗ Mộ Diêu” xuất hiện trong miệng tôi ngày càng cao, thậm chí vì cô ấy mà có mấy lần tôi cúp điện thoại của anh.
Bản thân tôi không cảm nhận được gì nhưng Tống Ngộ lại nhạy cảm phát hiện được, quá lâu không gặp, hứng thú của tôi đối với anh đã bắt đầu hạ xuống.
Thế là qua hai tuần, tôi lại lần nữa gặp được bạn trai tiện tay mà có của mình.
Tống Ngộ mua một bó uất kim cương, còn mang theo cả bánh nho ngàn lớp tôi thích nhất, đứng dưới ký túc chờ tôi.
Có lẽ muốn tặng cho tôi niềm vui bất ngờ, anh không nói với tôi anh đến mà đứng đợi gần một tiếng đồng hồ mới thấy tôi chạy ra từ phòng ngủ.
Tống Ngộ nâng tay lên, vừa định chào hỏi thì một giây sau đã thấy Đỗ Mộ Diêu đuổi theo tôi đùa giỡn.
Hai người hai mươi mấy tuổi vẫn còn ngây thơ chơi trò em đuổi chị chạy, tôi vội vàng chạy về phía trước, Đỗ Mộ Diệu ỷ vào lợi thế chân dài, chưa được mấy bước đã túm được tôi, thuận thế ôm tôi vào trong lòng.
Thấy khe nào đó ngày càng lại gần, sắp chạm vào cả mũi, tôi đỏ mặt, khó khăn dời ánh mắt, cố hết sức nói: “Diêu Diêu, sao em lại như vậy chứ…”
Đỗ Mộ Diêu đắc ý nhướng mày, vô tình chế nhạo: “Đàn chị, sao chị lại đỏ mặt?”
Tôi xấu hổ tránh ra khỏi ngực cô ấy, hầm hừ đi về phía trước.
Vừa đi được hai bước đã dừng lại, Đỗ Mộ Diêu đuổi theo, thuận theo ánh mắt nhìn sang, thấy Tống Ngộ đang đứng dưới ký túc.
Tôi lắp bắp đi đến bên cạnh anh: “Sao anh lại đến đây?”
Hai tuần không gặp, thái độ của tôi với anh cũng có chút xa lạ.
Không sai, trở mặt không quen biết, chính là dùng để nói tôi.
Tống Ngộ tổn thương nhìn tôi, nói từng chữ một: “Hai tuần không gặp nhau, Miên Miên, anh rất nhớ em.”
Tôi chột dạ cúi thấp đầu, giọng điệu mập mờ: “Em cũng nhớ anh…”
Đỗ Mộ Diêu đi đến, ngoài bạn thân ra, chuyện tôi và Tống Ngộ yêu đương cũng chỉ có thêm một mình cô ấy biết.
“Em không làm kỳ đà cản mũi nữa.”
Cô ấy cười, nhanh chóng lên tầng, trước khi đi còn không quên dặn tôi: “Đàn chị nhớ về sớm chút nha, em mua bánh gato nhỏ chị thích rồi, đừng để lãng phí nha.”
Tôi gật đầu đồng ý.
Tống Ngộ đưa tôi về nhà anh, phần lớn hoạt động yêu đương của chúng tôi đều ở chỗ này, vì anh thích tự mình nấu cơm cho tôi ăn, cũng để tiện cho chúng tôi làm việc không thể lộ ra ngoài.
Vừa vào cửa Tống Ngộ đã ôm lấy tôi.
Tôi run lên một cái, quả nhiên tôi đã không quá thích người khác đụng vào mình.
Nhận ra tôi đang khó chịu, Tống Ngộ nhanh chóng buông tôi ra.
Xế chiều hôm nay anh cũng không có thời gian nghỉ ngơi, chỉ là vì quá lâu không gặp tôi, đúng lúc công việc có thể hoàn thành ở nhà nên anh mới đưa tôi về nhà.
Tôi ăn bánh nho ngàn lớp, nhìn anh xử lí số liệu.
Có lẽ do nhìn quá lâu nên Tống Ngộ xoa mũi rồi lấy ra một chiếc kính đeo lên, lại thuận tay cởi hai cúc áo trên cùng của áo somi.
Mắt tôi lập tức nhìn thẳng.
Hay hay hay, cận thị tám năm, bây giờ mới nhìn rõ chồng của mình là ai.
Tôi lặng lẽ xích lại gần Tống Ngộ, dựa vào quan hệ hiện tại của chúng tôi, tôi nhìn lâu một chút cũng đâu quá đáng, đúng không?
Tống Ngộ cũng rất hào phóng.
Thấy ánh mắt vô cùng chuyên chú của tôi chiếu trên màn hình máy tính, anh đưa tay cởi thêm một cúc áo nữa.
“Gần đây Miên Miên hình như rất thân thiết với đàn em Đỗ.”
Tống Ngộ chỉnh sửa bảng biểu, lặng lẽ nhìn tôi một cái: “Sao anh có cảm giác… bạn gái anh trở thành người khác vậy.”
Tôi mở to mắt: “Sao anh lại nghĩ như vậy?”
Tôi vừa nhìn bên trong áo somi anh vừa giải thích: “Diêu Diêu rất tốt, cô ấy chỉ đùa với em thôi.”
Ngày thường tôi bị Đỗ Mộ Diệu đùa giỡn đã thành thói quen, đương nhiên tôi biết cô ấy không có suy nghĩ gì khác, chỉ đơn giản là cảm thấy thú vị mà thôi, mặc dù hành động lúc trước của chúng tôi nhìn có vẻ hơi thân thiết, nhưng có trời mới biết, đó chỉ là vì tôi háo sắc mà thôi.
Tống Ngộ thuận theo ánh mắt của tôi nhìn về phía ngực mình.
Sau khi im lặng chớp mắt một cái, anh lựa chọn bỏ qua đề tài này, trực tiếp mở chiếc cúc thứ tư.
Tôi nắm chặt tay, lần này ai có thể phân biệt được anh là người lịch sử hay phần tử suy đồi đây?
Lần nữa di chuyển vị trí của mình, tôi ngẩng đầu thử nhìn Tống Ngộ, thấy anh cũng đang nhìn tôi, trong ánh mắt lấp lánh là sự dung túng và cổ vũ.
Anh quyến rũ tôi.
Chắc chắn anh đang quyến rũ tôi.
Đã như vậy thì sao tôi cần phải làm chính nhân quân tử nữa!
7.
Chuyện tình của tôi và Tống Ngộ vẫn luôn được giữ bí mật, là chuyện mà không mấy ai biết.
Nên nói sao nhỉ.
Vừa nghĩ đến chuyện mình làm với anh em của cậu nhỏ đã cho mình ngủ ké trên giường không biết bao lần, tôi vừa xấu hổ vừa chột dạ, hận không thể chui xuống đất.
Cũng may Tống ngộ hiểu được tâm trạng của tôi.
Anh dùng hành động để ủng hộ cho mối tình bí mật này, lại an ủi tôi, nói bây giờ cậu nhỏ tôi đang đi làm ở một thành phố khác, khoảng cách xa như vậy chắc chắn sẽ không bị phát hiện.
Sau khi tốt nghiệp cao học, cậu nhỏ nhận được lời mời làm việc, không chọn tiếp tục học lên nữa mà ở lại làm việc.
Cậu ấy bây giờ đang cách chúng tôi hơn hai ngàn cây số.
Nghĩ đến chuyện này tôi cảm thấy yên lòng hơn nhiều, lúc ở bên cạnh Tống Ngộ cũng dần thả lỏng hơn.
Có câu tai họa làm con người ta phát điên.
Sau khi rơi vào thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt với Tống Ngộ, mấy đàn anh đàn chị đều nhìn ra được sự bất thường giữa chúng tôi, sau đó có một lần đi họp, mọi người phát hiện hình nền điện thoại của Tống Ngộ là tôi, chuyện này không còn giấu diếm được nữa.
Mọi người ồn ào tập trung ăn uống một hôm, có một đàn anh đăng lên vòng bạn bè ảnh đi liên hoan, tiện thể chúc Tống Ngộ thoát ế.
Tôi thật ngốc, vô cùng ngốc.
Tôi biết đàn anh nhỏ hơn Tống Ngộ một tuổi, nhưng lại không biết anh ấy là bạn chung của Tống Ngộ và cậu nhỏ nhà tôi.
Thế là tấm hình kia đã bay đến trước mặt cậu nhỏ tôi.
Để tay lên ngực tự hỏi bản thân, thật ra ảnh chụp rất bí mật, trong góc chỉ có Tống Ngộ và bóng lưng của tôi.
Nhưng trong mắt cậu nhỏ, tất cả đều không thể che giấu được.
Lúc tôi còn chưa biết đi, bố mẹ đã ly hôn, mẹ vì kiếm tiền mà đi theo chị em ra nước ngoài làm công, để tôi ở nhà với ông bà ngoại, lúc đó ông bà ngoại vẫn còn đi làm, nhiệm vụ chăm sóc tôi cứ như vậy rơi xuống người cậu nhỏ.
Cậu nhỏ chỉ lớn tôi năm tuổi đã tay phân tay nước tiểu nuôi tôi lớn, còn nhỏ đã biết thay tã thay quần và pha sữa cho tôi uống.
Từ nhỏ đã cho tôi ăn cơm, chùi đít cho tôi, còn ru tôi ngủ, đừng nói là bóng lưng, cho dù có hóa thành tro cậu nhỏ cũng có thể nhận ra tôi.
Sau khi biết cải trắng nhà mình đã bị heo ủi, cậu nhỏ không thèm đi làm, trực tiếp mua chuyến bay gần nhất chạy thẳng về thành phố B.
Ngàn dặm xa xôi chạy đến, sau khi đăng kí vào trường ở bảo vệ xong, cậu nhỏ vừa vào trường học đã thấy cảnh tôi và Tống Ngộ tay trong tay đi dạo trong sân trường.
Cậu nhỏ ném cặp táp xuống, xông đến đấm thẳng.
“Tống Ngộ, tên cầm thú nhà cậu!”