Bạn Trai Tôi Là Long Vương Đông Hải - Chương 5
17
Khi tỉnh lại, tôi đã ở trong bệnh viện.
Từ ngày bị Lôi Công đưa đi, tôi chưa từng gặp lại Ngao Tuyên.
Những trận mưa liên miên ở thành phố này cuối cùng cũng tạnh, Lôi Công cũng không xuất hiện nữa.
Mọi chuyện giống như một giấc mộng hư ảo, nếu trên lưng tôi không xuất hiện một hình xăm bí ẩn, có lẽ tôi còn nghi ngờ liệu Ngao Tuyên có thực sự tồn tại hay không.
Mẹ tôi rất bận rộn, bà thậm chí còn bỏ cả đánh bài để đến bệnh viện chăm sóc cho tôi.
Vì vết thương ở lưng nên tôi không tiện dùng điện thoại, thế nên mẹ đã đặc biệt đọc cho tôi nghe một vài tin tức.
Tin tức nói, có một sinh vật lạ đã tấn công một nhà máy ở ngoại ô, khi cảnh sát đến hiện trường, chỉ còn lại một vài người hôn mê bất tỉnh.
Khi tỉnh lại, những người này đều đã mất trí nhớ, cảnh sát kiểm tra các dấu vết còn lại, phát hiện ra trong đó có bốn tên tội phạm đang bị truy nã.
Hai người còn lại không có tiền án tiền sự, khi tỉnh lại đều trở nên ngớ ngẩn, chỉ biết la hét nói bản thân đã gặp phải rồng.
Mẹ tôi đọc xong, nói: “Lưới trời tuy thưa mà khó thoát, nghe chú Lưu ở đồn cảnh sát nói, mái nhà của ngôi nhà đó bị sét đánh nát, những người này chắc chắn đã đắc tội với thần linh rồi, làm gì có người tốt nào lại bị sét đánh bao giờ!”
Tôi im lặng một lúc lâu, nói sao nhỉ, những điều mẹ tôi nói cũng gần đúng với sự thật.
“Mẹ, mẹ nói đúng.”
Mẹ tôi liếc nhìn tôi một cái, sau đó gọt cho tôi một quả táo.
“Tiểu Ngao sao không đến thăm con?”
Tôi cũng không biết phải nói với mẹ tôi như thế nào, đành phải tìm một lý do gần đúng: “Anh ấy đi công tác rồi.”
“Con bị thương nặng như vậy mà nó cũng không đến, đứa trẻ này cũng không đáng tin cậy.”
“Anh ấy bận lắm.”
Mẹ tôi lại liếc tôi một cái: “Đúng là con gái lấy chồng như bát nước nước đổ đi.”
Tống Trinh cũng đến thăm tôi vài lần, cô ấy không bị thương nặng nên hồi phục rất nhanh.
Chúng tôi không kể cho ai về chuyện xảy ra hôm đó, ở hiện trường cũng không tìm thấy dấu vết của chúng tôi, mọi thứ cứ như một giấc mơ.
Tống Trinh nói, không biết có phải Ngao Tuyên vì đã phạm phải luật trời nên mới biến mất hay không.
Tôi nhớ lại đôi mắt đỏ ngầu của hắn ngày hôm đó, trong lòng cũng bắt đầu lo lắng, anh ấy đã nói thần tiên không thể sử dụng phép thuật ở nhân gian, vậy hôm đó, anh rốt cục đã làm gì?
…..
Sau khi xuất viện, tôi phát hiện ra bản thân có thêm rất nhiều tài sản, bao gồm cả một căn hộ cao cấp sang trọng.
Tôi không biết căn hộ đó đã được sang tên cho tôi từ khi nào, khi đi làm thẻ ngân hàng, tôi được đưa thẳng vào phòng VIP, lúc đó tôi mới phát hiện ra bản thân có nhiều tài sản như vậy.
Ngân hàng nói rằng tất cả những thứ này đều được chuyển sang tài khoản của tôi trong hai ngày vừa rồi.
Hai mắt tôi sáng lên!
Ngao Tuyên đã quay lại rồi ư?
Tôi vội vàng bắt taxi về nhà, cửa hơi hé mở, tôi đẩy cửa ra, gọi lớn: “Ngao Tuyên!”
Người đứng trong phòng quay đầu lại, mái tóc dài, trên người mặc một bộ đồ đen, vẻ mặt lạnh lùng, không phải là Ngao Tuyên.
Tôi lùi lại một bước, đề phòng: “Anh là ai?”
Người đó lạnh lùng nhìn tôi: “Cô là Lâm Thư đúng không?”
Anh ta tự xưng là trưởng lão Long tộc,còn rằng Ngao Tuyên vì sử dụng phép thuật trái phép ở nhân gian nên đã bị đưa về Đông Hải trừng phạt.
“Một ngày ở dưới biển bằng trăm ngày ở trên bờ, cô đừng chờ đợi nữa.”
“Người và rồng khác đường, hai người vốn không thích hợp.”
Tôi đuổi anh ta ra ngoài, anh ta nói không hợp thì không hợp chắc? Anh ta cũng chẳng phải Nguyệt lão. Đến Nguyệt lão cũng không nói hai chúng tôi không thể, anh ta nhiều chuyện vậy làm gò.
Nếu như là trong phim truyền hình, anh ta chắc chắn sẽ đóng vai phản diện cho xem.
Nhưng Ngao Tuyên vẫn chưa quay lại.
18.
Bảy năm sau.
Vào kỳ nghỉ hè, tôi đưa con trai đến biển chơi.
Lâm Tư hỏi tôi: “Mẹ ơi, tại sao chúng ta lại đến biển vậy?”
Tôi không nói gì, chỉ vuốt tóc con trai.
Bảy năm trước, sau khi Ngao Tuyên rời đi không lâu, tôi phát hiện bản thân đã có thai.
Mặc kệ sự phản đối của mẹ, tôi vẫn lựa chọn sinh con.
Ban đầu mẹ tôi rất tức giận, nhưng khi thấy Ngao Tuyên để lại cho tôi nhiều tài sản như vậy, lại thấy Lâm Tư thông minh đáng yêu, bà cuối cùng cũng chấp nhận đứa cháu mới, bắt đầu khoe cháu khắp nơi.
Mẹ tôi hỏi tôi Ngao Tuyên đi đâu rồi, tôi không biết Ngao Tuyên có còn quay lại không, một phần cũng vì muốn Lâm Tư có một cuộc sống bình yên, vì vậy tôi đã nói dối: “Anh ấy ngã xuống biển chết đuối, không tìm thấy được thi thể nên mới để lại tài sản cho con.”
Mẹ tôi nghe xong lập tức khóc nức nở: “Đứa trẻ tốt như vậy mà lại chết đuối, thật đáng thương!”
Tống Trinh nghe xong suýt bật cười, sau đó còn khen tôi bịa tài: “Cậu giỏi thật đấy, dám bịa hẳn ra Long Vương chết đuối, ha ha ha ha ha.”
Lâm Tư lớn lên rất khỏe mạnh, ngoài việc thông minh ra thì không khác gì những đứa trẻ bình thường khác.
Đôi khi tôi cũng nghĩ, có lẽ tôi cứ vậy sống cùng Lâm Tư cả đời cũng rất tốt.
Tôi nhìn thấy đôi mắt trong sáng của Lâm Tư, nghĩ đến việc dòng thời gian ở nhân gian và Long cung khác nhau, ở đó, có thể chỉ mới qua vài ngày mà thôi.
Lần tiếp theo đến biển, Lâm Tư hỏi tôi: “Mẹ ơi, bố chết đuối ở đây à?”
Tôi gật đầu, đáp lại qua loa: “Đúng rồi, chết thảm lắm.”
Tôi ngồi trên bãi cát, Lâm Tư cầm xô bắt cua, tôi dặn thằng bé đừng đi xa, nhưng thằng bé không chịu nghe, nói lát nữa sẽ quay lại.
Mười mấy phút trôi qua tôi vẫn không thấy Lâm Tư đâu, lòng tôi thắt lại, vội vàng đứng dậy đi tìm thằng bé.
Bước qua một nhóm người đang tắm nắng, tôi thấy Lâm Tư đang hí hoáy đào cát phía sau một tảng đá lớn, trái tim tôi cuối cùng cũng thả lỏng.
Bên cạnh thằng bé còn có một người đàn ông đang cầm xô.
Tôi vội vàng chạy đến nói cảm ơn: “Cảm ơn anh, cảm ơn anh, đứa nhỏ này có hơi nghịch ngợm, anh đưa tôi cái xô là được.”
“Thư cục cưng?”
Tôi sững người, ngẩng đầu lên, khuôn mặt luôn xuất hiện trong những giấc mơ của tôi lúc này lại hiện ra trước mặt.
Tôi chớp mắt, nước mắt sắp sửa rơi xuống, lại thấy anh ấy mở miệng nói một câu:
“Nghe nói em đi đồn khắp nơi nói anh đã chết rồi à?”