Bạn Trai Tôi Là Long Vương Đông Hải - Chương 4
14.
Sau khi lấy nồi xong, Lôi Công nhanh chóng hồi phục trạng thái, trở thành một chàng trai cơ bắp cực kỳ điển trai, chỉ là giữa đôi mày vẫn còn chút oán hận.
“Ngao Tuyên, khi nào cậu trở về? Mặc dù thời gian ở Long cung khác với trên trần thế, nhưng cậu đã ở đây quá lâu rồi, cậu có thấy mưa bên ngoài không?”
“Nếu cậu ở thêm vài ngày, mưa sẽ còn lớn hơn nữa.”
Tôi kinh ngạc nhìn Ngao Tuyên: “Cơn mưa này do anh gây ra à?”
Ngao Tuyên tỏ vẻ vô tội giải thích: “Không phải anh.”
“Trên người anh vốn mang theo nước biển Đông Hải, khi lên bờ sẽ tự động gây mưa, anh không kiểm soát được.”
“Vậy chẳng phải mỗi lần anh đến là chỗ chúng ta lại ngập lụt sao?”
“Đúng vậy!” Lôi Công tiếp lời: “Nếu cậu cứ ngang ngược như vậy, sớm muộn gì cũng bị các trưởng lão Long cung phát hiện.”
Ngao Tuyên có vẻ hơi do dự: “Tôi lên bờ để gặp vợ, họ nói gì được chứ?”
Lôi Công nhếch mép: “Chưa chắc chuyện tình cảm của hai người đã thành đâu.”
Tôi sững sờ, có ý gì vậy?
Ngao Tuyên kết hôn với người phàm sẽ vi phạm thiên điều à?
Ngao Tuyên nhìn ra sự nghi ngờ của tôi, vội vàng giải thích: “Không có, không có, anh có thể kết hôn với người phàm mà!”
“Hừ, đợi đến khi cậu hoàn thành trách nhiệm của Long Vương, mộ phần của vợ cậu đã mọc cỏ cao đến 3 mét rồi.”
Ngao Tuyên tràn đầy quyết tâm: “Tôi đã đưa lễ vật đính hôn rồi, giờ ai cũng không thể ngăn cản tôi được.”
Lôi Công đứng bật dậy: “???”
“Cậu bị điên rồi đấy à!”
“Cậu lén lễ vật đính hôn ra rồi à?”
“Cậu còn đưa cho cô ấy nữa?”
“Cậu đúng là bị tình yêu làm cho mù mắt rồi!”
Tôi hoàn toàn đồng ý, tôi cũng cảm thấy Ngao Tuyên quả thực là bị tình yêu làm cho mù quáng rồi.
Ngao Tuyên tỏ ra rất thản nhiên: “Dù sao chuyện đã đến nước này rồi, các trưởng lão cũng không làm gì được đâu.”
Lôi Công cười nhạo: “Được, cậu muốn tự mình hại mình thì đừng có kéo tôi vào. Đừng có nói tôi không nhắc nhở cậu, một ngày ở Long cung bằng trăm ngày ở trần gian, nếu muốn ở bên cô ấy, hoặc là cậu rút gân lột xương lên đây, hoặc là cô ấy đổi tim đổi phổi xuống đó.”
Lôi Công phá cửa sổ bay ra ngoài, lúc rời đi vẫn còn tức giận, bên ngoài sấm chớp liên hồi không ngừng nghỉ.
Tôi không kìm được mà nghĩ đến Trần Mặc, không biết bây giờ nghe tiếng sấm cậu ta có bị PTSD không.
Ngao Tuyên an ủi tôi, bảo tôi đừng nghĩ nhiều, Lôi Công chỉ muốn hù dọa chúng tôi mà thôi.
“Đã từng có rất nhiều người trong Long tộc kết hôn với người phàm rồi, chỉ là Lôi Công chưa được chứng kiến những chuyện đó thôi.”
Tôi lo lắng, không nói gì.
Những chuyện xảy ra trong mấy ngày qua cứ như một giấc mơ kỳ ảo, mà giấc mơ thì luôn có lúc phải tỉnh giấc.
Ngao Tuyên đột nhiên đưa tay chỉnh lại cổ áo tôi, đôi mắt đẹp nhìn tôi chằm chằm: “Thư cục cưng, em tin anh, anh sẽ không làm em phải đau lòng đâu.”
Anh giữ chặt gáy tôi, khuôn mặt tiến sát lại gần, đôi môi nhẹ nhàng chạm vào môi tôi.
Tôi sững sờ, anh lại sáp tới hôn tiếp: “Nhắm mắt lại, Thư cục cưng.”
Trời đất! Tôi đã bị vẻ đẹp trai của tên đàn ông làm cho đầu óc không tỉnh táo rồi sao!
Sáng hôm sau khi tỉnh dậy, tôi còn chưa kịp tỉnh táo thì đã cảm thấy bên cạnh có một thứ gì đó nóng hầm hập dán vào người, một cánh tay của thứ đó đó đang đặt trên eo tôi.
Ngao Tuyên chống cằm dịu dàng nhìn tôi trìu mến.
Thấy tôi tỉnh dậy, anh vội cười nịnh bợ: “Thư cục cưng, em dậy rồi à? Có mệt không, anh làm cho em chút gì đó ăn nhé, em muốn ăn gì?”
Tôi cử động một chút, trời ơi, lưng ê ẩm quá!
Tôi không nhịn được mà đấm vào người anh hai cái: “Đồ lừa đảo!”
Ngao Tuyên cười khúc khích: “Anh lừa em ở chỗ nào?”
“Em đã bảo anh dừng lại rồi mà!”
“Anh đã dừng rồi, là em muốn anh tiếp tục mà!”
Tôi sững sờ, gương mặt đỏ bừng, trời ơi, mới ngủ một đêm tỉnh dậy, con rồng này sao lại trở nên biến thái thế này thế này cơ chứ?
15.
Cả ngày hôm đó tôi vô cùng mệt mỏi, thậm chí đến tin nhắn của Tống Trinh cũng không trả lời.
Tống Trinh thính như chó săn, dù cách xa tám nghìn dặm cũng có thể đánh hơi ra thấy mùi.
“Thư à, hôm qua chắc hai người phải ác liệt lắm đúng không, hôm nay vẫn còn chưa hồi phục được à?”
Tôi: “.”
Tôi cả đời làm việc thiện, lại có một đứa bạn thân như vậy, quả thật là phí công vô ích.
……
Gần đây Ngao Tuyên cứ như vừa mở ra một thế giới mới, ngày nào cũng dính lấy làm phiền tôi, tôi đây chân thành khuyên các cô gái đừng bao giờ tìm đàn ông độc thân lớn tuổi, cực khổ vô cùng!
“Ngao Tuyên! Tối nay anh ngủ phòng riêng đi!”
Ngao Tuyên tỏ vẻ đáng thương: “Em không yêu anh nữa ư, Thư cục cưng?”
Tôi hít một hơi thật sâu: “Yêu không nổi nữa rồi.”
……
Hôm nay Tống Trinh đột ngột hẹn tôi đi chơi, còn bảo tôi đừng mang bạn trai theo.
Tôi: “Không mang bạn trai thì làm sao tớ đi được?”
Tống Trinh: “Tớ gọi xe cho cậu.”
Tôi: “Giỏi, giờ cậu còn chịu chi tiền để gọi taxi cho tớ rồi đó à.”
Tôi nói với Ngao Tuyên, hôm nay tôi sẽ đi chơi với Tống Trinh, mặc dù Ngao Tuyên không muốn xa tôi chút nào nhưng cuối cùng vẫn đồng ý.
Chủ yếu là từ khi Ngao Tuyên đến, tôi chưa đi gặp Tống Trinh lần nào, cũng có chút nhớ nó.
Tôi vừa sửa soạn xong thì Tống Trinh nói xe đã đến dưới cổng nhà, còn nói cho tôi biển số xe.
Ngao Tuyên đứng ở cửa nhìn tôi chăm chú: “Thư cục cưng, em đi sớm về nha!”
Có một khoảnh khắc tôi cảm thấy nbản thân giống như Tiết Bình Quý phải đi lính, còn Ngao Tuyên là Vương Bảo Xuyến bị bỏ lại nhà.
Thôi thì chồng à, anh hãy cố gắng lên nhé, em sẽ đi gặp công chúa Tây Lương Tống Trinh một chút.
Xe đậu ngay trước cổng nhà, tôi mở cửa xe ra thì thấy trong xe có một người đàn ông mặt dài như cá sấu.
Tôi sững người, chưa kịp phản ứng thì hắn ta đã dùng khăn bịt miệng lại……
Khi tôi lần nữa mở mắt ra, tôi và Tống Trinh đã bị trói trong một căn phòng tối tăm, cô ấy còn đang khóc nức nở.
Tôi vừa tỉnh dậy, đầu óc vẫn còn mơ màng, mất một lúc mới lấy lại được ý thức.
Khi hoàn toàn tỉnh táo lại, tôi cảm thấy đầu như muốn nổ tung. “Sao lại thế này?”
Giọng tôi khàn khàn, giống như đã rất lâu không được uống nước: “Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Tống Trinh vừa khóc vừa nói: “Chính là Trần Mặc, Trần Mặc đã sai người bắt cóc chúng ta!”
Tôi trợn tròn mắt: “Trần Mặc!?”
Trần Mặc lại dám bắt cóc hai người chúng tôi?
Vậy thì anh ta còn cần phải cặp kè với những người phụ nữ giàu có làm gì?
Cả tôi và Tống Trinh đều bị trói tay chân, chỉ có thể dùng miệng giao tiếp.
“Hôm qua tớ bị bọn họ bắt đi, điện thoại cũng bị lấy mất, huhuhu, tớ đã liên lụy đến cậu rồi.”
Tống Trinh vừa nói vừa khóc, tôi thở dài: “Chính tớ mới là người liên lụy đến cậu, nếu không có tớ thì cậu cũng sẽ không bị Trần Mặc bắt đi.”
Trần Mặc âm thầm bước vào, khép cửa lại:
“Không phải tôi muốn bắt cô đâu, Lâm Thư.”
“Hôm đó cô làm phiền bạn gái tôi, nhà cô ấy có quan hệ xã hội rộng, nhất định sẽ dạy cho cô một bài học.”
“Còn sống còn hy vọng, cho đến khi mọi chuyện qua đi, cô hãy tìm một nơi xa xôi để sống, coi như bản thân xui xẻo vậy.”
Tôi đau quá, không có sức để chửi mắng gì nhiều, đành chửi một câu “Đồ đần” cho đỡ tức.
Tống Trinh còn tức hơn tôi, cô nàng chửi bới không ngừng, từ nhân cách đến ngoại hình, từ tổ tiên đến cha mẹ, có thể thấy cô nàng đang tức giận đến nhường nào.
16.
Trần Mặc bị Tống Trinh mắng chửi đến mức không chịu nổi, phải quay người bỏ đi.
Tôi và Tống Trinh ôm nhau, lưng dựa vào lưng, cùng nhìn lên trời.
Trong lòng tôi vô cùng lo lắng, nhưng cũng chẳng biết làm gì, tôi cố gắng cởi trói cho Tống Trinh nhưng không được.
Trời đất ơi, Lâm Thư tài năng tuyệt đỉnh, đến cả Long Vương Đông Hải cũng phải say mê này, vậy mà hôm nay lại bị trói ở đây sao?
Tôi nói với Tống Trinh, nếu có cơ hội thì cô ấy hãy chạy trước, nhưng Tống Trinh lại thở dài nói:
“Hay là chúng ta đừng nghĩ đến chuyện tốt đẹp như vậy nữa có được không, hai đứa chúng ta chắc chắn là chạy không nổi.”
“Cậu nói xem, cậu bị bắt cóc đi, liệu Long Vương nhà cậu có biết không?”
“Nếu anh ta có thể đến cứu chúng ta thì thật tốt quá.”
Tôi im lặng, tôi cảm thấy cô ấy nói đúng, nhưng vấn đề duy nhất là tôi không biết liệu Ngao Tuyên có đến kịp không.
Tôi nghĩ, cho dù có là thần tiên trên trời khi ở trần gian cũng sẽ bị giới hạn, nếu không kịp thì không cần phải quay về Đông Hải, tôi cũng được đi gặp Diêm Vương luôn rồi.
Một lúc sau, cánh cửa sắt vang lên tiếng kêu cót két, một nhóm người bước vào, ánh đèn chói mắt chiếu thẳng vào mắt tôi.
Tôi dùng tay che mắt lại, mất một lúc mới thích nghi được với ánh sáng.
Kẻ bước vào là phú bà và một nhóm mấy tên đàn ông lực lưỡng.
Mấy ngày không gặp, bà ta vẫn béo ú như cũ,
Trần Mặc khúm núm đi bên cạnh bà ta, còn mang ghế đến cho bà ta ngồi.
Chiếc ghế kêu cót két một tiếng, có vẻ như chiếc ghế này cũng giống như số phận của tôi, phải gánh chịu những thứ hơi quá sức quá khổ.
Bà ta cười nhạt một tiếng: “Lâm Thư.”
“Tao đã điều tra thân phận của mày rồi, mày là cái thứ gì, cũng xứng làm tao mất mặt?”
“Chẳng phải mày tự nhận bản thân trẻ đẹp sao, hôm nay tao sẽ lột da mặt của mày ra, xem mày còn dám vênh váo thế nào!”
Tim tôi thắt lại, hai tên đàn ông lực lưỡng phía sau bà ta tiến đến khống chế tôi, Trần Mặc tự tay đưa cho bà ta một con dao nhọn, cười gượng.
Bà ta đảo mắt: “Đợi đã, Trần Mặc, đến đây.”
Trần Mặc nuốt nước miếng: “Dạ, chị, chị có gì cần phân phó?”
Bà ta giơ con dao về phía tôi: “Tôi muốn xem lòng trung thành của cậu dành cho tôi đến đâu. Cậu đến đây.”
Bà ta chĩa con dao về phía tôi, ra hiệu cho Trần Mặc.
Trần Mặc nhìn tôi, rồi lại nhìn bà ta, vẻ mặt đầy do dự.
“Mau lên!” Bà ta gào lên.
Trần Mặc cắn chặt môi, bước về phía tôi.
Tôi nhắm mắt lại, nghĩ đến Ngao Tuyên, nghĩ đến những ngày tháng hạnh phúc bản thân đã trải qua.
Đúng lúc đó, một tiếng nổ lớn vang lên, mái nhà bị sét đánh thủng, mưa xối xả trút xuống.
Tôi mở mắt ra, nhìn thấy Lôi Công đang cầm nồi, bên cạnh còn còn Ngao Tuyên đầu mọc sừng.
Thấy tôi đang nằm trên mặt đất, hai mắt Ngao Tuyên đỏ rực lập tức lao tới ôm lấy tôi, còn Lôi Công thì vác Tống Trinh đang sợ ngây người lên vai.
“Ngao Tuyên.”
“Thư cục cưng, xin lỗi, là tại anh không chăm sóc tốt cho em.”
Hắn giao tôi cho Lôi Công, nói: ‘Lôi Công, cậu đưa bọn họ đến bệnh viện trước đi. Chúng ta không thể chữa trị cho Thư cục cưng ở đây được.’
Lôi Công đón lấy tôi, tôi nắm chặt tay Ngao Tuyên không buông: ‘Còn anh thì sao!’
Thấy có người bay lên không trung, mấy người dưới đất đã sợ đến ngây người. Phú bà không biết từ đâu rút ra một khẩu súng, bắn liên tục lên trời, nhưng tất cả đều bị Lôi Công chặn lại.
Ngao Tuyên hôn nhẹ lên môi tôi, vẻ mặt bình thản: ‘Đừng lo.’
Hắn nhẹ vuốt trán tôi một cái, dịu dàng nói: ‘Thư cục cưng, em ngủ một chút đi.'”