Bạn Trai Tôi Là Học Bá - Chương 6
Cho nên anh phải mang hoa hồng và bước đi trên thảm đỏ.
Sau đó, cảnh thú vị đã đến.
Sau khi hiệu trưởng và giám đốc khen ngợi, sau đó đến anh đọc bản thảo trên sân khấu.
Còn chưa có ai đi xuống.
Anh lại bắt đầu tự đọc những lời phê bình về mình .
Trường trung học liên kết đã hoạt động gần trăm năm và chưa bao giờ gặp phải những học sinh như vậy.
Khen ngợi, nhưng không hoàn toàn khen ngợi.
Phê bình, nhưng không hoàn toàn phê bình.
Hiệu trưởng chết lặng.
Một giây trước khuôn mặt còn tràn đầy vui mừng, giây tiếp theo thầy hiệu trưởng liền phải làm vẻ mặt nghiêm túc.
Trích lời của một nam sinh ngồi hàng cuối lớp:
“Anh Đường, anh thật ngầu.”
“Đánh người còn được khen ngợi, yêu đương, còn được tiến cử vào Đại Học Thanh Hoa.”
“Không chuyện gì anh không thể làm được.”
16.
Sau học kỳ thứ hai của năm lớp mười một, tôi phải chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh đại học vào năm sau.
Ngoại trừ những ngày nóng nhất trong kỳ nghỉ hè, chúng tôi không có cơ hội để nghỉ ngơi.
Ở góc trên bên phải của bảng đen, bắt đầu đếm ngược các con số.
Lúc đầu vừa mới viết lên, vẫn còn 365 ngày nữa.
Cứ như vậy trơ mắt nhìn, nó dần tụt xuống 100.
Bằng mắt thường có thể thấy không khí học tập bắt đầu trở nên căng thẳng, sách vở trên bàn ngày càng chồng chất mệt mỏi, báo chí và bài kiểm tra liên tục được phát ra, được bó lại thành từng bó lớn.
Ngay cả những người thường hay cười vui vẻ cũng bắt đầu cầm đề thi và chạy đến phòng giáo viên để đặt câu hỏi.
Đường Dục Dương chỉ mới được chính thức xác nhận sẽ được cử đến Đại học Thanh Hoa vào nửa đầu năm nay.
Bởi vì vụ đánh nhau năm lớp 11 kia, nhà trường đã trừng phạt anh một thời gian và không tiến cử anh vào trường đại học.
Sau một thời gian “quan sát, giám sát hành vi hàng ngày của học sinh”, hình phạt của anh mới được hủy bỏ.
Nhân tiện, vấn đề mất tiền hồi năm lớp mười một, sự việc này còn chưa được giải quyết.
Sau này tôi mới biết, sau đó lớp trưởng đã bí mật đến gặp cô giáo chủ nhiệm và đưa tiền cho cô.
Cô ta nói rằng do lúc đó quên mất.
Nghĩ là để trong ngăn kéo của bàn học, nhưng thật ra là để nó trong túi xách.
Sau khi Đường Dục Dương đoạt giải vàng Olympic, anh không đến lớp nữa mà thay vào đó giúp đỡ giáo viên vật lý của đội thi đua trường kèm các học sinh năm nhất.
Nhưng suy cho cùng, chúng tôi học cùng trường và tôi có thể thường xuyên ăn tối với anh ấy.
Vào học kỳ thứ hai của năm cuối cấp, cuối cùng anh cũng xuất hiện trong lớp học.
Ngồi ở hàng cuối lớp và xem đề thi cho tôi mỗi ngày.
Đúng vậy, anh ấy sẽ đọc lại tất cả bài tập về nhà và bài kiểm tra của tôi, sau đó viết lại hướng dẫn và cách giải của anh ở bên cạnh.
Đôi khi tôi học được rất nhiều điều bằng cách xem các cách giải của anh.
Trường chúng tôi không có học sinh nội trú.
Vì vậy nếu buổi trưa không về nhà, thì phải nghỉ trưa tại lớp học.
Trong phòng học không có bao nhiêu người, tất cả đều đang chơi đùa, không có giáo viên nào giám sát, cũng không biết là ai tìm được bộ bài.
Phía sau liền có người vây quanh đánh bài.
Vốn dĩ tôi muốn ngủ một lát, nhưng bởi vì âm thanh này mà không ngủ được, quay đầu nhìn lại, liền thấy Đường Dục Dương đang ngồi trên ghế viết câu hỏi.
Anh chống cằm dùng bút cào lên tờ giấy, ánh nắng chiều che mất một nửa khuôn mặt.
Anh hơi nheo mắt lại.
“Đường Dục Dương, xem giúp em đề này với.”
Tôi cũng không biết mình đang nghĩ gì, ngồi xổm trước chỗ ngồi của anh ấy.
Anh cúi đầu nhìn tôi.
Chân anh rất dài, có khi đặt không vừa trong chỗ ngồi nên phải duỗi thẳng ra.
Tôi chợt thấy tư thế của mình có chút kỳ lạ.
Kết quả là anh ấy đưa tay ra xoa đầu tôi.
Sau đó, nhóm người chơi bài, tôi không biết là ai, đã nhắm vào chúng tôi.
Ngay lập tức có một tiếng la ó cực kỳ dữ dội.
Giống như chuẩn bị đốt pháo vậy.
“Anh Đường! Giữa thanh thiên bạch nhật, anh chơi lớn như vậy sao?”
Mặt tôi trong nháy mắt đỏ bừng, theo phản xạ đứng bật dậy.
Đường Dục Dương dễ dàng kéo tôi vào lòng, lười biếng mắng mỏ đám người.
Anh ấy thậm chí còn sẫn lòng hỏi tôi những câu hỏi mà tôi không biết.
Trên thực tế, Đường Dục Dương không có nhiều kiên nhẫn khi nói về hầu hết các chủ đề.
Tôi có thể hiểu được, tôi nghĩ đó hoàn toàn là do khả năng lĩnh hội siêu phàm của tôi.
Nhưng đôi khi, tôi thực sự không thể hiểu được.
Anh ấy nói rất lâu nhưng tôi vẫn không thể hiểu.
Anh ấy ném cây bút lên bàn và nhìn tôi.
Tôi cụp mắt xuống và tự vệ.
“Em vẫn cảm thấy những gì anh nói không đúng lắm, Đường Dục Dương. Trên lớp giáo viên chưa từng dạy loại giải pháp này giống anh.”
“Ừm” Anh lười biếng đáp lại.
“Và công thức này của anh thực sự có thể được sử dụng theo cách này?”
“Ừm?”
“Em không hiểu lắm về công thức này…”
“Ừm~”
“Đường Dục Dương! Anh có phải hay không đang gạt em?!”
Tôi trừng mắt nhìn người trước mặt đang xoay bút một cách vu vơ.
Anh nheo mắt nhìn tôi và mỉm cười, chiếc bút rơi khỏi bàn tay anh.
Giọng nói của chàng trai trẻ tràn ngập sự mệt mỏi đặc trưng của mùa hè và ẩn chứa một chút không rõ trêu trọc.
Ý vị xa xăm.
“Không có việc gì, thật ra anh vừa mới nghĩ đến thôi…”
“Không nhất thiết phải dùng công thức này”.
17.
Sau 100 ngày tuyên thệ, thành tích của tôi đột nhiên tụt xuống hàng chục bậc.
Bởi vì trước đây tôi đã tiến bộ nên sự kỳ vọng của giáo viên chủ nhiệm dành cho tôi ngày càng lớn hơn.
Cô ấy thậm chí còn chuẩn bị mời bố mẹ tôi lần đầu tiên nhưng được biết bố mẹ tôi đang ở nước ngoài, còn một người khác làm cách nào cũng không liên lạc được.
Vào văn phòng, cô ấy cúp điện thoại, cau mày nhìn tôi.
“Ngô Ưu Ưu, em có biết hiện tại các em đang ở thời kỳ quan trọng gì không?”
“Nhìn những con số trên bảng đen, lúc này làm sao em có thể thư giãn được?”
“Cô biết, hiện tại giai đoạn này, rất khó khăn, rất mệt mỏi.”
“Nhưng sau khi kỳ thi tuyển sinh đại học kết thúc, các em có thể chơi…
Những gì chủ nhiệm lớp nói đi nói lại dường như chỉ có mấy câu như vậy.
Tôi nhìn bóng cây đung đưa ngoài cửa sổ, cây tiêu huyền Pháp đang lớn, dần hướng lên trên bầu trời xanh ngút ngàn.
Thực ra tôi không hề mệt, tôi chỉ đột nhiên cảm thấy mình làm thế nào cũng không đúng.
Một khi trả lời không chính xác, liền trở nên đặc biệt thiếu kiên nhẫn, một khi thiếu kiên nhẫn, thì sẽ càng mắc thêm nhiều lỗi nhỏ.
Sau này, khi nhìn thấy các câu hỏi, trong lòng tôi liền bắt đầu mâu thuẫn.
Nhưng dù giáo viên có nói gì với tôi đi chăng nữa, nói tôi phải làm nhiều câu hỏi, làm nhiều đề luyện thi.
Kỳ thi tuyển sinh đại học sắp đến gần, các em nên làm gì?
Chỉ còn mấy chục ngày nữa thôi, lúc này không thể buông tay được.
Đúng vậy.
Không phải là như vậy sao?
Tôi không thể làm gì khác hơn ngoài việc không ngừng tiếp thu một đề lại một đề bài mới, đến tận khuya tôi mới giật mình ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ báo thức đã ba giờ sáng trên bàn.
Một buổi chiều, giữa hai tiết học, tôi buồn ngủ đến nỗi nằm xuống ghế và ngủ thiếp đi.
Đột nhiên có tiếng gõ nhẹ lên bàn trước mặt tôi.
Ngẩng đầu lên, thời gian trôi qua nhưng khuôn mặt người trước mặt lại đẹp như thần.
“Đường Dục Dương, em không muốn học.”
Chiều hôm đó, thật ra tôi cũng không có việc gì chỉ phàn nàn với anh một chút mà thôi.
Nhưng anh ấy lại duỗi tay ra với tôi.
Đường Dục Dương, anh ấy nói với tôi.
“Đi thôi, anh đưa em đi chơi.”
18.
Hoàng hôn buông xuống các ngõ phố.
Anh nắm lấy tay tôi và dẫn tôi về phía trước.
“Đường Dục Dương, em còn chưa làm xong bài tập, bài thi còn chưa sửa. Em còn rất nhiều việc phải làm.”
Anh không nói gì, bóng cây đung đưa đổ xuống bộ đồng phục học sinh màu trắng của người trước mặt.
Đó là lúc hoàng hôn đã lên đến đỉnh, trên đường không có một bóng người.
Chúng tôi đứng dưới biển báo dừng xe buýt, tiếng ve sầu không biết từ đâu vang đến.
Dường như tôi vẫn còn cảm giác nắm chặt đầu ngón tay của người nào đó.
Người bên cạnh đang uể oải đứng đó, ánh hoàng hôn trải dài theo bóng người.
Không biết gió chiều từ đâu tới, thổi bay biển mây.
Tôi lên xe buýt cùng anh ấy, xe buýt chạy chậm rãi đến bến cuối.
Đó là một thị trấn cổ nhỏ ở ngoại ô, một điểm thu hút khách du lịch quá phát triển và thương mại hóa quá mức.
Đây là thời điểm trái mùa du lịch nên thực sự không có nhiều người.
Đường Dục Dương nói sẽ đưa tôi đi chơi, anh ấy thực sự có ý đó.
Hai chúng tôi ngồi trên chiếc bè tre nhỏ mà suốt buổi chiều còn chưa mở thuyền, xuyên qua vòm cầu với những hàng cây xanh tươi rủ xuống.
Tôi đến quán nước đường ven bờ ăn một bát bột đá giá 8 tệ, nhưng tôi cảm thấy nguyên liệu còn chưa đủ.
Khi màn đêm buông xuống, lũ trẻ trong cửa hàng rượt đuổi và ồn ào bước qua những phiến đá xanh.
Rồi vài ngọn đèn neon hai bên bờ bật sáng, tôi và anh đứng trên cầu nhìn về phía dòng nước chảy về phía đông.
Tôi cảm thấy mình đã đánh mất rất nhiều thứ.
Rõ ràng tôi nên ôn tập, nên làm đi làm lại các câu hỏi ôn tập trong lớp.
Nhưng làn nước lấp lánh và ánh đèn của hàng nghìn ngôi nhà đang ở ngay trước mặt tôi.
Gió chiều vén vạt áo đồng phục nằm trên cầu đá Trăng đêm nay là trăng lưỡi liềm.
Hàng ngàn giấc mơ trên thế giới này đang quay cuồng.
Nổi rồi chìm, rơi từ từ.
“Ngô Ưu Ưu, thế giới này rất rộng lớn, em có biết không?”
Người bên cạnh dựa vào lan can nhìn tôi, trong con ngươi có ánh sáng và bóng tối đầy màu sắc rơi xuống.
“Cho nên thi đại học là chuyện rất nhỏ, rất nhỏ.”
“Cho nên! Ưu Ưu nhà chúng ta không cần quá quan tâm đến nó đâu.”
Mũi tôi bị anh véo nhẹ một cái.
Tôi thoát khỏi vòng tay anh ngay lập tức.
Tai tôi nóng bừng lên.
Tôi không biết có phải vì sự thân mật đột ngột của anh ấy hay không.
Hay là vì câu nói “Ưu Ưu nhà chúng ta” của anh.
“Đường Dục Dương, anh thật xảo quyệt.”
“Anh đã được nhận vào đại học Thanh Hoa rồi, đương nhiên anh muốn nói gì thì nói…”
Cơn gió chiều thổi vào lời nói của tôi, anh mỉm cười dung túng.
Nhưng nhìn tôi rất nghiêm túc.
“Kia, nếu em bị học lại, anh sẽ cùng em học lại một năm, được không?”