Bạn Trai Tôi Là Học Bá - Chương 4
12
Tôi và Đường Dục Dương chậm rãi đi ra ngoài, nhưng thực ra bên ngoài không có ai.
Việc cả hai chúng tôi đều đóng vai một cái cây thực sự không quan trọng lắm.
Thậm chí còn lên sân khấu biểu diễn mà không cần trang điểm.
Ánh đèn sân khấu đặc biệt sáng, Đường Dục Dương đang đứng cạnh tôi.
Lúc đó, tôi luôn nghĩ về buổi biểu diễn này, muốn lưu giữ lại một chút kỷ niệm, nhưng thời gian thực sự trôi qua quá nhanh.
Chớp mắt một cái liền kết thúc.
Cuối cùng, mọi người nắm tay nhau và cúi chào lần cuối.
Nhưng trước khi màn hạ màn sẵn sàng, anh ấy đã nắm lấy tay tôi trước.
Trong khi cúi chào, tôi lặng lẽ nghiêng đầu lại nhìn anh.
Ánh sáng rực rỡ từ sân khấu chiếu xuống, ánh sáng và bóng tối bồng bềnh vạch ra đường nét khuôn mặt của người bên cạnh.
Anh hơi nhếch khóe miệng lên.
Khoảnh khắc trước khi sân khấu chìm trong bóng tối, sự vuốt ve giữa các ngón tay của chúng tôi đã biến thành những ngón tay đan vào nhau.
Ánh hoàng hôn chiếu rọi vào lớp học.
Tôi được yêu cầu trả lại trang phục thuê nên về lớp hơi muộn.
Khi quay lại, anh là người duy nhất còn trong lớp.
Gió thổi tung những trang sách trên bàn của ai đó, rèm trong lớp lặng lẽ lay động.
Đường Dục Dương ngồi xuống nhìn tôi.
Tôi hỏi: “Sao anh còn chưa đi?”
Tôi đứng ở trước mặt anh, anh liền ngẩng đầu lên.
Một lớp vàng kim lộng lẫy rơi vào mắt anh.
“Chờ em.”
“……………A.”
Tôi thu dọn cặp sách, anh đứng dậy đứng bên cạnh tôi, anh cao hơn tôi rất nhiều, bóng của anh luôn bao phủ lấy tôi.
“Anh sẽ tham gia cuộc thi vào ngày mai.”
Anh ấy đột nhiên lên tiếng bên cạnh tôi.
Động tác trên tay của tôi dừng một chút.
“Đầu tiên là tham gia cấp tỉnh, sau đó là cấp quốc gia, nếu thành tích tốt thì sẽ ra nước ngoài thi đấu.”
Trên thực tế, anh đã chuẩn bị cho cuộc thi vật lý từ rất lâu, những học sinh không học các lớp trọng điểm trong trường sẽ không được tham gia cuộc thi.
Nhưng vì anh đã mở ra một cái tiền lệ.
Thành tích của anh quá tốt.
Lần này có lẽ sẽ đi theo đội thi đấu của trường.
Tôi gật gật đầu, không biết phải nói gì.
Thời gian tôi ở bên Đường Dục Dương thực ra không dài lắm.
Nhưng tại sao, tôi có cảm giác như tôi đã ở bên anh ấy rất lâu rồi.
Tại sao ngay khi anh ấy nói muốn rời đi, tôi lại có chút không muốn rời xa anh ấy?
Tôi không còn cách nào khác ngoài việc tăng nhanh động tác để che đậy sự hoảng loạn của mình.
“Em thực sự không có gì muốn nói với anh sao?”
Anh đang tựa người vào bàn bên cạnh, trên môi nở nụ cười.
Tôi lắc đầu và choáng váng một lúc lâu mới ghép lại được vài từ.
“Vậy thì anh…hãy làm bài thi thật tốt và cố gắng hết sức để đạt điểm cao nhé.”
Anh tặc lưỡi.
Tôi thu mình vào trong.
“Muốn nghe những lời mình muốn nghe thật khó.”
Anh ấy chống đầu gối lên bàn trước mặt tôi và khẽ lẩm bẩm.
Tôi giả vờ như không hiểu.
Mặt trời lặn phía xa dường như đã hoàn toàn chìm vào đường chân trời, bầu trời hoàng hôn nhuộm đỏ xuyên qua những đám mây mỏng.
Sau này tôi mới phát hiện ra chỉ có tòa nhà dạy học mới có hành lang trống trải như vậy.
Phong cảnh tráng lệ và vô biên chỉ có ở tuổi trẻ.
Lời tôi nói đều gói gọn trong cơn gió của buổi tối cuối hè.
Miệng tôi mấp máy nhưng không đủ can đảm để nói với anh.
13.
Vị trí của Đường Dục Dương trở nên trống rỗng.
Đôi khi tôi luôn cảm thấy thiếu thiếu điều gì đó, chẳng hạn như anh ấy sẽ không còn lười biếng đến chỗ tôi để giao bài tập vào buổi sáng nữa.
Ví dụ, khi tôi đi học thể dục về, không ai đột nhiên lấy một cây kẹo mút từ trong túi ra đưa cho tôi.
Những vấn đề tôi muốn hỏi, cũng không tìm được người hỏi.
Lớp mười một việc học vẫn rất căng thẳng, chưa kể đến giờ khoa học, thầy cô vẫn điên cuồng đuổi theo tiến độ.
Các kỳ thi cũng diễn ra rất thường xuyên và điểm số của tôi dường như đang dần được cải thiện.
Nhưng rồi tôi nhớ ra, mỗi lần tôi thi tốt, anh luôn khen ngợi tôi có tiến bộ, lúc anh đi, tôi chẳng biết nói với ai.
Ngày tháng vẫn từng ngày từng ngày trôi qua, thoảng như mây trôi.
»
Cuộc sống của tôi lại bắt đầu cảm thấy nhàm chán, và có lẽ là không.
Trong sự kiện khiêu vũ lần trước, mặc dù Tố Tần của ban nghệ thuật cuối cùng đã được biểu diễn trên sân khấu nhưng cô ấy có vẻ không vui lắm.
Nhóm của họ cũng thường xuyên xa lánh tôi một cách cố ý hoặc vô ý.
Một ngày nọ, sau khi học xong tiết thể dục, khi quay lại chỗ ngồi thì tôi nhận ra chỗ ngồi của mình không ngồi được nữa.
Mắt có thể nhìn thấy nước khắp nơi, nước trên ghế có thể lau đi nhưng bài tập và bài kiểm tra trên bàn đều ướt đẫm nước.
Các tài liệu như bài kiểm tra ở trường và các trang sách của chúng đều bị nhăn khi tiếp xúc với nước, ngay cả khi chúng được phơi khô.
Căn bản là không thể sử dụng được nữa.
Tôi đứng bên ghế ngơ ngác.
Tôi hỏi ai đã làm điều đó, nhưng không ai trả lời tôi.
Mọi người đều làm việc riêng của mình, tới tận khi những bạn học khác quay về lớp mới giúp tôi dọn dẹp chỗ ngồi sạch sẽ.
Nhưng ngày hôm sau, tôi bị giáo viên hóa gọi lên văn phòng.
Giáo viên hóa của chúng tôi là một người phụ nữ khoảng 40 tuổi. Cô ấy thường rất nghiêm khắc với đồ dùng học tập của học sinh và những thứ tương tự.
Họ cũng quản rất nhiều.
“Chuyện gì đã xảy ra với bài tập về nhà của em vậy?”
Cô ấy nhấp một ngụm trà và nhìn tôi qua cặp kính mỏng.
“Dạ, hôm qua em bị người tạt nước.” Tôi thành thật trả lời.
“Hả? hắt nước? Em nói cho tôi, là ai làm?”
“Em không biết.”
“Không biết? Em có biết có thể bỏ bài tập về nhà vào cặp sách không?”
“Thành tích của em vốn đã không được tốt. Em tự nhìn lại thái độ học tập của mình xem?”
Cô cầm chiếc bút mực đỏ dùng để chấm bài trong tay, gõ mạnh xuống bàn, giọng mắng tôi không hề nhỏ.
“Luôn luôn đổ lỗi cho điều này điều kia, em không thử tìm vấn đề ở trên người mình xem?”
“Tại sao họ không giội người khác mà chỉ giội em?”
“Thật đúng là một con sâu làm rầu nồi canh… Trở về mua một cuốn bài tập mới, làm lại từ đầu!”
Nói xong, cô giáo ném thẳng cuốn sách vào tôi, tôi không chuẩn bị nên không kịp đỡ đành phải cúi xuống nhặt lên.
Khi bước ra khỏi cửa văn phòng, tôi tình cờ gặp một người con trai đang ôm sách bài tập đến văn phòng nộp.
Anh mở miệng, như thể có điều gì muốn nói với tôi.
Tôi đánh gẫy lời anh ta.
Người này chính là người mà Đường Dục Dương nhắc tới lần trước, người đã tỏ tình với tôi năm lớp mười một.
Tên anh ấy là Trương Phàm Vũ.
Sở dĩ tôi có thái độ không tốt với anh thực ra là vì giáo viên hóa vừa mắng tôi chính là mẹ của anh.
Giáo viên hóa luôn nhắm vào tôi, vì con trai của cô ấy năm lớp mười một học rất giỏi, nhưng lại rất phản nghịch đã công khai theo đuổi tôi một đoạn thời gian.
Bà luôn cảm thấy chính tôi là người đã dẫn dắt con trai bà, một học sinh giỏi, vào con đường xấu.
Nhưng lúc đó, tôi thậm chí còn không biết tại sao Trương Phàm Vũ lại theo đuổi tôi.
Tôi hơi bực mình vì giáo viên hóa yêu cầu tôi mua một cuốn vở bài tập về nhà mới và làm lại tất cả bài tập trước đó, điều này thực sự rất lãng phí thời gian.
Phần lớn bài học trên lớp đã được dạy rồi nên việc chép lại các bài tập trước cũng không có nhiều ý nghĩa.
Nếu chép lại sẽ không có thời gian ôn lại các môn khác.
Nhưng cô ấy là giáo viên của tôi, và tôi không có cách nào chống lại cô ấy.
…………tiết học tiếp theo là môn hóa, bài thi của lần kiểm tra trước sẽ được phát.
Tôi thiếu một điểm và bị trượt kì thi.
Lớp học của giáo viên hóa về cơ bản rất yên tĩnh, ngay cả những nam sinh nghịch ngợm nhất trong lớp cũng không dám gây ồn ào trong tiết của cô.
Chiếc quạt điện trở nên ì ạch vào buổi chiều, tiếng viết trên bảng đen trở thành tiếng tụng kinh duy nhất.
Cho đến khi tôi nghe thấy cô ấy gọi tên tôi.
“Ngô Ưu Ưu, em lên đây, đem đáp án em làm trên bài thi chép lên bảng đi.”
Cả lớp bốn mươi đôi mắt, tất cả đều đồn vào người tôi.
Tôi không còn cách nào khác đành phải cầm đề thi, cô giáo hóa ở một bên khoanh tay nhìn tôi.
Sau khi cầm phấn viết được vài câu, cô ấy liền dùng tay chặn trước mặt tôi và xóa đi những gì tôi vừa viết.
“Em đổi đáp án? Ở trên bài thi viết thế nào, em liền chép y như vậy lên bảng.”
Tôi không thể làm gì khác ngoài việc đem đáp án sai trong bài thi chép toàn bộ lên bảng.
Sau khi chép xong, cô liền vỗ tay ngay bên cạnh tôi.
“Bạn học Ngô Ưu Ưu lớp chúng ta, thật sự rất giỏi.”
“Em ấy đã cung cấp cho chúng ta những lỗi sai thật hoàn hảo.”
“Mỗi bước làm sai của em đều rất kinh điển.”
“Nào các bạn học, chúng ta cùng xem em ấy trả lời thế nào, mới có thể trả lời…”
“Một câu cũng không đúng.”
Tôi đứng trên bục giảng, không biết có nên xuống không.
Trên thực tế, đầu óc tôi đang trống rỗng.
Giống như bị người ta hung hăng lột sạch, đem những sai lầm và điểm yếu của mình phơi bày, để cả lớp bốn mươi mấy con người lần lượt xem.
Tôi có một số cách giải quyết vấn đề ngu ngốc và mắc những lỗi sai do bấn cẩn.
Đều bị cô ấy phơi bày lên mặt bàn nói từng chút.
Mồ hôi lạnh không ngừng tuôn ra, như bị thứ gì đó kéo mạnh.
Cho đến một khắc nào đó, sợi dây trong tim tôi chợt đứt.
Khi tôi phản ứng lại, tôi đã cầm lấy bông lau lên và xóa hết những gì tôi vừa viết trên bảng.
Đụng vào tay cô giáo đang cầm bút đỏ khoanh tròn từng lỗi sai của tôi trên bảng.
Tôi cảm thấy tôi sắp bị bức điên rồi.
Tôi đã có rất nhiều bài tập về nhà nhưng thứ hạng thi cử thỉnh thoảng khiến tôi chán nản.
Cô ấy vừa phạt tôi chép tất cả lỗi sai đó lên bảng, hiện tại lại chỉ ra những lỗi sai của tôi trước mặt mọi người.
Tôi không biết tại sao, tôi đã làm sai điều gì khiến cô giáo đối xử với tôi như vậy, tại sao cô lại đối xử với tôi như vậy.
Tôi đã rất cố gắng chăm chỉ học môn hóa, cả lớp cũng không phải có mình tôi làm sai.
Tại sao cô lại mang tôi lên rồi biến tôi thành trò cười cho cả lớp?
Tại sao chỉ mình tôi.
“Em phát điên cái gì, Ngô Ưu Ưu?!”
“Đây là cách em đối xử với giáo viên của mình sao?!”
“Em cút ra ngoài cho tôi! Kể từ bây giờ em không cần học tiết của tôi nữa!”
Tiếng hét của cô có lẽ vang vọng khắp cả tầng.
Tôi bị đuổi ra khỏi lớp và dựa người vào tường ngoài hành lang.
Từng chút từng chút trượt dần xuống, ôm đầu.
Đường Dục Dương nói, tôi đúng là một đứa khóc nhè.
Gặp phải chuyện như vậy, tôi không biết phải làm sao, chỉ biết khóc và không ngừng tìm người giúp đỡ.
Nhưng người giúp tôi lấy tay áo lau nước mắt đã không còn ở đây.
Dù biết mình không nên như vậy nhưng tôi vẫn thấy nhớ anh.
Đặc biệt đáng xấu hổ nhớ tới anh.
Tôi không biết anh ấy đang ở Hàng Châu hay Los Angeles, tham gia một cuộc thi nào đó.
Nhớ tới những ngôi sao trong mắt anh.
Không biết từ bao giờ, anh đã trở thành ánh sáng duy nhất của tôi.
Nhưng Đường Dục Dương sẽ không trở về.
Thuận tiện, tôi đã hoàn toàn bị giáo viên hóa đuổi ra khỏi lớp học.
Mỗi tiết học tôi đều không được tham gia.
Chủ nhiệm lớp muốn tôi năn nỉ giáo viên hóa, nhưng tôi rất bướng bỉnh nên không chịu nói gì.
Vì vậy, mỗi lần tới tiết hóa, tôi đều đứng bên ngoài.
Cũng may thời tiết dạo này đang chuyển sang mát mẻ, tôi có thể ghi chép trong khi cầm cuốn sổ của mình.
Kể từ sau việc đó, giáo viên hóa liền chưa bao giờ cho tôi sắc mặt tốt, sự việc này ồn ào khá lớn, dù sao nó cũng đã lan truyền khắp nơi.
Cha mẹ tôi không người nào quan tâm, cũng như sẽ không có ai giúp tôi lấy lại công bằng.
Giáo viên hóa đã ngừng sửa bài tập về nhà của tôi và từ chối cho tôi làm bài kiểm tra trên lớp.
Trong các kỳ thi hàng tháng của trường, điểm hóa học của tôi không tránh khỏi….. bị tụt xuống vài hạng.
Cô ấy lại đặc biệt lôi tôi ra, trách mắng một trận.
Trường chúng tôi có truyền thống chạy vào mùa thu đông.
Hôm đó dì tôi đến và xin phép giáo viên chủ nhiệm.
Đáng lẽ trong lớp phải có một vài bạn nữ, nhưng họ làm bài thi nghe viết tiếng anh không qua, bị giáo viên gọi đi làm lại.