Bạn Trai Tôi Là Học Bá - Chương 2
Khi anh thấy tôi đang nhìn về phía mình, thì liền đem vở đẩy lại gần chỗ tôi.
Tôi nhìn theo và chép:
Ý nghĩa tiêu đề: ý nghĩa bề mặt…………ý nghĩa sâu sắc…………
Hình tượng nhân vật: Tất cả các nhân vật trong câu chuyện đều có quan hệ với nhau bởi…vì mối quan hệ.
Cấu trúc cốt truyện: Toàn bộ sự tình phát sinh, phát triển… Ngô Ưu Ưu.
???
Tại sao trong vở ghi chép của anh lại viết tên tôi?
Nét chữ của anh ấy thuộc loại có thể nối bút, nhưng sẽ không đặc biệt nhanh, chữ viết của anh ấy rất đẹp, viết tên tôi còn đẹp hơn tôi viết gấp nhiều lần.
Tôi nghe thấy tiếng cười khẽ của người bên cạnh.
Thêm bốn chữ nữa.
“Em thật đáng yêu.”
10.
Ngày đầu tiên của học kỳ mới cứ như vậy lặng lẽ trôi qua.
Người bên cạnh vẫn cho tôi chép bài của anh thường xuyên, còn lại không có bất kì hành động nào khác.
Anh ấy là một người có nhân duyên rất tốt.
Sau giờ học, có rất nhiều người cùng anh nói chuyện, ra ngoài mua đồ cũng tốp năm tốp ba đi cùng.
Tiết học cuối cùng là tiết tự học, ban 16 chắc chắn sẽ ồn ào nếu không có giáo viên giám sát.
Tôi đang ngủ trên bàn thì anh ấy bất ngờ gõ lên bàn tôi.
Tôi ngẩng đầu lên và ngơ ngác nhìn anh.
“Có phải em không nhìn rõ chữ trên bảng đúng không?”
Tôi gật gật đầu.
“Em đưa tay ra, và tạo một cái lỗ nhỏ như này.”
Anh chống cằm, một tay còn lại thì làm mẫu cho tôi.
“Nhìn qua cái lỗ nhỏ, thì có thể thấy rõ hơn.”
Anh đưa tay ra trước mặt tôi, vừa tỉnh dậy, tôi liền vô thức nhìn vào tay anh.
Có vẻ như hữu dụng, dòng chữ trên bảng đen rõ ràng hơn một chút.
Nhưng anh không để tôi nhìn quá lâu, thì nghe thấy giọng cười của anh.
Tiện thể còn xoa xoa đầu tôi.
“Sao vậy?”
“Không có việc gì, lông mi của em dài quá.”
Giọng nói của anh không giấu được ý cười, rõ ràng là đang chế nhạo tôi.
“Làm cho tay anh có chút ngứa.”
11.
Tôi cùng vị học bá này ngồi cùng bàn, tổng cộng cũng không được mấy ngày.
Vì giáo viên sắp xếp chỗ ngồi mới nên tôi chuyển lên phía trước.
Chủ nhiệm lại dựa theo chiều cao để sắp xếp chỗ ngồi.
Điều này khiến tôi và Đường Dục Dương cách nhau có chút xa.
Hơn nữa, chủ nhiệm lớp là một người rất bảo thủ kiên quyết không cho nam nữ ngồi chung một bàn, không những vậy còn đối với những người yêu sớm đều rất ác liệt.
Điều này khiến những đôi tình nhân trẻ trong lớp bắt đầu chiến đấu ngầm hết người này đến người khác.
Các lớp giáo dục thể chất ở trường chúng tôi cũng được chia riêng cho nam và nữ.
Đối với giáo viên giáo dục thể chất thông thường, khóa học thể dục chỉ có các động tác như tập hợp, nghỉ, giải tán.
Rất được học sinh chào đón.
Tiết học thể dục có 45 phút, trong đó 30 phút tự do hoạt động, tôi chuẩn bị đi căng tin mua kem que.
Cạnh căng tin là phòng dụng cụ thể dục, xa hơn một chút là một khối đất trồng.
Rất vắng vẻ, làm cho người ta có một cảm giác sợ hãi như sắp có chuyện xấu xẩy ra.
Tôi bước nhanh hơn nhưng vẫn không thể bỏ qua tiếng đánh nhau ở gần đó.
Không khí rất nghẹt thở.
Tôi cũng nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
Là giọng nói của Đường Dục Dương, loại âm thanh lạnh lùng và lười biếng.
Âm thanh rất khó quên.
Tôi không kìm được sự tò mò và nhìn vào trong, nhìn nhìn, tôi gần như hét lên.
Đường Dục Dương ngồi ở bậc thềm bên cạnh, chống cằm, ánh mắt rơi vào bãi đất trống phía trước.
Mà trên đất trống, Lâm Thiên Bá đang cùng một kẻ tôi không quen biết đánh nhau túi bụi.
Phải là nói, người kia đơn phương là bị Lâm Thiên Bá đánh.
Người ngồi cạnh tôi cách đây vài ngày, nghiêm túc ghi chép, đang chính trực tỏ ra buồn chán giật dây đại ca của trường đánh người.
“Ha, liền có chút cốt khí này.”
Đánh tới khi người kia quỳ xuống chân cầu xin tha thứ, Đường Dục Dương mới chậm rãi đứng dậy, đưa tay ra trước mặt hắn.
“Đưa điện thoại cho tôi.”
Người con trai vội vàng lấy điện thoại di động từ trong túi ra.
Đường Dục Dương cụp mắt vuốt vài cái, sau đó càng ngày càng cáu kỉnh, cuối cùng đập vỡ điện thoại cùng với tiếng rên rỉ của người đàn ông.
Đường Vũ Dương kéo lấy tóc người con trai, kéo lên và đá anh ta vài cái.
“Lần sau lại dám chụp những thứ này, sẽ không chỉ là một chiếc điện thoại, biết chưa?”
Người con trai vừa khóc vừa gật đầu.
Tình hình có chút không chịu nổi, tôi chuẩn bị rút lui.
Kết quả khi quay người lại, tôi vô tình đá phải lon nước bên cạnh.
12.
Đường Dục Dương hung thần ác sát nhìn tôi chằm chằm.
Chỗ nào còn nhìn ra được đây là người lúc trước luôn cười ôn nhu lại dịu dàng chứ.
“Đường đại ca, xử lí nó?”
Lâm Thiên Bá bên cạnh làm động tác cắt cổ.
Bị anh thuận chân đạp một cái.
“Xử lý em gái cậu”.
Tôi bị anh nắm lấy tay kéo về phía phòng dụng cụ thể dục.
Trên đường đi, tôi đã suy nghĩ về nhiều tình huống khác nhau và thậm chí còn lên kế hoạch dành phần đời còn lại của mình trong bóng tối.
Cuối cùng, anh ấy đẩy tôi vào phòng thiết bị, anh dùng thêm chút lực, tôi bị anh đẩy lảo đảo mấy cái.
Anh tiến lên ôm lấy eo tôi tránh việc tôi bị ngã sấp xuống.
Anh thậm chí còn cẩn thận chặn cửa phòng thiết bị bằng khung bóng rổ.
Anh và tôi là những người duy nhất trong phòng thiết bị, còn có một ngọn đèn lơ lửng ở cửa sổ trong góc.
Anh cụp mắt xuống, đẩy tôi vào tường, mím môi, tỏ ra bình tĩnh.
“Đường, Đường Dục Dương…..”
Tôi vừa sợ hãi vừa rụt rè gọi tên anh nhưng anh không hề kìm chế.
Cười.
Còn anh ấy vẫn tựa đầu vào cổ tôi cười, mái tóc đen mềm mại của anh ấy cọ vào khiến tôi hơi ngứa.
“Đường Dục Dương!”
Sau khi cười đủ, anh ấy ngước lên nhìn tôi.
“Ừm?”
Anh hơi nghiêng đầu, tia sáng nhỏ trong mắt anh như tỏa ra.
“Hửm? Em thích anh hung dữ với em?
Người này! Anh có thể không đứng đắn hơn được nữa không?
“Anh …… đang đánh nhau à?”
Tôi kéo tay áo anh, trường trung học trực thuộc là một trường học khá tốt, chưa có nhiều báo cáo về đánh nhau, tôi quá tốt bụng.
Anh chống đầu lưỡi vào má, mắt hơi híp lại.
“Em không thấy cậu ta đơn phương bị đánh sao?”
“Sao các anh lại đánh anh ta? còn ném điện thoại di động của anh ta.”
“Tay cậu ta không sách sẽ.”
“A?”
“Cậu ta chụp lén em.”
Tôi không ngờ rằng vấn đề này có thể liên quan đến tôi.
Lúc đầu tôi cảm thấy bị chụp lén cũng không có gì ghê gớm, nếu Đường Dục Dương bọn anh bị người khác bị tố giác, bị trừng phạt thì sao?
Cho đến khi người trước mặt phun ra hai chữ còn lại.
“………dưới váy.”
Cậu ta chụp lén dưới váy em.
“Các anh đánh hay lắm, Đường Dục Dương.”
Người trước mặt mỉm cười, như ánh sáng đầu hè.
Nhưng đợi đã.
Có phải Đường Dục Dương cũng xem qua album ảnh của anh ta trước khi ném điện thoại đi không?
Vậy thì anh ấy cũng…thấy nó à?
Khi tôi nhìn anh, tai tôi bắt đầu nóng lên.
Nhưng anh lại mỉm cười với tôi một cách thờ ơ.
“Hmm? Yên tâm.”
“Lúc đó anh chỉ xóa giúp em, không có nhìn kỹ.”
Tôi có thể tin được những gì người trước mặt này nói không?
Nếu anh là một con hồ ly, cái đuôi của anh chắc đều đã vểnh lên trời rồi.
10.
Sau khi kết thúc mùa hè, mỗi lớp trong trường bắt đầu dần chuẩn bị cho lễ kỷ niệm thành lập trường.
Trường học ngoại trừ tết nguyên đán, hoạt động văn hóa duy nhất còn lại là lễ kỷ niệm thành lập trường.
Nhưng lớp 12 lại không thể tham gia, điều đó có nghĩa là học kì cuối của lớp 11 là cơ hội cuối cùng để tham gia những hoạt động như này.
Tất cả học sinh trong lớp đều rất kích động, lớp chúng tôi mặc dù học tập không giỏi nhưng cũng không thiếu những người có năng khiếu.
Như là biểu diễn Hip-hop, cắt thiệp hoa và biểu diễn trượt ván với yo-yo.
Cuối cùng chọn được hai tiết mục.
Tiết mục thứ nhất là một vở kịch sẽ có sự tham gia của gần nửa lớp.
Tiết mục còn lại là đàn dương cầm kết hợp múa đơn.
Người chơi đàn dương cầm là Đường Dục Dương.
Điều này thực sự không làm tôi ngạc nhiên.
Năm ngoái lớp 11 tại ngày kỉ niệm thành lập trường cũng là anh biểu diễn đàn dương cầm, sau buổi biểu diễn, sự nổi tiếng của anh trong trường tăng vọt.
Thậm chí còn nổi tiếng cả bên ngoài trường học.
Về phần múa đơn.
Lớp chúng tôi không thiếu người đẹp, biết nhảy cũng không ít, cô giáo nói sẽ quyết định bằng cách bỏ phiếu.
Tôi vốn chỉ muốn ở phía dưới xem náo nhiệt, khi bình chọn còn thản nhiên viết tên các thành viên ủy ban văn nghệ.
Trên thực tế, mọi người đều biết rằng thành viên ủy ban văn nghệ không chỉ có thân hình đẹp mà còn học chuyên ngành khiêu vũ, các cô ấy chắc chắn là sự lựa chọn tốt nhất.
Kết quả khi số phiếu đưa ra, tôi vậy mà còn so với thành viên khoa nghệ thuật cao hơn một phiếu.
Không chỉ cô giáo trầm mặc, tôi cũng trầm mặc.
Đùa gì thế? Tôi nhảy??
Tôi chỉ có ở mẫu giáo học qua vài động tác.
…đến cùng là ai đang chơi tôi?
“Được rồi, đã có kết quả bình chọn, chúng ta hãy tập luyện và chuẩn bị trong vài ngày nữa. Tuy nhiên, hiện tại các bạn học trong lớp đã không còn quan tâm điều này nữa…”
Sau khi chủ nhiệm nhắc nhở chúng tôi như thường ngày, lớp học kết thúc.
Ngay lúc giáo viên vừa đi, lớp học đã bùng nổ.
Bởi vì ủy viên ban nghệ thuật Tố Tần đang nằm sấp trên bàn khóc.
Một đám nữ sinh vây quanh an ủi cô ấy, ngươi một câu ta một câu, thanh âm cũng không nhỏ.
Trên thực tế, tôi cũng không thân thiết với Tố Tần này cho lắm, mà căn bản tôi cũng không biết khiêu vũ và ngay từ đầu đã không muốn tham gia cái tiết mục này.
Nhưng bây giờ, dường như mọi lời chỉ trích đều hướng vào tôi.
“Cái gì, Ngô Ưu Ưu, cũng chỉ được cái mặt nhìn được…”
“Đám nam sinh kia vậy mà đều bầu cho cô ta.”
“Cậu nói, liệu cô ta ta có bí mật nhờ đám nam sinh kia bỏ phiếu cho mình không?”
“Tôi nghĩ rất có thể, nếu không thì ai sẽ bỏ phiếu cho cô ta?”
“Tôi thực sự không thể chịu đựng được. Cô ta không phải chỉ có khuôn mặt đẹp một chút sao? Còn nghĩ mình có thể thật sự nhảy được…”
“Cậu không nhìn thấy biểu tình của chủ nhiệm lớp vừa rồi sao, rõ ràng cô ấy cũng không muốn để cho cô ta diễn…”
Tôi ngồi tại chỗ, bút mục đã viết loạn xạ trên vở.
Trên thực tế, tôi đã nghe thấy mọi chuyện và họ thậm chí còn không thèm giấu tôi.
Có lẽ họ đang đợi tôi chạy vào văn phòng và nhường lại vị trí khiêu vũ kia.
Nếu là lúc trước, tôi chắc chắn sẽ làm như vậy
Nhưng lần này tôi không muốn.
Họ càng nói như thế, tôi lại càng không chịu rời đi.
Các buổi diễn tập cho chương trình được lên lịch vào mỗi cuối tuần.
Gia đình Đường Dục Dương có đàn dương cầm nên anh ấy không cần phải tập luyện với chúng tôi trong giai đoạn đầu.
Chủ nhiệm lớp ban đầu tốt nghiệp Đại học Sư phạm Quốc gia nên cô ấy đã tìm cho chúng tôi một giáo viên dạy múa từ Đại học Sư phạm Quốc gia thông qua các mối quan hệ của mình.
Tại sao lại nói “chúng tôi”?