Bạn Trai Tôi Là Học Bá - Chương 1
1.
Bài thi cuối kỳ của trường đột nhiên không diễn ra như những lần trước.
Việc sắp xếp phòng thi sẽ không dựa vào thứ hạng thành tích, mà sẽ rút thăm ngẫu nhiên.
Vốn dĩ tôi đã cấu kết với những “chiến hữu” nửa đường cùng chung chí hướng bàn bạc tốt, nhưng hiện tại ngồi trong phòng thi, tôi khóc không ra nước mắt.
Liếc trái nhìn phải, ngoại trừ chỗ trống bên trái, tôi không quen ai cả.
Người còn chưa tới bên trái đó có thể là học bá của trường sao.
Tôi chấp tay cầu nguyện!
Kết quả là người bước vào phòng thi cùng lúc tiếng chuông reo lên, tôi nhìn lên, tốt lắm, thật sự là học bá của trường.
2.
Người ta ước tính rằng tất cả mọi người trong trường trung học trực thuộc đại học không ai không biết Đường Dục Dương.
Không chỉ vì anh ấy đẹp trai mà còn vì anh ấy đã đánh bại học sinh đứng thứ hai của lớp với số điểm bỏ xa là 104 điểm.
Chuông vào thi vang lên, tôi lén nhìn anh.
Bàn tay đặt trên bài thi.
Xương ngón tay của anh cân đối, viết không nhanh nhưng lại hơi xa nên tôi không thể nhìn rõ.
Tôi nhanh chóng liếc qua đáp án của anh, nhưng không chắc đó là C hay D.
Tôi bĩu môi nhìn câu hỏi trên tờ giấy.
Ngữ Văn và Tiếng Anh thì tôi còn biết một chút, còn toán học thì nó biết tôi chứ tôi không hề quen nó.
Trong tiềm thức tôi lại vô ý nhìn sang người bên cạnh.
Kết quả là đáp án lọt vào ánh mắt đầy sao “lấp lánh” của tôi
3.
Học bá Đường Dục Dương chắc chắn là người tốt.
Anh ấy thực sự cho tôi chép bài của mình.
Như sợ tôi không nhìn thấy còn đẩy bài gần lại phía tôi.
Tôi dùng khẩu hình miệng nói cảm ơn với anh.
Thấy vậy, anh liền mỉm cười mí mắt cong cong.
Tôi chưa bao giờ thấy ai cười đẹp như vậy, trong lúc nhất thời tôi cảm thấy hơi hoảng hốt.
Ánh mắt tôi lại cúi xuống nhìn bài thi, không khống chế được nhịp tim đập thình thịch của mình, không biết là do chép phao thành công hay bởi vì anh.
4.
Hai môn thi vào buổi sáng, giữa các môn có nửa giờ nghỉ giải lao.
Tôi trộm nhìn chỗ ngồi bên cạnh thấy anh đứng dậy đi ra ngoài, chắc là đi vệ sinh.
Khi quay lại, anh ấy đã đứng trước chỗ ngồi của tôi.
Anh ấy rất cao, nhìn xuống tôi, các đốt ngón tay gõ trên mặt bàn của tôi, bóng của anh có thể bao phủ toàn bộ cơ thể tôi.
“Bài thi của anh, em chép hết à?”
Tôi ngẩng đầu lên và nhìn anh ấy một vòng.
Khi nhìn ai đó, anh ấy rất nghiêm túc và kiên nhẫn.
Giọng nói cũng nhẹ nhàng.
“Hả?” Tôi nhẹ nhàng gật đầu.
“Anh vừa nhìn lại bài thi của em. Em quên là bài thi của chúng ta chia hai đề A và B sao?”
Có nghĩa là đề A câu trả lời sẽ điền theo chiều ngang, đề B câu trả lời sẽ điền theo chiều dọc.
Tôi quên mất.
Tất cả câu trả lời đều sai.”…”
5.
Trong ca thi thứ hai, trái tim tôi như đóng băng một nửa.
Nửa còn lại cũng đóng thành băng khi đột nhiên có một tiếng vù vù truyền đến.
Phía sau bỗng có một tờ giấy được ném lên.
Được nửa chặng đường, tôi mới nhìn thấy những câu trả lời dày đặc ở trên.
Cô giáo đi giày cao gót giật tờ giấy ra khỏi lòng bàn tay tôi.
“Được rồi, Ngô Ưu Ưu, không học tập chăm chỉ, lúc nào cũng chỉ nghĩ cách để bày trò gian lận đúng không?”
“Không cần thi nữa, em sẽ bị 0 điểm.”
Tôi bị giao viên túm lưng quần đuổi ra khỏi phòng thi, ngay cả cơ hội giải thích cũng không có. Quay đầu nhìn lại, từ góc độ của tờ giấy được ném tới, tôi chỉ có thể nghĩ đến một người ……………… Đường Dục Dương, quả nhiên là anh ta.
Mà lúc này anh ta lại dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn tôi bị lôi ra khỏi phòng thi.
Tôi nghi ngờ không phải anh muốn giúp tôi, mà là đang rắp tâm hại tôi.
6.
Tôi ngồi ôm gối trên cầu thang của trường.
Tủi thân, hít hít mũi.
Không phải tôi không muốn đi, mà là còn chưa tới giờ tan học.
Tôi nhìn lên bầu trời ngắm những chú chim đang bay, nghĩ rằng nếu tôi được tự do bay lượn như chúng, thì tốt biết bao.
Nhưng trí tưởng tượng của tôi vẫn chưa kết thúc, bên cạnh đột nhiên có thêm một người.
Có một điều phải nói, khuôn mặt của Đường Dục Dương quả thực rất đẹp trai.
Nhưng tôi vẫn nhặt cặp sách lên và đánh anh ta.
“Sao anh lại hại tôi.”
“Chúng ta có thù oán gì không?”
Anh ấy đứng yên cho tôi đánh vì vậy tôi cố sức đánh thêm vài cái, nhưng anh đều không tránh, ngược lại tôi lại bắt đầu ngại ngùng.
“Xin lỗi, đây là lần đầu tiên anh gian lận nên không chú ý đến thời gian.”
“Anh muốn giúp em nhưng không ngờ lại bị giáo viên phát hiện.”
Giọng anh rất lạnh lùng nhưng lúc nói với tôi lại rất nhẹ nhàng và ôn nhu.
Vì thế anh ấy thực sự muốn cho tôi chép bài.
Có quỷ mới tin anh.
“Tôi chép sai câu hỏi trắc nghiệm môn toán, môn này sẽ bị 0 điểm. Xếp hạng của tôi lại bị tụt lần nữa ô ô ô…….”
Khi nghĩ đến điều này, tôi không thể nhịn được nữa quay mặt vùi vào gối.
“Sao em lại khóc?”
Anh ấy rõ ràng là bị tôi làm giật mình, ngồi xổm xuống bên cạnh tôi và dùng ống tay áo lau nước mắt giúp tôi.
“Không sao đâu, anh tụt hạng cùng em nhé?”
Tin lời nói của đàn ông thì heo nái cũng biết leo cây.
7.
Việc xếp lớp cho năm sau sẽ dựa trên kết quả kỳ thi cuối kỳ của năm ngoái.
Vì có một môn bị điểm 0 nên tôi bị xếp vào ban 16 quen thuộc.
Lớp có thành tích kém nhất.
Chỉ là, khi nhìn vào danh sách lớp tôi chìm vào suy nghĩ.
Tại sao Đường Dục Dương lại cùng lớp với tôi?
Không phải anh ấy nên vào ban 1 sao?
Người bạn tốt của tôi học kỳ trước là Văn Xương vẫn học cùng lớp với tôi, thấy tôi đến liền vẫy tay chào.
“Để tớ kể cho cậu nghe…”
“Đường Dục Dương chỉ nộp một đề môn toán, còn lại năm môn anh ta đều để trống.”
“Anh ta thật sự là dám làm”
Tôi đặt cặp sách xuống ghế và nằm sấp lên bàn tám chuyện cùng cậu ta.
“Nhưng tôi vẫn ghét anh ta.”
“Ghét? Cậu biết anh ta?”
Tôi nghiêm túc gật đầu.
“Nhưng cậu có biết trước khi đến trường chúng ta, anh ta là một tên lưu manh ở trường trung học Nhất Trung không? Loại chuyên đánh nhau đến mức phải gọi cảnh sát tới.”
Văn Xương thần bí thì thầm vào tai tôi.
Tôi đá vào chiếc ghế của cậu ta.
“Cậu đang nói cái gì vậy? Anh ấy học giỏi như vậy, sao có thể là tên đầu gấu được?”
“Hứ, cậu không tin thì thôi.”
Cậu ta lắc đầu rồi quay người lại.
8.
Ban 16 là lớp hỗn loạn nhất trong trường cấp hai trực thuộc của chúng tôi, yêu ma quỷ quái loại nào cũng có.
Ví dụ như đại ca của trường Lâm Thiên Bá.
Thật sự không phải là tôi đặt cho hắn biệt danh, kẻ đầu gấu của trường này thật sự tên là Lâm Thiên Bá.
Trường cấp hai trực thuộc không ai dám gây sự với Lâm Thiên Bá nên ngày nào hắn cũng dẫn hai tiểu đệ của mình đi diễu võ giương oai.
Hiện tại cả lớp đều là người mới nên mọi người sẽ chọn chỗ ngẫu nhiên.
Tôi đột nhiên có một linh cảm rất xấu… lúc đại ca của trường chậm rãi từ từ bước vào lớp, dường như chỉ còn một chỗ ngồi bên cạnh tôi là trống.
Đúng như dự đoán, tên đại ca này cũng nhắm đến chỗ bên cạnh tôi.
“Ngồi vào một chút đi!”
Tôi bị anh ta hung hăng quát.
Liền ôm túi sách nép vào một góc.
Ngay cả Văn Xương đang quay lại nói chuyện với tôi cũng giật mình quay lại phía trước như một con rùa.
“Này, một đứa con gái như cậu, chiếm nhiều chỗ như vậy làm gì?”
Giọng của anh ta rất lớn, khiến không ít bạn học đều quay lại nhìn tôi.
Nhưng rõ ràng là tôi đã bị chen lấn sắp dính sát vào tường rồi.
Ngay khi tôi đang nghĩ đến việc tìm chỗ ngồi khác thì có ai đó gõ nhẹ vào bàn trước mặt tên đại ca này.
Tôi chưa bao giờ cảm thấy Đường Dục Dương lại có khoảnh khắc tỏa sáng như vậy.
Giống như một vị thần giáng trần vậy.
Anh đứng đó biếng nhác với chiếc ba lô trên vai.
Đôi mắt cụp xuống, giọng điệu không thay đổi, nhìn chằm chằm Lâm Thiên Bá ngồi bên cạnh tôi.
“Cậu đổi chỗ khác đi.”
“Tôi muốn ngồi ở đây.”
…………Tốt lắm, trong trường cấp hai trực thuộc thật sự có người dám nói chuyện với Lâm Thiên Bá như vậy.
Mấu chốt là, tên đại ca của trường bên cạnh tôi đột nhiên đứng dậy.
Cúi đầu khom lưng.
“Này, đây không phải là anh Đường sao? Em không biết anh muốn ngồi ở đây. Anh ngồi đây thì sao em dám ngồi? Chờ chút, trên bàn có chút bụi, để em lau giúp anh…tôi đã choáng váng trong giây lát.
Đường Dục Dương ngồi cạnh tôi, còn tôi thì vẫn ôm cặp rúc trong góc.
Anh ấy nhìn thấy tôi như vậy, lông mày hơi nhướn lên.
“Em làm gì vậy?”
“Bây giờ còn sợ sao?”
9.
Người ta nói nghèo khó không thể lay chuyển, quyền lực không thể bẻ cong.
Tôi cố lấy lại chút cốt khí và ngồi thẳng dậy.
Khi nói chuyện với anh lần nữa, tôi vô thức run rẩy.
Nó khiến anh bật cười.
“Sao vậy? Anh cũng sẽ không ăn thịt em, em sợ cái gì?”
Những đốt ngón tay thon dài của anh gõ nhẹ lên chiếc bàn trước mặt tôi.
“Xem cùng sách ngữ văn đi, anh quên mang theo rồi.”
Tôi không thể làm gì khác hơn là đem cuốn sách đang đặt dưới khuỷu tay đưa về phía anh.
Tuy tôi học không giỏi nhưng dụng cụ học tập đều được bảo quản rất tốt.
Sách ngữ văn được tôi bọc bìa cẩn thận, nói thật trước giờ sách của tôi đều không cho bất kì nam sinh nào đụng vào.
Chưa kể đây là một cuốn sách mới.
Nhưng tay anh có khớp xương rõ ràng, khi anh vuốt ve mép sách, nhìn rất đẹp mắt.
Một tay anh chống cằm, đôi mắt đào hoa khi cười lên đẹp đến nỗi khiến người khác ghen tị, nụ cười ấm áp như gió xuân.
“Đẹp quá.”
Giống như một người bước ra từ bức họa vậy.
Nhưng tại sao anh ấy cứ nhìn tôi chằm chằm….
Ánh mắt của người bên cạnh quá mức nóng bỏng khiến tôi phải quay đầu đi.
Cũng may, một lúc sau giáo viên Ngữ Văn đã đến.
Cô là giáo viên môn ngữ văn kiêm chủ nhiệm lớp, tiết đầu tiên lại trùng là tiết của cô, cô nhìn quanh bục giảng và hắng giọng.
“Học kỳ mới có rất nhiều gương mặt mới, tôi thấy chỗ ngồi của các em đều lộn xộn.”
“Tôi sẽ điều chỉnh lại chỗ ngồi. Vài ngày nữa sẽ gửi sơ đồ chỗ ngồi mới.”
“Khi mọi người đến với lớp học mới này, tôi tin rằng rất nhiều người trong số họ không hài lòng với kết quả. Nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ rằng một lần xếp hạng chót thì vĩnh viễn cũng xếp hạng chót…”
Nó chỉ là chút gia vị cho cuộc sống phấn đấu hơn.
Đây là một truyền thống lâu đời của ban 16.
Nửa buổi đầu thì ôn lại những kiến thức cũ, và nửa sau thì sẽ học những bài mới.
Tôi nheo mắt lại và phát hiện ra một vấn đề khá nghiêm trọng.
Mắt tôi hơi cận hơn nữa hiện tại còn ngồi ở hàng cuối cùng.
Tôi mở to đôi mắt dùng sức nhìn, mới có thể lờ mờ thấy được mấy chữ trên bảng đen, cuối cùng tôi bỏ cuộc, ý đồ nhìn vở của người bên cạnh.
Trên thực tế, Đường Dục Dương mặc dù học giỏi nhưng luôn tạo cho người khác một cảm giác anh là một người hờ hững lại lười nhác.
Vì vậy, trong tiềm thức tôi cảm thấy rằng anh ấy sẽ không ghi chép bài khi đi học.
Không nghĩ tới, không chỉ chữ viết của anh rất đẹp mà ghi chép nội dung cũng rất đầy đủ, rõ ràng.