Phần 8 - Bạn Trai Tôi Là Boss Lớn Trong Trò Chơi Kinh Dị: Cuộc Gọi Ma Quái - Chương 2
05.
Người gọi cho tôi lúc nửa đêm hôm qua, là người thuê nhà ở tầng trên.
Một người phụ nữ mặt mày tái nhợt tiều tuỵ.
Chị ta nhìn tôi chằm chằm: “Không thấy con tôi đâu hết, con bé thích chạy đi chơi lắm, cô phải tìm nó về cho tôi nha.”
Tôi lục tìm hết nhà chị ta.
Từ gầm giường, tủ quần áo, bồn tắm, tủ lạnh, đều không có.
Tôi buông cái nắp nồi xuống, trong nồi cũng không.
“Chị, chị đừng nhìn em chằm chằm vậy được không, cứ như em bắt cóc con chị á.”
Người phụ nữ đảo mắt vòng vòng, giọng nói cũng khàn khàn: “Nếu cô không tìm thấy con tôi, tôi sẽ biến cô thành đồ ăn vặt cho nó.”
Tôi nhướng mày: “Con đã tìm ra đâu, làm đồ ăn cho ai ăn?”
Chị ta sửng sốt, thấy hình như tôi nói cũng đúng.
Tôi sờ sờ cằm: “Em biết con bé ở đâu rồi.”
Ánh mắt chị ta khao khát: “Ở đâu?”
Tôi tiến tới trước mặt chị ta, cúi người gõ bụng chị ấy:
“Mở cửa đi cô bạn nhỏ, chị tìm được em rồi.”
Bụng người phụ nữ đó giật giật, ngày càng giống như cái trống, cuối cùng xuất hiện một khe hở, một cánh tay đầy máu vươn ra từ bên tróng, muốn bắt lấy tôi.
May mà tôi lùi ra xa kịp lúc, tay máu bắt hụt.
Một cô bé khoảng năm sáu tuổi từ từ bò ra khỏi cái bụng của người phụ nữ.
“Ghét ghê! Tôi đang chơi trốn tìm với mẹ, chị tìm tôi làm gì!”
Giọng của cô bé chói tai mà ỉu xìu.
Tôi rất vô tội: “Em có biết mẹ em tìm em cả tối, lo cho em tới cỡ nào không?”
Nói tới đây, người phụ nữ đã kịp phản ứng, nhấc bổng con bé lên, không vui hỏi:
“Lệ Lệ, mẹ đã dặn nếu mẹ không tìm thấy con sẽ rất lo lắng rồi mà.”
Con bé biết sợ: “Mẹ đừng có giận, con muốn chơi trốn tìm với mẹ thôi.”
Tôi lại thêm dầu vào lửa: “Mẹ em lo cho em cỡ đó, em còn không chịu chui ra sớm, không ngoan gì hết.”
Quả sắc mặt chị ta ngày càng khó coi.
“Cảm ơn em tìm con bé cho chị, giờ chị phải dạy con, không tiễn em. Cảm ơn em vất vả nhé.”
Tôi lơ đi cặp mắt oán độc của cô bé, khoát khoát tay: “Đúng rồi, con nít lì là phải dạy, vậy em đi trước nha.”
Bước ra khỏi cửa, tôi đã nghe tiếng bé gái khóc la bên trong, “Mẹ, con sai rồi!”
Và cả —
“Cái bà nghe lén xấu xí đáng ghét kia, tôi sẽ không bỏ qua cho chị!”
Ài, hình như gây tthù với một đứa nhóc kinh dị rồi.
Tôi đứng đối diện cửa, nói: “Chị à, phải dạy mấy lần con nó mới biết nghe, không là mai mốt lì tiếp đó!”
06.
Đêm ngày thứ hai tới rất nhanh.
Tôi ở trong phòng nghiên cứu cái điện thoại màu đỏ quỷ quái.
Sau đó… hình như… không cẩn thận… tháo hư… cái điện thoại rồi.
Tôi nhìn chằm chằm bộ phận nào đó mới bị nghịch hỏng trong tay.
Chân mày hơi giật giật.
Điện thoại hư, không nghe được điện thoại thì sao giờ?
Chỉ có thể trông mèo vẽ hổ, ráp lại lần nữa.
Ba phút sau.
Không hiểu sao cái điện thoại mà tôi ráp thành cái tổ chim.
Ôi cái khả năng thực hành đáng chết này.
Thế mà tiếng chuông lại chợt vang lên.
Tôi hơi bất ngờ, sau đó đã kịp phản ứng lại, thế giới kinh dị mà đâu cần khoa học lắm đâu.
“Cô rảnh lắm à?”
Giọng nói của đầu dây bên kia như một làn gió mát, thổi vào ống nghe, phả thẳng lên cổ tôi.
Tôi kéo kéo cổ áo: “Chán quá mà, gọi điện thoại cho anh anh cũng không nghe.”
Anh ấy cười nhạt: “Nó là cuộc gọi tử vong, cô là người đầu tiên chủ động gọi điện thoại cho thần chết.”
“Anh là thần chết?”
“Sợ?”
“Anh ra đây được không? Muốn ngồi lên cặp chân dài còn hơn mạng em á.”
“…”
“Đợi tôi ra, cô đã chết.”
Hình như tôi nghe ra ảnh đang nghiến răng nghiến lợi.
Tôi hiểu rồi, boss của phó bản kinh dị lần này chắc không được xuất hiện quá sớm.
Tôi nói: “Vậy mình yêu qua mạng đi.”
Thần chết: “?”
Tôi: “Nửa đêm hôm qua anh tới đúng không, còn đắp chăn cho em nữa?”
“Nhưng mà đừng vòng hai tay em trước ngực được không. Nhìn vậy em cứ tưởng mình đang nằm trong nhà tang lễ, hay là đang thực hiện nghi thức tà ác nào không á.”
“Anh đưa xúc tu qua cho em chơi… Cho em xem chút được không?”
“Sao không nói chuyện, nghe thì thở gấp cái đi.”
Thần chết: “Cô đang tìm chết.”
Tôi cong cong khoé môi.
Lâu rồi mới thấy một Cố Mặc Trì kiêu ngạo đáng yêu như thế.
Nhớ lúc mới nhặt Cố Mặc Trì về nhà, tôi cũng vui sướng trêu chọc ảnh vậy đó.
Tiếc là sau khi sống chung, Cố Mặc Trì càng ngày càng quấn người.
Có chọc cũng bị anh ấy đè xuống giường chọc lại.
Tôi nằm trên giường, trở mình: “Hay mai mốt mình đừng có con.”
Đổi chủ đề nhanh quá, cả thần chết cũng phải sửng sốt mấy giây.
Giọng ảnh hơi mất tự nhiên: “Đủ rồi.”
Tôi lại tiếp: “Con nít nghịch ngợm quá, em vẫn muốn hưởng thụ thế giới hai người với anh hơn, giống bây giờ nè.”
Anh ấy không để ý tới tôi.
Đèn trong phòng chợt tắt.
Cứ như là không kiềm được muốn hối người ta đi ngủ.
Tôi cười, lười biếng nhắm mắt lại.
Trêu đùa thần chết cỡ đó mà vẫn bình yên vô sự.
Xem ra sau khi thần chết mất trí nhớ, vẫn thiên vị bạn gái như cũ.
07.
Sáng bảy giờ, điện thoại lại vang lên.
Lần này người gọi tới là giọng một ông già.
Ông ta nói mình đi đứng khó khăn, có thể giúp ông ta thay bóng đèn được không.
Tôi tới nơi, mới nhận ra cái bóng đèn này không hề dễ thay.
Có cái bóng đèn nào là một con ngươi không.
Còn biết tự chạy mất nữa.
Con ngươi đó cứ tung ta tung tăng, rất khó bắt, cuối cùng tôi phải lấy chậu ụp nó lại mới bắt được.
Ông già toét miệng cười, răng rụng hết xuống đất: “Gắn nó lên là đèn sẽ sáng.”
Tôi leo lên ghế, gắn xong mới phát hiện cái phòng đang sáng bừng không hiểu tại sao chợt trở nên tối tăm mù mịt.
Tràng cười thoả mãn của ông già vọng tới, ông ta dùng sức túm chặt mắt cá chân tôi.
“Lâu lắm rồi không được ăn bé gái non mềm thế này. Ban ngày không được làm bậy, nhưng lão đợi hết nổi rồi, phải tự tạo bóng đêm thôi.”
Ông ta vừa nói vừa nuốt nước miếng, thế nhưng giây kế tiếp đã thét lên thảm thiết.
Tôi nghe giọng ông ta run run:
“Tôi sai rồi tôi sai rồi! Là lão hồ đồ, lão không dám nữa… Ngài đừng tức giận!”
Cổ chân tôi được buông ra, đồng thời có cái gì đó lành lạnh cọ nhẹ vào làn da tôi.
Lạnh như đá, làm tôi nổi da gà.
Không còn nghe giọng ông già đâu nữa, không gian trước mặt vẫn đen kìn kịt, bên tai không còn chút âm thanh nào.
Dường như đã rơi vào một thế giới hư vô tăm tối.
Đó là nếu bỏ qua mấy cái xúc tu đang nhiệt tình quấn lấy tôi.
“Không phải cô giỏi lắm sao?”
Tông giọng âm u của thần chết thổi ngang tai tôi, khiến tôi rùng mình.
08.
Tôi ôm luôn mấy cái xúc tu lành lạnh lên sờ mó.
“Lâu không sờ tụi nó, cũng nhớ ghê.”
Sau khi được tôi ôm, mấy cái xúc tu vốn dữ tợn chứa đầy ác ý chợt run run, rồi ấm dần lên.
Bọn chúng muốn thoát khỏi tay tôi, lại bị tôi túm lại: “Đừng có chạy.”
Cái giọng âm u ban nãy giờ lại cắn răng nghiến lợi: “Cô làm gì vậy?”
Tôi không hề sợ nhé, tay còn như có như không vuốt ve mấy cái xúc tu nữa.
“Làm chuyện anh thích đó.”
Trong bóng tối, thần chết bực bội hừ một tiếng.
Xúc tu càng lúc càng nóng, thậm chí phần đầu nhọn nằm trong tay tôi còn thoải mái tới mức ngoe nguẩy.
Tôi nghe được tiếng rên rỉ khắc chế của anh ấy.
Nhờ đám xúc tu trong lồng ngực, cái nơi tối tăm không có một tia sáng này giờ đây dường như cũng chẳng đáng sờ đến thế.
Tôi vừa chơi đám xúc tu vừa hỏi Cố Mặc Trì:
“Anh cứ trốn trong bóng tối như thế, là vì không thể ra ngoài đúng không?”
Anh ấy không trả lời.
Tôi muốn quay đầu lại, chạm vào người ở phía sau, nhưng làm thế nào cũng không xoay lại được, cơ thể cứ như đã bị cố định lại một chỗ.
Cố Mặc Trì rốt cuộc cũng chịu lên tiếng, giọng nói khàn khàn: “Cô quan tâm quá mức rồi.”
Giọng rất lạnh lùng, có chút thẹn quá hoá giận.
“Thật sự cho rằng tôi sẽ không giết cô?”
Nói xong, một cái xúc tu đã vòng quay cổ tôi, siết chặt dần.
Không khí xung quanh cũng ngột ngạt hơn rất nhiều.
Tôi chớp chớp mắt: “Em ở lại đây với anh nhé.”
Cái xúc tu trên cổ chợt ngừng siết.
Dường như đây là lần đầu tiên anh ấy nghe người ta nói vậy.
Giọng nói có chút giễu cợt, có lẽ chính anh ấy cũng chẳng phát hiện ra: “Tại sao, cô không sợ chết à?”
Đương nhiên là tôi sợ.
Nhưng trong chớp mắt lúc nãy, tôi thật sự đã có suy nghĩ muốn ở lại cùng anh.
Cố Mặc Trì trong mỗi một phó bản, đều vô cùng khát vọng có thể giữ tôi ở lại.
Nhưng lần nào cũng đè nén ước muốn của bản thân, đưa tôi rời khỏi phó bản.
Tôi biết, là bởi vì anh ấy yêu tôi, nên mới đưa tôi về.
Còn tôi, mãi đến bây giờ vẫn chưa làm được gì cho anh ấy, lần nào cũng bị động tham gia phó bản, rồi lại rời đi.
Không tìm được thân phận thật sự của anh ấy, cũng chưa điều tra ra nguyên nhân anh ấy có thể từ thế giới kinh dị bước ra thế giới hiện thực.
Tôi đã nghĩ, có khi nào ở lại trong phó bản kinh dị sẽ thu thập được nhiều manh mối hơn không.
Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, vẫn bỏ đi ý nghĩ này.
Ở lại phó bản kinh dị, sẽ không bao giờ bước ra được nữa.
Lỡ như bản thể của Cố Mặc Trì vẫn đang tìm tôi thì sao.
Vẫn phải rời khỏi phó bản kinh dị, mới có thể tiến thêm từng bước, lần mò ra chân tướng.
“Trả lơi.” Anh ấy đang đợi tôi lên tiếng.
“Sợ chứ,” Tôi khiêu khích nói, “Nhưng nếu anh đồng ý làm bạn trai em, em sẽ ở lại với anh. Thế nào?”
Trong bóng tối, có làn hơi lạnh lẽo phả lên cổ tôi.
Ngay động mạch.