Phần 7 - Bạn Trai Tôi Là Boss Lớn Trong Trò Chơi Kinh Dị - Chương 3
Dọc cầu thang không có đèn, chỉ có nến treo trên vách tường.
Ánh lửa chỉ cần mảy may thay đổi thôi, cũng làm bọn tôi trông gà hoá cuốc.
Đi được vài bước, người đàn ông đeo kính đi trước chợt dừng bước.
Tôi tưởng có chuyện gì, giơ sẵn dao lên, chuẩn bị chiến đấu với quái vật bất cứ lúc nào.
Nhưng không phải quái vật.
Người nọ dừng lại là vì nhìn thấy ở trong góc cầu thang có một đống… xác chết bị phân thây rồi ghép lại với nhau.
Mấy cái xác co quắp nằm cạnh nhau, đều mang những vẻ mặt khác nhau.
Vì đây là cầu thang, một cơn gió thoáng qua cũng có thể làm lay động những ngọn nến treo trên tường.
Dưới ánh sáng lờ mờ, một đống thi thể đầm đìa máu tươi bị ghép lại với nhau, trông như những con búp bê bị chất thành một đống.
Giống như đồ chơi xếp gỗ bị trẻ con xếp bừa.
Người đàn ông đeo kính hít sâu một hơi, nhận ra khuôn mặt của một người:
“Trong đó có người tôi biết, là người chơi. Không ngờ mới đó mà đã…”
Trong mắt anh ta loé lên một tia bi ai.
Lòng tôi cũng trở nên nặng trĩu.
Trong trò chơi kinh dị này, ai cũng có thể mất mạng ngay lập tức.
Chết là chết thật, không cách nào quay lại thế giới thực được nữa.
Đồng đội mới cười cười nói nói với bạn trong phó bản này, có khi sẽ chết không chỗ chôn ngay phó bản tiếp theo.
Càng tàn khốc hơn là, trong hầu hết các trường hợp, người bạn gặp ở phó bản này sẽ khó mà được ghép trong phó bản tiếp theo, đời này khó mà gặp lại lần hai.
Nghĩ tới đây, Cố Mặc Trì đã lâu lắm rồi chưa trở về thế giới thực.
Dù phó bản trước có gặp anh ấy, nhưng thân phận khác biệt lại khiến chúng tôi khó mà thản nhiên đối mặt với nhau như trước.
Tôi luôn biết rằng anh ấy có rất nhiều chuyện giấu tôi.
Nhưng lần này tôi hoàn toàn không nhớ nổi anh ấy trông như thế nào.
Nếu lại gặp Cố Mặc Trì mất đi ký ức, tôi còn có thể nhận ra anh không?
Liệu anh có còn đối xử đặc biệt với tôi chăng?
Người đàn ông đeo kính và tôi ai cũng ôm nỗi lòng riêng, tiếp tục xuống lầu.
Cho đến khi ở tầng hai vang lên tiếng vật gì đó rơi vỡ trên mặt đất.
4
Cầu thang rốt cuộc cũng có điểm cuối.
Trùng hợp là âm thanh đó vang lên trong một căn phòng gần cầu thang.
Người đàn ông đeo kính nhìn tôi, ánh mắt muốn hỏi có nên lại gần xem không.
Tôi mạnh dạn bước vài bước đến gần cửa phòng
Người từng vượt qua phó bản kinh dị, có ai lại vì sợ hãi mà làm vuột mất cơ hội tìm manh mối chứ.
Trong cánh cửa, tôi nghe thấy giọng nói có phần phấn khích của một người đàn ông trung niên:
“Áo Tư, đừng sợ, da của con rất tốt, sẽ làm thành rất đẹp, chắc chắn con sẽ thích!”
Áo Tư?
Cái tên này cũng được bà chủ gọi lúc lên lầu.
Áo Tư có phải là con của hai người họ không?
Nghe họ nói chuyện, dường như người đàn ông này muốn lột da con trai mình làm búp bê.
Theo cốt truyện phim kinh dị, chỉ có một khả năng duy nhất khiến một con quái vật ra tay với chính đứa con của mình.
Đứa trẻ này đang nắm giữ manh mối.
Chờ đợi nhóm nhân vật chính đến giải cứu, rồi mới bắt đầu cốt truyện tiếp theo.
Lại có tiếng đồ vật rơi xuống sàn.
“Áo Tư, ba rất thất vọng về con. Lúc ba bằng tuổi con, ba không nhát gan vậy đâu.”
“Ông không phải ba tôi! Ba tôi không bao giờ lấy da tôi làm búp bê! Ông đừng đến đây!”
Tình hình ngày càng cấp bách.
Người đàn ông đeo kính nói: “Không còn cách nào khác, tôi dụ ông ta đi chỗ khác.”
Tôi trốn sau cánh cửa gần đó.
Người đàn ông đeo kính đến gõ cửa rồi chạy lên lầu.
Chủ nhà mở cửa ra không thấy ai, biết mình bị chơi, sầm mặt tức giận.
Ông ta sải bước lên cầu thang.
Bị dụ đi rồi.
Tôi thở hắt một hơi dài, cầu cho anh chàng đeo kính trốn thoát, không bị chủ nhà tìm thấy.
Sau khi xác nhận chủ nhà tạm thời không quay lại, tôi rón rén bước vào phòng.
Đây là phòng sách.
Bên trong bừa bộn, sách vở rơi hết xuống sàn, một chiếc bình hoa vỡ tan tành trên đất.
Tôi nhìn quanh khắp phòng.
Trái tim chợt nảy lên.
Người đâu rồi?
Sao trong phòng lại không có ai?
Áo Tư đó đâu?
Ban nãy rõ ràng ông chủ nhà đã đi mất.
Hoặc có thể đây chỉ là một cái bẫy lũ quái vật giăng ra, dụ người chơi lộ diện.
Ngay khi tôi đang nghĩ có nên quay lại cứu người đàn ông đeo kính ngay không, thì có cảm giác quần áo mình bị người ta kéo kéo.
Tôi như ngừng thở.
Có người dưới gầm bàn!
Do hạn chế tầm nhìn nên ban nãy tôi quên xem dưới gầm bàn, không ngờ người này lại trốn bên dưới.
“Chị… tới cứu em à?”
Giọng nói hơi khàn khàn.
Tôi thấy một thiếu niên bò ra khỏi gầm bàn.
Một cậu nhóc gầy gò và xanh xao, trên cổ tay vẫn còn vương vết máu.
5
“Áo Tư?”
Tôi nhìn cậu nhóc, dò xét gọi.
Nhóc ấy bất an liếc nhìn tôi một cái, rồi cúi đầu xuống ngay.
Cậu có một mái tóc đen dày, tôn lên làn da trắng nõn.
Lông mi của cũng rất dài. Nhìn từ góc độ của tôi, thì hàng mi ấy cong cong cứ như là búp bê vậy.
Là một thiếu niên vô cùng xinh đẹp.
Nhưng tôi chỉ mới thử đến gần một bước, nhóc ấy đã lùi hẳn hai bước.
Bộ nhìn tôi đáng sợ lắm hả?
Tôi phải xác nhận đi xác nhận lại rằng người trước mặt không có tính uy hiếp, mới bắt lấy cánh tay cậu nhóc, dẫn ra ngoài.
“Chị, chị muốn làm gì?”
Giọng cậu chàng này trong trẻo lại nhỏ nhẹ, cả lúc hoảng sợ cũng như lông chim khẽ gảy vào lòng.
Làm người ta ngứa ngáy.
Nhưng tôi không có thời gian để ý mấy thứ này.
Nơi này không thể ở lại lâu, đầu tiên phải tìm một nơi an toàn, hội hợp với đồng bọn đeo kính của tôi cái đã.
Tôi tìm được một phòng chứa đồ có vẻ an toàn.
Lấy dao khắc một dấu lên tường.
Nếu không nhìn kỹ thì không thấy được.
Đây là ký hiệu để lại cho người đàn ông đeo kính. Nếu anh ta còn sống, sẽ lần theo dấu vết, tìm được nơi tôi đang trốn.
Phòng chứa đồ không lớn, bên trong cũng chứa rất nhiều đồ đạc, dễ ẩn nấp.
Tôi tìm được một cây nến, quẹt một que diêm thắp nến lên.
Ngọn lửa le lói lập tức bùng lên, chiếu lên khuôn mặt bọn tôi.
Cậu thiếu niên đẹp đến vô cùng, nhưng vẫn luôn cúi mặt, tôi chỉ nhìn được một hàng mi rất dài.
“Đừng sợ, giờ em an toàn rồi.”
Tôi có thể cảm nhận được cậu nhóc đang run lên vì sợ hãi.
Tôi bèn dịu giọng hơn nữa, nhặt miếng băng vừa tìm được lên, giúp cậu nhóc băng bó vết thương trên cổ tay anh: “Đau không?”
Cổ tay nhóc ấy bị một vật sắc nhọn cứa vào, vừa quấn vào máu đã nhanh chóng thấm vào lớp băng.
Tôi đành phải quấn thêm một vòng nữa.
“Rốt cuộc chị là ai?” Áo Tư hỏi rất khẽ.
Chắc cậu nhóc đau lắm, tôi thấy khóe mắt nhóc đỏ lên luôn rồi.
Tôi lại nhẹ tay hơn.
“Chị là người tới để cứu em.”
Căn phòng rất yên tĩnh, sau khi băng xong, tôi quen tay thắt một cái nơ bướm.
Cảnh này có vẻ rất quen.
Lần đầu tiên dẫn Cố Mặc Trì về nhà, tôi cũng băng bó vết thương cho anh thế này.
Khuôn mặt cậu nhóc chìm trong bóng tối, không thể nhìn rõ.
Cậu nhìn chiếc nơ trên cổ tay mình, liếm liếm môi: “Chị sẽ bảo vệ em ư?”
“Sẽ.”
Nhìn hàng lông mi dài khẽ chớp của đối phương, tôi biết mình đã thành công.
Bước kế tiếp, chỉ cần dẫn dắt thiếu niên trước mặt nói cho tôi manh mối tiếp theo.
“Bỗng một ngày nọ, ba mẹ em tự dưng rất khác thường. Họ thích làm búp bê, thậm chí còn muốn biến em thành một con búp bê.”
“Em sợ đến mức trốn trong phòng ngủ không dám ra ngoài, nhưng cách đây không lâu, ba lên tầng ba lôi em xuống.”
Chàng thiếu niên trước mặt tôi giờ đây trông như một con thú nhỏ bất an.
Không biết tự lúc nào, cậu nhóc đã ôm lấy cánh tay tôi, đầu nép sát vào ngực tôi.
Gần quá, tôi muốn đẩy nhóc ra.
Nhưng vừa giở tay lên, thì nhóc đã nhìn tôi bằng cặp mắt rưng rưng, không có chút cảm giác an toàn.
Đôi mắt trong veo xinh đẹp đó thật sự giống một con búp bê, tôi như bị mê hoặc, cứ ngốc nghếch để mặc nhóc ấy ôm.
Cậu chàng ngủ thiếp đi trong vòng tay tôi.
Khoảng hai mươi phút sau, ngoải cửa có tiếng động.
Người đàn ông đeo kính tìm được rồi.
Anh ta bị thương, trên cánh tay có một vết xước sâu.
“Cuối cùng cũng cắt đuôi được gã điên đó.”
Tôi lo lắng nhìn vết thương anh ta.
“Không sao đâu,” Anh ấy vừa nhìn Áo Tư trong vòng tay tôi vừa băng bó, “Là người đó à?”
Tôi gật đầu, nhưng người đàn ông đeo kính lại lưỡng lự.
Anh thì thầm: “Thân phận của nhóc này vẫn chưa thể xác minh. Đừng đến gần quá, rất nguy hiểm.”
Tôi biết, nhưng không biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, tôi cứ như một con búp bê, mặc cho Áo Tư ôm.
Cánh tay đang ôm tôi bỗng dưng siết chặt.
Không biết Áo Tư tỉnh dậy từ lúc nào, cứ đề phòng nhìn chằm chằm anh chàng đeo kính.
Anh ta thấy Áo Tư bám tôi như thế thì hơi ngạc nhiên.
Anh ta đưa tay ra: “Xin chào, đừng sợ, tôi sẽ không hại em.”
Nhưng Áo Tư còn không thèm nhìn anh ta, chỉ siết chặt tay tôi một cách bất an.
Người đàn ông đeo kính rút tay lại, ngượng ngùng sờ mũi.
Được tôi dẫn dắt, Áo Tư tiếp tục kể lại những chuyện lạ gần đây.
“Một tuần trước, ba mẹ không đi làm nữa mà khóa chặt cửa nhà, cũng không cho em ra ngoài”.
Tôi với anh chàng đeo kính nhìn nhau.
Cửa bị khóa.
Vậy lối thoát, có phải là đi thẳng ra khỏi cửa chính không?
Gã chủ nhà thường hoạt động ở tầng hai.
Còn bà chủ thì ở tầng một.
Chưa có thời cơ thích hợp, rất khó đi từ tầng hai xuống tầng một.
Dưới tình huống chưa thể xác nhận chắn chắc rằng lối ra có nằm ở tầng một hay không.
Bọn tôi lựa chọn ẩn nấp ở tầng hai.
Nam chủ nhân của ngôi nhà là một gã biến thái, thường giết người chơi ở tầng hai.
Đã có không ít người chơi xuống lầu bị gã phát hiện.
Cùng với tiếng rìu chém vào da thịt, là tiếng người chơi kêu la thảm thiết.
Nếu lại tiếp tục ẩn nấp, chắc chắn sẽ bị phát hiện.
Và thêm một vấn đề thực tế nữa.
Bọn tôi cần ăn uống.
Hai ngày trước toàn là lấy đồ ăn vặt ra chống đỡ.
Lạ là căn phòng chứa đồ này đúng lúc lại trữ toàn đồ ăn nhẹ và nước uống.
Áo Tư ở cùng chúng tôi suốt hai ngày.
Không như trong tưởng tượng, dù cậu nhóc biến mất nhưng ba mẹ nhóc thì không hề điên cuồng tìm kiếm, cứ như không có chuyện gì xảy ra vậy.
Tôi luôn để mắt đến Áo Tư, xem cậu chàng có làm ra hành động bất thường nào không.
“Chị đói không?” Áo Tư xé một túi khoai tây chiên đưa tôi.
Là khoai tây chiên vị cà chua, tôi rất thích vị này.
Không biết có phải do màn mỹ nhân cứu anh hùng mấy ngày trước không, mà nhóc này rất bám tôi.
Cậu nhóc ăn rất ít, đưa gần hết đồ ăn cho tôi.
Trong lòng tôi cứ có cảm giác là lạ.
Hai ngày trước, bọn tôi ra ngoài thăm dò đường đi, tôi với anh trai đeo kính tách nhau ra tìm, Áo Tư đi theo tôi.
Tình cờ làm sao bọn tôi vào trúng phòng làm việc của gã chủ nhà.
Gã ta cũng trùng hợp bước vào sau khi giết một người chơi.
Tôi với Áo Tư trốn dưới gầm bàn.
Tiếng bước chân ngày một gần hơn.
Cảm nhận được nỗi bất an của tôi, Áo Tư ôm tôi vào lòng lúc nào không hay: “Đừng sợ”.
May mắn thay, chủ nhà bị tiếng bước chân của một người chơi khác kéo ra ngoài.
Áo Tư vẫn ôm tôi không chịu buông, cứ như đang ôm một món đồ chơi yêu thích vậy.
“Ông ta đi rồi.” Tôi lên tiếng để cậu nhóc thả tay ra.
“Vâng.” Bàn làm việc rất hẹp, bọn tôi cách nhau rất gần, mũi cậu nhóc cọ thẳng vào mũi tôi thân mật.
“Chị mệt không?”
Cậu nhóc ghé sát tai tôi hỏi, còn có tâm trạng xoa bóp bả vai đau nhức của tôi nữa chứ, hình như cậu ấy hơi khác.
Chui ra khỏi gầm bàn, cậu nhóc tìm được một cái bánh ngọt trong ngăn kéo, đưa tôi.
Thật kỳ lạ.
Sao lại để bánh trong ngăn kéo.
Áo Tư vẫn đang tìm, tìm ra một đống đồ ăn giấu trong mọi ngóc ngách.
Tôi hơi sốc. Phòng này mà là phòng làm việc thật á?
“Đói thì nói em, đừng có nhịn.”
Hình như tôi thấy trong mắt em ấy có một tia… cưng chiều?
Quái lạ.
Nhưng điều kỳ dị nhất, xảy ra vào ngày thứ ba.