Phần 7 - Bạn Trai Tôi Là Boss Lớn Trong Trò Chơi Kinh Dị - Chương 2
Có tiếng gõ nhẹ ngoài cửa.
Tôi không hấp tấp hành động.
“Có ai trong đó không?”
Một lúc sau, có người lên tiếng, nói rất khẽ, là một người đàn ông.
“Đừng sợ, tôi cũng là người chơi.”
Cổ họng tôi khô khốc, ngập ngừng hỏi: “Hôm nay là thứ mấy?”
Đây là ám hiệu anh Vương nói cho tôi biết, một loại mật mã để xác nhận đối phương có phải người chơi hay không.
Thứ mấy nghĩa là hỏi cái hôm bắt đầu phó bản là thứ mấy.
Người kia đáp: “Thứ hai.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Chỗ tay nắm cửa vang lên tiếng động nhỏ.
Đối phương đang cạy khoá.
Một tiếng “cạch” vang lên, cánh cửa bật mở.
Ánh sáng từ ngoài chiếu vào, tôi nheo mắt khó chịu.
“Là anh/cô!”
Hai người bọn tôi đồng thanh nói.
Ngoài cửa là một người đàn ông đeo kính, nhan sắc bình thường, nhưng tôi vẫn nhận ra.
Phó bản đầu tiên, anh ấy dẫn theo tôi và một nhóc mập vượt ải.
Người đàn ông đeo kính cũng nhận ra tôi, anh ta kinh ngạc: “Này là duyên phận đúng không, lại gặp rồi.”
Đột nhiên, có bước chân chói tai vang lên từ cái cầu thang cách đó không xa.
“Mà giờ chắc không phải lúc để ôn chuyện,” Người đàn ông đeo kính cau mày, “Bọn chúng sắp lên rồi!”
“Chúng?”
“Không kịp giải thích, qua đây trốn cái đã.”
Anh ta đưa tôi sang phòng đối diện rồi khóa cửa lại.
Căn phòng này khác với phòng ban nãy. Trong phòng có thắp nến, dù vẫn mờ mờ tối nhưng tầm nhìn cũng rõ ràng hơn.
Tôi và người đàn ông đeo kính nín thở tựa vào cửa, lắng nghe tiếng bước chân ngày càng tiến gần hơn bên ngoài.
“Áo Tư, đến giờ xuống nhà ăn tối rồi. Mẹ có làm món sườn con thích nhất đó.”
Khác với con quái vật trong tưởng tượng, người lên tiếng là một giọng nữ nhẹ nhàng.
Nếu không biết mình đang chơi phó bản kinh dị.
Tôi sẽ không bao giờ tin rằng người ngoài cửa có thể là quái vật đội lốt người.
Người phụ nữ bước sang phòng bên cạnh.
Rồi bước ra rất mau, tiếng bước chân trở nên dồn dập.
“Nhóc tinh nghịch, đi đâu chơi nữa rồi”
Bà ta xuống tầng dưới.
Sau khi xác nhận người ngoài cửa thật sự đã bỏ đi, người đàn ông đeo kính thở phào nhẹ nhõm.
Tôi hỏi: “Thứ bên ngoài là cái gì?”
“Bà chủ căn nhà này.”
Chàng trai đeo kính thở dài, nói rằng anh ta tìm thấy một mảnh giấy có manh mối.
Mảnh giấy yêu cầu anh ta đến căn phòng thứ tư trên tầng ba.
Cũng chính là phòng chúng tôi đang ở.
Nếu tôi không bị con búp bê làm giật mình, gây ra tiếng động, anh ta cũng không phát hiện có người bị nhốt.
Người nọ nói: “Những người chơi khác cũng đang trốn đâu đó trong nhà. Chúng ta phải tìm ra manh mối, rời đi càng sớm càng tốt trước khi bị chủ nhà phát hiện.”
Tôi gật đầu.
Sau đó bọn tôi cẩn thận lục soát căn phòng.
Đây là một phòng ngủ, không giống phòng của nữ mà giống phòng trẻ em hơn.
Nhưng những thứ trong phòng thì lại làm người ta nổi hết óc o.
Chim sẻ bị bẻ cánh, chuột bị chặt chân, và nhiều loại dao khác nhau.
Anh chàng đeo kính nhặt hai con dao, đưa cho tôi một con: “Có thể tự vệ.”
Tôi cầm dao, lau sơ rồi bỏ vào chiếc túi vải đeo trên người.
Lục tung cả phòng nhưng chả tìm thấy manh mối hữu ích nào.
Tôi nhìn xuống gầm giường: “Chưa tìm dưới đó.”
Trong mấy bộ phim Cố Mặc Trì cho tôi xem, nhân vật chính thường tìm thấy manh mối dưới gầm giường.
Đương nhiên, thứ tìm được cũng chưa chắc là manh mối.
Mà có thể là mối nguy hiểm không biết trước được.
Người đàn ông đeo kính lưỡng lự.
Lúc thấy tôi chui xuống gầm giường, anh ta có hơi ngạc nhiên, và cả xấu hổ.
“Cô trưởng thành nhiều ghê,” Anh ta hỏi, “Dưới đó thế nào?”
“Không việc gì.”
Anh ta thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt.”
Cái giường này không nhỏ, dưới gầm giường tối đen như mực.
Tôi thắp một que diêm.
Bỗng một cái đầu người xuất hiện, tay tôi đang cầm diêm cũng run theo.
Mặt tôi không cảm xúc: “Tiền bối, anh đừng hù tôi kiểu đó được không?”
Ngoài giường, người đàn ông đeo kính ngẩng đầu lên xin lỗi, lúc rút đầu ra còn hốt hoảng đụng đầu.
“Xin lỗi, tôi định tìm phụ cô chút thôi.”
“Không cần đâu, anh chú ý tình hình ngoài đó đi.”
Mắt tôi lại va vào tấm ván giường, có chữ viết dưới gầm giường thật.
Tự dưng trong lòng lại có cảm giác thành tựu, cứ như học sinh áp dụng được kiến thức đã học, hoàn thành xuất sắc bài kiểm tra ấy.
Thế nhưng niềm vui suy đoán thành công còn chưa kịp tắt.
Tôi đã lạnh cả người khi đọc xong mấy chữ đó.
“Không đúng, chạy lẹ!!”
“Vụ gì?”
Nhìn thấy tôi từ dưới gầm giường bước ra với vẻ mặt kỳ lạ, người đàn ông đeo kính vội vàng hỏi.
“Có chữ dưới ván giường.”
Tôi cố mà bình tĩnh lại: “Còn cả một vệt dấu tay đẫm máu, hình như có người đang trốn dưới gầm giường thì bị thứ gì đó bên ngoài lôi ra. Vết máu vẫn chưa khô, nghĩa là mới cách đây không lâu.”
Người nọ nghe xong thì nghiêm mặt: “Không ở đây được nữa. Chữ viết dưới gầm giường có lẽ là manh mối. Mình ra khỏi phòng trước đã!”
Tôi gật đầu, lúc bước ra cửa vẫn cau mày nhìn lại.
Không biết có phải là ảo giác hay không.
Tôi luôn có cảm giác có thứ gì đó dòm ngó chúng tôi trong bóng tối.
Cứ thấy là lạ cả người.
Mà cảm giác này bắt nguồn từ—
Cái gầm giường tôi vừa chui xuống.
Nhưng rõ ràng bên trong chẳng có gì cả.
Trong phòng không có gió, nhưng từng cơn ớn lạnh cứ lan ra khắp tứ chi.
Mãi đến khi đóng cửa, cách ly căn phòng, tôi mới cảm nhận được hơi ấm.
Chủ nhà sẽ quay trở lên lầu bất cứ lúc nào.
Người đàn ông đeo kính biết rõ tầng ba hơn tôi.
Anh ta nói chủ nhân ngôi nhà này là một cặp vợ chồng, giờ xem ra, hẳn là có thêm một đứa con nữa.
Trong quá trình tìm kiếm manh mối để thoát khỏi căn nhà, người chơi phải tránh xung đột trực tiếp với chủ nhà.
Người đàn ông đeo kính hỏi tôi: “Cô nói có chữ viết dưới gầm giường, chữ gì thế?”
“Ai đó cứu tôi với.”
“Ai đó cứu tôi với?”
Người nọ cau mày: “Là tín hiệu cầu cứu à? Chẳng lẽ trước đó có người chơi nào tới đó… Nhà này có ba tầng, trước khi tìm được cô, tôi cũng lục hết mấy căn phòng khác rồi, không phát hiện ra ai khác. Người chơi khác hẳn là rải rác ở tầng một, tầng hai.”
“Nhân tiện, Khương Tảo, cô có phát hiện được gì trong căn phòng lúc đầu không? Sao cửa lại bị khóa?”
“Tôi cũng không biết sao cửa bị khóa nữa,” Tôi mím môi nhớ lại “Căn phòng tối om, không đèn, không cửa sổ, không có gì cả. Nhưng trông không giống phòng chứa đồ lắm, có mỗi một con búp bê thôi.”
Nghĩ đến con búp bê, trong lòng tôi cứ có cảm giác là lạ.
Người đàn ông đeo kính: “Búp bê?”
Phó bản này tên là Ngôi nhà búp bê.
Tôi e con búp bê không chỉ là vật trang trí, mà còn có thể liên quan đến manh mối vượt ải.
Chúng tôi bước vào căn phòng nhốt tôi lúc đầu.
Bên trong vẫn tối hù, nhờ ánh sáng ngoài cửa hắt vào, có thể mơ hồ nhìn bao quát căn phòng.
Phòng không lớn, có cảm giác âm trầm và u ám.
Chẳng có gì ngoài tấm thảm lông mịn trải khắp phòng, hoàn toàn không ăn nhập gì với căn nhà.
Chờ đã!
Không có gì cả… Vậy con búp bê đâu?
Tôi và người đàn ông đeo kính nhìn nhau, thấy sự hoảng loạn trong đối phương.
Búp bê còn biết tự đi á?
Kỳ quái.
Có đôi khi, con người càng sợ hãi những nguy hiểm thấy không được sờ không xong hơn cả thứ quái vật có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Tôi vói tay vào chiếc túi đeo chéo, sẵn sàng rút dao bất cứ lúc nào.
Kết quả, không cảm nhận được cái lạnh lẽo của cán dao.
Ngược lại còn thấy mềm mại nhẵn nhụi.
Tôi sững người, suýt quăng thứ đó ra ngoài.
Con búp bê mất tích, thế mà lại đang nằm trong túi xách của tôi.
Con búp bê này chui vào túi tôi từ lúc nào!
Người đàn ông đeo kính cũng sốc không nói nên lời.
“Con búp bê này… nó tự chui vào túi cô à?”
Tôi tự nhủ gặp chuyện gì cũng phải bình tĩnh.
Rồi nhìn chăm chằm con búp bê trong tay, nó mà động đậy, hay chớp mắt một cái.
Là tôi lấy dao xiên ngay.
Cố Mặc Trì nói rồi, khi gặp nguy hiểm, càng sợ hãi thì càng không được hoảng hốt!
Mỗi khi nghĩ đến Cố Mặc Trì, tôi lại thấy yên tâm hơn rất nhiều.
Nhưng bây giờ, tôi làm thế nào cũng không nhớ nổi khuôn mặt anh ấy.
Càng nghĩ, đầu óc tôi càng rối bời. Nhìn vào đôi mắt đen láy của con búp bê, tôi bừng tỉnh.
Nó vẫn luôn kiên định nhìn tôi.
Dù có quay nó sang hướng nào đi nữa, đôi mắt đen của nó dường như vẫn cứ dính chặt lấy tôi.
Nhưng con ngươi thì không hề chuyển động.
Bị tôi nhìn chằm chằm hồi lâu, con búp bê vẫn thay đổi chút nào.
Nó trông như một con búp bê bình thường đến không thể bình thường hơn.
“Có lẽ đó là manh mối, tạm thời cứ giữ nó lại đã.” Tôi thở dài, cất con búp bê vào túi.
“Gan cô lớn ghê.”
Người đàn ông đeo kính bội phục nói.
Nói thật, mang theo thứ này bên mình cũng thử thách tâm lý lắm chứ bộ.
Nhưng khi cho nó vào lại trong túi, cũng không sợ lắm.
Tôi bình tĩnh lại, tiếp tục nhìn quanh phòng.
Lần này lại có phát hiện mới.
Trên tường có vết cào.
Lộn xộn, đẫm máu.
Vì vấn đề ánh sáng nên nhìn không rõ lắm.
Chẳng lẽ trước đó thật sự có người chơi khác bị giam ở đây?
Vậy những que diêm tôi nhặt ban nãy có phải do người đó bỏ lại không?
Trở lại căn phòng này, không chỉ không tìm thấy manh mối mới, mà còn lòi ra thêm nhiều điểm đáng ngờ.
Chúng tôi đã tìm khắp tầng ba một lần, vẫn không thấy manh mối nào khác.
Giờ chỉ có thể đi xuống tầng dưới.
Căn nhà rất im ắng.
Lúc xuống cầu thang, tôi và anh chàng đeo kính cố gắng không phát ra tiếng bước chân.
Đồng thời còn lo lắng chủ nhà sẽ cùng lúc bước lên lầu.
Thang trong nhà này là dạng cầu thang xoắn ốc.
Rõ là từ tầng ba xuống tầng hai chỉ cách một quãng ngắn.
Nhưng khi bước đi, cứ có cảm giác như thời gian bị kéo dài vô tận, những nấc thang này đi mãi cũng không xong.
Con búp bê trong túi dường như đang cử động.
Nhưng khi mở túi ra, nó vẫn đang nằm trong tư thế cũ.
Tôi lau mồ hôi trên trán.
Siết chặt con dao trong tay.