Phần 5 - Bạn Trai Tôi Là Boss Lớn Trong Trò Chơi Kinh Dị - Chương 3
08.
Tôi nhận ra mình bị mê hoặc.
Nếu không, vì sao khi có người đến gõ cửa, hỏi tôi có thấy thứ gì lên tàu không.
Tôi lại nghiêm trang trả lời không chứ.
Còn bây giờ, nhân ngư mỹ mạo kinh người đang nằm trong bồn tắm của tôi.
Cái bồn tắm này vốn rất rộng rãi thoải mái với tôi.
Nhưng đối với nhân ngư mà nói, nó nhỏ lắm.
Anh ta biếng nhác nằm trong bồn tắm, đuôi cá đung đưa trong không khí.
Nghe tiếng bước chân của tôi, người nọ nghiêng đầu nhìn qua.
Giọt nước chảy dọc theo xương hàm mỹ lệ, rơi lên xương quai xanh tinh xảo.
Không hiểu sao tôi lại nuốt nước bọt.
Nhân ngư này, đẹp đến tận cùng.
Quan trọng là, anh ta có nét tương đồng với Cố Mặc Trì, bạn trai tôi.
Không sai, đây chính là hoá thân của anh người yêu vừa đẹp trai vừa mạnh mẽ của tôi.
Sự lo lắng dưới đáy lòng tôi dịu đi rất nhiều.
Lúc tay tôi sờ lên mặt người nọ.
Tôi có thể thấy được vẻ ngạc nhiên trong đôi mắt trong trẻo ấy.
Sau đó người nọ khẽ mím môi cười, chủ động cọ mặt vào tay tôi.
Y chang con mèo nhỏ tôi nuôi lúc còn nhỏ, ngoan không chịu nổi.
Trong lòng tôi rục rịch: “Có thể sờ đuôi anh mấy cái không?”
Anh ta không nói gì.
Tôi lấy tay chọt thử.
Đuôi cá của người nọ rất đẹp, mấy cái vảy cứ lấp lánh dưới ánh đèn tù mù.
Thứ gì càng xinh đẹp, thì càng nguy hiểm.
Vảy của anh ấy rất sắc, ngón tay tôi không cẩn thận cạ trúng.
Máu tươi đỏ sẫm chảy xuống, bầu không khí đột nhiên thay đổi.
Ánh mắt kịch liệt như dã thú chợt bắn qua đây, nhìn theo tay tôi chằm chằm.
Sau đó, ngón tay tôi ấm nóng.
Tay tôi bị nhân ngư nọ ngậm lấy.
Ngứa quá.
Đồng thời, có tiếng đập cửa bên ngoài.
“Khương Tảo, em ngủ chưa?”
09.
Là Tạ Mai.
Tôi khó xử nhìn nhân ngư trước mặt.
Người nọ vẫn ngậm chặt ngón tay tôi không buông.
Tôi cũng thấy lâng lâng cả người.
Tạ Mai vẫn đứng ngoài đập cửa, giọng điệu lo lắng.
Chắc là có chuyện quan trọng cần nói.
Chuyện này, chỉ đành.
Xuất ra đòn sát thủ.
Tôi cúi mặt, hôn hôn hai má của người đẹp trước mắt.
Hàng mi nhân ngư kia chớp động, động tác đình trệ.
Sau khi buông tay tôi ra, anh ta ngẩng mặt.
Đôi mắt lưu ly trong trẻo như chứa cả đại dương giờ đây chỉ còn lại mình tôi.
Tôi mất tự nhiên quay đầu sang chỗ khác: “Em phải ra ngoài một lát, anh ngoan ngoãn ở trong này đừng đi lung tung, xong việc em vào tìm anh. Nếu có người tới thì nhớ trốn đi, biết chưa?”
Anh ta đến chớp mắt cũng không thèm, liếm liếm môi dưới: “Sao tôi phải nghe em?”
Đương nhiên là vì anh là một trong những phân thân của anh người yêu mất trí nhớ của tui!
Nhà là phải có nóc, trước giờ Cố Mặc Trì đều nghe tôi.
Nhưng mấy cái này hiển nhiên là không hợp để nói bây giờ.
Người nọ buông tôi ra, tôi tưởng anh ấy để tôi đi.
Không ngờ ngay sau đó, đuôi cá quẫy nước, anh ấy bỗng nhiên chống tay.
Đứng dậy, lại gần hôn tôi.
Tiếng nước trào ra bồn tắm không nhỏ, làm Tạ Mai chú ý.
“Tiếng gì đó? Khương Tảo em có sao không, mở cửa!”
Tôi muốn khóc.
Miệng bị người ta che kín, không nói được câu nào, chỉ có thể ậm ừ kêu lên.
Nhân ngư nọ cứ như vừa phát hiện ra chân trời mới, hôn tôi mãnh liệt.
Tôi cảm giác được ấn ký màu lam trên cánh tay lại có biến hoá, vừa nóng vừa ngứa.
Cho nên, người ở đáy biển là anh ấy!
Người khiến tôi xuất hiện ảo giác mấy ngày nay cũng là anh ta!
Trước khi Tạ Mai phá cửa xông vào.
Tôi thoát khỏi trói buộc, chạy ra mở cửa.
“Khương Tảo, sao giờ em mới mở cửa?”
Cửa vừa mở, Tạ Mai đã kéo tôi lại xem xét toàn thân, luôn miệng nói: “Không được có chuyện gì nha.”
Kiểm tra cả người tôi xong.
Cô ấy nhẹ nhàng thở ra: “Vẫn ổn vẫn ổn.”
Tôi che mặt, trong lòng đang chửi cha Cố Mặc Trì: “Sao vậy?”
“Có quái vật lẻn lên tàu, không khác với dự đoán trước đây của em lắm. Quái vật này có thể ký sinh trong cơ thể người, chúng nó trốn trong bóng tối, không sờ được cũng không thấy được, như là một loại bệnh độc vậy.”
Tạ Mai nghiêm mặt nói.
“Người bị ký sinh sẽ có những vết sưng tấy xuất hiện dần, ghê tởm hơn nữa là mấy vết đó không chỉ mọc ở mỗi bụng, mà trên tay, trên cổ, thậm chí là trên đầu cũng có. Phải có thời kỳ ủ bệnh, trong giai đoạn ủ bệnh thì nhìn không khác gì người bình thường.”
“Giờ có khá nhiều thuyền viên vừa qua thời kỳ ủ bệnh, bắt đầu biến dị, ban nãy kêu cửa hoài không được, chị tưởng em cũng gặp chuyện rồi.”
Nghe vậy, tôi lập tức tỉnh khỏi bầu không khí ái muội với mỹ nhân ngư của mình.
Nơi đây là trò chơi kinh dị, nguy hiểm luôn tồn tại ở tất cả mọi nơi.
Thử thách của phó bản, đã chính thức bắt đầu.
Sau khi tự hỏi một lúc, tôi quyết định hướng cánh tay về phía Tạ Mai.
Thấy cô ấy không có phản ứng gì đặc biệt.
Tôi có thể chắc chắn chị ấy không nhìn thấy ấn ký màu lam trên tay tôi.
Quái vật ký sinh mà cô ấy nói, không liên quan đến nhân ngư trong phòng mình.
Lúc bị phát hiện, những người bị quái vật ký sinh đã bị người chơi xử lý hết.
Máu nhuộm đỏ khoang thuyền.
Nhiều người cũng bị thương lúc đánh nhau với quái vật.
Thuyền trưởng đang bận trấn an mọi người.
Mấy ngày nay, trên tàu không ngừng có chuyện kỳ lạ phát sinh, đã có người nhận ra, vùng biển này còn nguy hiểm hơn những gì họ có thể tưởng tượng.
Đại dương này, có rất nhiều sinh vật đáng sợ chưa được khám phá.
Cho dù là thiết bị khoa học kỹ thuật tiên tiến nhất, cũng không thể chế ngự bọn nó giữa hải dương bao la.
Rất nhiều người náo loạn đòi trở về.
Tiếc là, rốt cuộc vẫn bị thuyền trưởng dùng một phần thù lao kết xù trấn an.
Tạ Mai không khỏi chọc ngoáy:
“Thuyền trưởng này, vì nhân ngư mà hạ hết vốn gốc, ông ta cũng điên cuồng thật. Nếu tên phó bản đã là Vương quốc nhân ngư bị lãng quên, thì không chừng dưới biển thật sự có người cá đang sống đó.”
Tôi tỏ vẻ đồng ý.
Một con đang nằm trong bồn tắm tôi đấy thây.
10.
Sau khi xử lý xong mấy người bị nhiễm ký sinh.
Thuyền trưởng lại gọi bọn tôi và mấy thuyền viên trẻ tuổi khác đến.
Nói đúng hơn là ngoài thân phận thuỷ thủ đoàn, bọn tôi còn có một tầng thân phận, là nhân viên nghiên cứu được phòng thí nghiệm Chính Nhất phái đến hỗ trợ.
Thuyền trưởng nào còn vẻ mặt kiên nhẫn như lúc trấn an lòng người ban nãy.
Thấy mặt ông ta quái lạ, là biết tiếp theo không có chuyện gì tốt rồi.
Ông ta lấy một cái ống nghiệm ra.
Bên trong ống nghiệm, có thứ gì đó giống một con nòng nọc xanh lam đang không ngừng đâm đầu vào vách thuỷ tinh.
Thuyền trưởng nói: “Đây là mẫu vật lấy từ một nhân ngư đã chết. Giữa các nhân ngư sẽ có mối liên hệ đặc biệt nào đó. Mẫu trong ống nghiệm thu được gần đây nhất sinh trưởng rất mạnh mẽ, chứng tỏ chúng ta đã cách nhân ngư rất gần.”
“Nhất định là Thượng đế đang phù hộ, bảo trợ cho chiến dịch lần này của chúng ta. Nhân ngư, chúng ta sẽ toàn thắng!”
Ông ta không để ý.
Mẫu vật trong ống nghiệm đang muốn xông về phía tôi.
Tôi lặng lẽ nấp sau những người khác.
Có lẽ là do trên người tôi có mùi của nhân ngư.
Bởi vì có quái vật ký sinh lẻn lên tàu.
Nên tuần tra trên con tàu càng thêm nghiêm ngặt, cũng thường xuyên hơn.
Cách mấy giờ, tất cả thuyền viên còn phải kiểm tra cơ thể định kỳ, phòng ngừa quái vật ký sinh, không để bọn nó có cơ hội ủ bệnh.
Còn những thuyền viên không may bị ký sinh, sẽ bị đồng loại của mình giết chết.
Dùng chính sinh mạng bản thân viết nên thành tựu vĩ đại của sự nghiệp hàng hải.
Tôi và Tạ Mai phải gác đêm hai tiếng, đã sắp đến nửa đêm.
Không có chuyện gì xảy ra.
Bọn tôi đứng đó tán gẫu.
Tạ Mai ngước mặt lên nhìn trời: “Trăng đêm nay đẹp quá, đừng có xảy ra chuyện gì nữa nha.”
Giọng cô ấy rất nhẹ, hiếm khi lộ ra vẻ cô đơn, tôi thấy vậy bèn hỏi: “Chị Mai, sao chị lại tham gia trò chơi này?”
Tạ Mai yên lặng trong giây lát mới trả lời:
“Băng qua đường cứu người ta, bị xe tông, trở thành người thực vật.”
“Ngày nào chị cũng nghe cha mẹ mình khóc lóc bên cạnh, họ nói chị cứu người làm chi. Lúc chị nhập viện, cái người được cứu kia còn chưa tới thăm được một lần. Ngược lại chị thì thành người thực vật.”
“Chị luôn nghĩ, vì cứu người mà bản thân trở thành như vậy, có đáng không?”
“Cha mẹ vất vả nuôi chị lên đại học, chị cũng tìm được một công việc không tồi, giờ thì mất hết. Mỗi lần trở về thế giới thực, chị không thể nhúc nhích, nói chuyện cũng không xong, còn không bằng tự do trong trò chơi này… Nếu không có mấy con quái vật đáng sợ kia.”
Tạ Mai vốn muốn ra vẻ thoải mái một chút.
Nhưng đã sớm nức nở:
“Chị thấy, thấy… có lỗi với cha mẹ nhiều lắm.”
Tôi ôm cô ấy vào lòng: “Không phải lỗi của chị.”
Tạ Mai chùi nước mắt, bình tĩnh lại:
“Hôm nay nói nhiều quá, chị không sao. Chỉ cần tích đủ điểm là có thể rời khỏi trò chơi, lại trở thành người bình thường, khi đó mọi chuyện sẽ ổn thôi.”
Ánh trăng dịu dàng phủ lên người chúng tôi, Tạ Mai hỏi:
“Lúc em kéo chị trên thuyền, làm chị nhớ đến sự dũng cảm của mình khi đó. Cảm ơn em, có lẽ chị thật sự đã sống hiền gặp lành, có lẽ đây chính là ý nghĩa của câu nói đó!”
Cô ấy ấm áp như một người chị lớn, hỏi tôi: “Khương Tảo, em là một cô bé kiên định, lương thiện. Chị rất tò mò, sao em lại phải vào đây?”
Tôi cũng không biết.
Những lúc Cố Mặc Trì mất tích, lúc nào tôi cũng bất an, nhưng tôi luôn tin anh ấy sẽ trở về, nên cũng không có chấp niệm sinh ly tử biệt to lớn gì.
Chấp niệm dẫn tôi vào thế giới này chắc chắn không phải chuyện sống chết.
Tôi giỡn: “Chắc là coi nhiều phim kinh dị quá nên muốn trải nghiệm cảm giác thực tế.”
Tạ Mai bị tôi chọc cười, không khí thoải mái hơn nhiều.
“Tính của em đó, tốt tới mức người ta ghen tỵ luôn.”
Một giờ gác đêm nữa lại trôi qua rất nhanh, đã đến đúng nửa đêm.
Tôi với Tạ Mai lần lượt trở về phòng.
Ra ngoài lâu như vậy, không biết mỹ nhân ngư còn trong phòng không.
“…”
Còn.
Trên tay còn đang nghịch ly với bàn chải đánh răng của tôi.
Dù đã biết gương mặt anh ấy rất mỹ lệ, nhưng giờ phút này tôi vẫn bị hớp hồn.
Dưới ánh đèn mờ tối, đôi mắt người nọ lấp lánh màu biển khơi, ánh lên như ngọc bích.
Anh ấy vẫy tay gọi tôi.
Tôi không làm chủ được bản thân mà bước đến.
Sau đó bị anh ấy kéo vào bồn tắm, đè tôi lên tường hôn mãnh liệt.
Tình yêu ngang trái rực lửa tới quá bất ngờ.
Tôi đẩy mãi không ra.
Quả nhiên, sinh vật càng đẹp đẽ thì càng nguy hiểm.
Nhân ngư trước mắt có bề ngoài xinh đẹp thanh cao, nhưng vẫn không giấu được dã tính nguyên thuỷ còn sót lại.
Hai yếu tố mâu thuẫn hòa vào nhau, khiến người nọ càng thêm bí ẩn khó lường.
Anh ta ngửi ngửi cổ tôi.
Như dã thú tuần tra lãnh địa, đầu mày khoé mắt đều có ý không vui.
“Trên người em, có mùi kẻ khác. Tôi không thích.”
Nói xong thì đè lên người tôi.