Phần 4 - Bạn Trai Tôi Là Boss Lớn Trong Trò Chơi Kinh Dị - Chương 7
11.
Lúc cảm nhận được hơi ấm từ chiếc mũ.
Tôi nổi da gà.
Một phần ký ức không thuộc về tôi cuồn cuộn chảy vào trong tâm trí.
Cái mũ đỏ này thế mà lại chứa đựng ký ức về thân phận thật sự của tôi trong phó bản này.
Nó bị lấy đi, nên tôi mới mất đi trí nhớ.
Tôi nhận ra.
Cái mũ này vốn là của tôi.
Thật ra tôi không phải là chị kế của Quàng khăn đỏ gì hết.
Thân phận thật sự của tôi mới đúng là –
Cô bé quàng khăn đỏ thật.
Một trận gió thoảng qua, bóng hình của cậu thiếu niên đang không ngừng biến hoá. Tôi tinh mắt phát hiện, thứ đang dựng thẳng trên đỉnh đầu người nọ là một cặp tai sói.
Quàng khăn đỏ bên cạnh tôi mấy ngày nay, thế mà lại là một con sói!
Tôi ngơ ngác.
“Ngạc nhiên chưa.” Vành tai tôi bị day cắn.
Giọng nói ngoan ngoãn ngọt ngào của thiếu niên đã trở nên trầm thấp.
“Còn chưa chạy sao?”
“Chị yêu.”
12.
Người tôi cứng đờ.
Tim đập thình thịch vì cảm nhận được nguy hiểm.
Tôi muốn nhảy từ trên cây xuống.
Nhưng lại bị cái gì đó quấn lên.
Là một cái đuôi sói từ đâu vươn tới.
Người nọ lấy tay nâng cằm tôi lên.
Dưới ánh trăng, diện mạo thanh tú của cậu thiếu niên càng thêm anh tuấn trong trẻo.
Nhưng vẻ dịu ngoan nghe lời, ngây thơ trong sáng trước kia đã không còn nữa.
Tôi bị đùa giỡn!
Người tôi bị xoay lại, có một đầu lưỡi ấm áp tìm đến môi tôi.
“Em đã định chờ, không muốn làm chị sợ, nhưng em nhịn không nổi nữa.”
“Giờ em ăn chị luôn, được không?”
Người nọ nghiêng đầu, lại bày ra vẻ tươi cười ngoan ngoãn y như trước.
“Chị thương em nhất, nên sẽ đồng ý đúng không ạ?”
Sẽ cái đầu em!
Tôi cắn một cái thật mạnh.
Ôm cái đuôi dài của người nọ tụt xuống dưới đất, chạy vào rừng cây!
Nhiệm vụ chính là đưa Quàng khăn đỏ an toàn tới nhà bà ngoại.
Tôi là Quàng khăn đỏ, vậy phải nhanh chóng tới đó mới tính là an toàn.
Tôi không nhịn được mắng phụ đề màu đỏ:
“Sao lại như vậy? Tao là Quàng khăn đỏ sao mày không nói sớm?”
“Còn cái Chỉ số hạnh phúc pha kè kia nữa! Cái con Quàng khăn đỏ kia là sói! Tao ngủ chung với một con sói mấy ngày trời! Còn phải dỗ dành nó nữa!”
Phụ đề màu đỏ xuất hiện:
“Quàng khăn đỏ, em dễ thương ghê.”
Tôi lảo đảo một cái.
Hiểu ra gì đó.
Phụ đề đỏ dường như tâm linh tương thông với tôi: “Quay đầu lại.”
Tôi kiên quyết không quay, tiếp tục cắm mặt chạy về phía trước.
Lại bị một vòng tay ôm vào trong ngực.
“Đừng để mệt quá, nghỉ một lát rồi chạy tiếp, ha?”
13.
Tôi bị thanh niên sói ôm ngang vào sâu trong rừng.
Con sói nói: “Đừng giận.”
Tôi nhắm mắt không thèm nhìn mặt nó.
Nó cọ mặt tôi, ngứa muốn chết.
Tôi không chịu nổi mở mắt ra, nghiêm túc nhìn người nọ.
“Cố Mặc Trì, anh khôi phục ký ức lúc nào?”
Đúng vậy, phó bản này anh ấy không bị mất trí nhớ.
Người nọ thẳng thắn:
“Anh vẫn luôn nhớ.”
Tôi càng giận hơn: “Tên lừa đảo! Hai phó bản trước anh có nhận ra em đâu!”
Cố Mặc Trì thấy tôi giận thật, vội vàng giải thích:
“Cục cưng ơi, trong trò chơi kinh dị anh có rất nhiều phân thân. Phó bản quá nhiều, một số phân thân chỉ có một phần ký ức của anh, thế nên sẽ không có đoạn trí nhớ giữa anh và em. Nhưng những phân thân đó đều là anh, chỉ cần là anh thì trong tiềm thức sẽ không làm hại đến em, đây là bản năng của anh.”
Cố Mặc Trì có rất nhiều phân thân?
Tôi nói: “Vậy anh ngoài đời thật ——”
Cố Mặc Trì thế mà còn hôn lên trán tôi: “Không phải phân thân, đó chính là anh.”
“Vậy sao dạo này anh không về nhà?”
Tôi rất muốn mắng anh ấy, mấy ngày anh ấy mất tích trước kia, tôi thường một mình chờ anh đến nửa đêm, lo anh ấy sẽ gặp nguy hiểm.
Nhưng khi đối diện với Cố Mặc Trì, tôi lại không nói ra được những uất ức chôn sâu trong lòng, chỉ biết đỏ bừng mắt:
“Anh có biết em nhớ anh nhiều lắm không? Sau khi biết anh mất trí nhớ, em còn sợ anh không nhớ ra em!”
Cố gắng bình tĩnh lâu như vậy, tôi rốt cuộc vẫn không kiềm chế được.
Lúc đối diện với bạn trai mình, tôi luôn không dằn được những oan ức trong lòng, bởi vì tôi biết, anh ấy rất yêu tôi.
Trước mặt Cố Mặc Trì, tôi luôn được là chính mình.
Sóng mũi tôi cay cay, những giọt lệ nơi khoé mắt được người ta dịu dàng hôn lấy.
“Cục cưng, là lỗi của anh.”
Giọng Cố Mặc Trì khàn khàn, đầy đau lòng.
“Đã xảy ra một chuyện, giờ anh không về được. Anh không định cho em dính vào.”
“Nhưng em vẫn đi vào trò chơi này, anh sợ lắm, sợ không thể lúc nào cũng ở bên cạnh bảo vệ em.”
“Phó bản này là anh xây dựng riêng cho em, anh có lòng riêng, nhưng không phải để đùa giỡn em. Anh muốn tận mắt thấy em mạnh mẽ hơn sau khi gặp nguy hiểm, như vậy anh mới có thể yên tâm.”
“Những phó bản sau càng ngày càng nguy hiểm, phức tạp, em phải có năng lực tự bảo vệ mình.”
“Tin anh, rất nhanh thôi, anh sẽ dẫn em hoàn toàn thoát ly khỏi cái thế giới kinh dị này.”
Đêm nay, rất dài, cũng rất ngắn.
Hai chúng tôi tâm sự với nhau.
Đã lâu không gặp, có thiệt nhiều thiệt nhiều chuyện để nói cùng nhau.
Chúng tôi lại nói đến mấy phó bản trước.
Anh ấy sẽ kiên nhẫn dặn tôi mấy việc cần chú ý để vượt ải.
Ai mà có ngờ.
Boss lớn của thế giới trò chơi kinh dị lại là bạn trai tôi, hơn nữa còn dạy tôi cách qua ải.
Tôi hỏi: “Rốt cuộc là phải qua mấy cái phó bản kinh dị mới vượt ải hoàn toàn?”
Anh ấy làm như dỗ con nít: “Đoán xem?”
Tôi: “Cửa cuối cùng khó lắm đúng không? Vẫn là anh hả?”
“Là anh.”
“Vậy anh có nương tay với em không?”
“Xem thái độ em đã.”
Người nọ nhướng mày, đưa mặt qua cho tôi hôn.
Quả nhiên, chỉ có một Cố Mặc Trì có trí nhớ hoàn chỉnh mới có thể cho tôi cảm giác an tâm.
Lâu rồi không gặp, tôi quyến luyến ôm cổ anh ấy hôn hôn.
Người nọ hưởng thụ ra mặt.
Nhưng đúng vào lúc đó.
Nhà bà ngoại xuất hiện ở cuối rừng sâu.
Chỉ cần bước vào, là tôi có thể rời khỏi phó bản kinh dị.
“Em vào đi.”
Cố Mặc Trì cúi đầu, cẩn thận dịu dàng chỉnh lại cổ áo cho tôi.
Đầu ngón tay xẹt tới vết hôn trên cổ.
Yết hầu anh ấy chuyển động: “Lúc anh không ở nhà, phải tự chăm sóc bản thân.”
“Gầy xuống thì đợi anh về xử em đi.”
Tôi đứng trước cửa, kéo tay anh ấy không nỡ bước vào.
Phó bản tiếp theo, ai biết anh ấy còn trí nhớ hay không.
Mắt tôi – trông mong nhìn anh: “Thật không về cùng em được ạ?”
Người nọ nhìn tôi thật lâu thật lâu, như thể không biết nên làm thế nào.
Sau đó một tay thì kéo, một tay đỡ sau ót hung hăng gặm lấy môi tôi.
“Em còn không đi là anh cho em khỏi về luôn đó.”
Nói không cho tôi về, nhưng cuối cùng vẫn tự tay đuổi tôi vào nhà.
Trên cổ lại có thêm mấy dấu hôn đỏ rực.
Tôi vuốt ve cái gì đó trong tay.
Trước một giây phó bản đóng lại, Cố Mặc Trì bỗng đưa vật này cho tôi.
Tôi còn chưa kịp nhìn kỹ, đã nghe thấy âm thanh điện tử quen thuộc.
“Chúc mừng người chơi thành công vượt qua phó bản [Bảy Quàng khăn đỏ trong rừng sâu], phó bản tiếp theo [Vương quốc nhân ngư bị lãng quên] một tuần sau bắt đầu, người chơi vui lòng chuẩn bị sẵn sàng!”