Phần 4 - Bạn Trai Tôi Là Boss Lớn Trong Trò Chơi Kinh Dị - Chương 6
Lúc tôi cố nhớ lại thì đầu bắt đầu đau.
Có mấy đầu ngón tay ấm áp xoa lên huyệt Thái dương tôi, cơn đau lập tức giảm đi rất nhiều.
“Chị đừng sợ, chỉ cần có em ở đây, không ai có thể bắt nạt chị.”
Tôi ngửa đầu nhìn cậu nhóc, trêu: “Vậy nếu cuối cùng người tổn thương chị là em thì sao?”
Cậu chàng cười ngọt: “Vậy chị cứ giết em.”
Tôi ngẩn người: “Chị giỡn thôi, Quàng khăn đỏ sẽ không hại chị, đúng không nào?”
Cậu thiếu niên lại kề sát tôi hơn, ngây thơ vô tội đáp: “Em biết chị thích giỡn mà, sao em làm hại chị được ạ.”
Ở chung hai ngày nay.
Tôi đã vô thức giảm đi rất nhiều cảnh giác với Quàng khăn đỏ.
Thấy nhóc ấy, tôi sẽ nhớ tới Cố Mặc Trì bạn trai tôi.
Tôi xoa mặt em ấy, giọng nói cũng dịu dàng hơn.
“Quàng khăn đỏ, em đáng yêu quá.”
Cậu nhóc cười: “Chị sẽ luôn thích Quàng khăn đỏ chứ ạ?”
“Chị nghĩ là có đó.”
09.
Ngày thứ ba đã đến.
Tôi đang đợi người mẹ sai tôi và Quàng khăn đỏ đến nhà bà ngoại tặng bánh.
Dù sao thì trong truyện cổ tích cũng kể vậy mà.
Nhưng chờ mãi chờ mãi, cũng không thấy người mẹ đâu.
Cho đến khi, tôi nhìn thấy người phụ nữ mập mạp kia đang bị mấy con quái vật Quàng khăn đỏ gặm cắn.
Xém chút nữa tôi quên, đây không phải truyện cổ tích, mà là một phó bản kinh dị.
“Chị ơi, mấy anh ăn thịt mẹ rồi, họ là quái vật! Chị chạy mau lên!”
Quàng khăn đỏ bị một con kéo lại.
Trong lòng tôi căng thẳng, lấy con dao mấy ngày trước lén mài đến bóng lưỡng ra.
Chém qua.
Chém đứt cánh tay của quái vật.
Nó đau đớn rống lên, tôi kéo Quàng khăn đỏ chạy ra ngoài.
Lúc thật sự thoát khỏi phạm vi săn đuổi của mấy con quái vật, bầu trời đã tối đen.
Rừng rậm là nơi đầy rẫy những điều chưa biết, trong đêm đen yên tĩnh, nó còn đáng sợ hơn ban ngày gấp mấy lần.
“Chị ơi, mẹ bị ăn mất rồi, chỉ còn hai chúng ta thôi.”
Quàng khăn đỏ dựa vào người tôi, run nhẹ.
Nhưng nghe giọng nói của cậu nhóc, tôi biết ẻm không hề sợ hãi.
Mà dường như là —— hưng phấn đến run rẩy.
Tôi kiên nhẫn vỗ nhẹ lưng cậu nhóc: “Đừng sợ, chị sẽ bảo vệ em.”
Điều quan trọng nhất bây giờ là, phải đưa Quàng khăn đỏ an toàn đến nhà bà ngoại sâu trong khu rừng.
Bọn quái vật không đuổi theo nữa.
Tôi dẫn Quàng khăn đỏ cẩn thận tiến vào rừng.
Ánh trăng bàng bạc lạnh băng treo trên đỉnh đầu, những vì sao lại bị cây cối trong rừng che kín cả.
Tôi kéo tay Quàng khăn đỏ đi xuyên qua những bụi cây.
“Chị ơi, mình sẽ sống sót ra khỏi đây chứ ạ?”
“Sẽ.”
10.
Khu rừng này lớn đến kinh ngạc.
Tôi nhìn thân cây có ký hiệu kia.
Nhíu mày.
Lại vòng về đây.
Bọn tôi lòng vòng ở đây đã sắp hai ngày hai đêm.
Cứ như là bị ma che mắt, đi kiểu gì cũng không ra được.
Giờ bất cứ động tĩnh gì cũng làm tôi cảnh giác cao độ.
Bụi cỏ sau lưng chợt vang lên tiếng động.
Tôi kéo Quàng khăn đỏ ra sau lưng bảo hộ.
Kết quả, một con ếch nhảy ra từ bụi cỏ.
Là một con ếch bình thường đến không thể bình thường hơn, cũng không bị biến dị chỗ nào. Lúc nó nhảy ra từ bụi cỏ, còn nghiêng đầu nhìn chúng tôi, cứ như là rất thắc mắc phản ứng thái quá của tôi.
Nhưng tôi vẫn không yên tâm được.
Kéo tay Quàng khăn đỏ đi vòng qua con ếch, tiếp tục tiến về phía trước.
Cậu nhóc đi sau tôi đột nhiên dừng lại.
“Chị ơi, mình nghỉ xíu đi.”
Trong rừng phủ đầy sương, nếu đi nữa cũng không biết sẽ gặp phải cái gì.
Nãy giờ đi cũng lâu rồi, thật sự nên nghỉ một lát.
Tôi gật đầu, cùng Quàng khăn đỏ leo lên cái cây có đánh dấu.
Trên cây hơi lạnh.
Quàng khăn đỏ ôm tôi trong lòng.
Thân hình nhóc đó cao lớn, rất dễ dàng vây cả người tôi vào ngực.
“Chị còn lạnh không?”
Vòng tay ấm áp đã xua đi cái rét lạnh ẩm ướt của sương mù.
Đồng thời cũng xua tan hết những mệt mỏi phiền muộn trong tôi lúc này.
Đây có lẽ là những giây phút hiếm hoi tôi được thả lỏng sau khi tiến vào trò chơi.
Tôi lắc đầu: “Không lạnh, còn em?”
“Em cũng không lạnh.”
Sao mà không cho được.
Tôi nói: “Đưa tay.”
Cậu nhóc ngẩn ra: “Chi vậy ạ?”
Nhưng vẫn ngoan ngoãn chìa tay ra.
Tôi chà xát hai lòng bàn tay, còn hà hơi vào cho ấm thêm một chút.
Rồi úp tay mình lên tay Quàng khăn đỏ.
Tay em ấy rất dài, thon thả lại xinh đẹp, dù tôi cố khép hai tay lại nhưng vẫn không thể bao hết đôi tay to lớn đó.
Tôi cáu kỉnh nhíu mày, chỉ có thể chà cho nơi này nóng lên một chút, nơi kia ấm lên một tí.
Người phía sau bị động tác của tôi chọc cười.
Giọng nói đặc trưng của thiếu niên vang lên bên tai tôi, trong đêm đen đặc biệt hấp dẫn ngoài ý muốn.
“Sao chị dễ thương vậy?”
Tôi thấy hình như nhóc đó lớn lên.
Cánh tay đang vòng qua người tôi càng thêm rắn chắc.
Bên tai lại vang lên một tiếng thở dài.
“Vẫn không nhịn nổi.”
Trong khoảnh khắc ánh trăng hoàn toàn không nấp mình sau rặng mây nữa.
Trên đầu tôi bỗng có gì đó âm ấm.
Quàng khăn đỏ cởi chiếc mũ không bao giờ tháo xuống kia ra.
Đội lên cho tôi.