Phần 4 - Bạn Trai Tôi Là Boss Lớn Trong Trò Chơi Kinh Dị - Chương 5
Con quái vật gầm lên một tiếng, giẫm thật mạnh trên sàn, tức giận xông về phía tôi.
Nhưng hai mắt nó không thấy đường, hành động cũng khó khăn hơn.
Lúc nó đến gần tôi, tôi nhanh nhẹn nghiêng người né qua.
Lúc này nó mới thấy, phía sau tôi là vực sâu không đáy.
Nó hoảng sợ, muốn giữ thăng bằng rồi lùi lại.
Nhưng bị tôi đạp cho một cái, rơi xuống.
Tôi vỗ vỗ bụi phấn trong lòng bàn tay.
“Hạ lộ bình an.”
Bên dưới vang lên một tiếng nổ thật lớn.
Sau đó, cảnh vật trước mắt tôi rung chuyển.
Vực sâu thăm thẳm trước mặt đã biến thành cầu thang gỗ gãy đổ.
Con quái vật vừa ngã xuống cũng không thấy đâu.
Thay vào đó là một đống nấm rụng rơi tung toé.
Bị người mẹ và mấy Quàng khăn đỏ còn lại ăn mất.
07.
“Chúc mừng người chơi thành công đánh chết một con quái vật nấm đỏ, nhận được kỹ năng Sức mạnh vô hạn.”
“Mô tả kỹ năng Sức mạnh vô hạn: Trong vòng 30 giây có thể nhấc được một con bò.”
Tôi kinh ngạc: “Giết chết quái vật cũng lấy được kỹ năng, vậy sao ở phó bản trước tôi cũng giết quái mà không có?”
“Kỹ năng xuất hiện ngẫu nhiên.”
Tôi hiểu rồi.
Tôi nói: “So với kỹ năng Sức mạnh vô hạn này, tao hy vọng đổi được mày hơn. Nếu ở phó bản khác cũng có mày giải đáp thắc mắc cho tao thì tốt quá.”
Phụ đề đỏ lơ tôi.
Tôi cũng không bất ngờ, chọc nó chơi chơi thôi.
Lúc tôi bước xuống cầu thang.
Phụ đề đỏ lại trồi lên:
“Tôi không thể luôn ở cạnh bạn, nhưng quái vật thì có.”
Tôi lảo đảo.
Nếu không có Quàng khăn đỏ đang bước lên lầu đỡ kịp.
Có khi tôi đã ngã xuống như con quái ban nãy rồi.
“Chị ơi, chị sao vậy?”
Quàng khăn đỏ lo lắng nhìn tôi.
“Chị không sao, nãy đứng không vững.”
Tôi nói không có gì, nhưng Quàng khăn đỏ vẫn khăng khăng ôm tôi lên lầu.
Trở lên gác xép, dấu vết đánh nhau cùng quái vật ban nãy thế mà không còn đâu.
Cầu thang bị giẫm nát lúc nãy cũng không chút sứt mẻ.
“Chị ơi, chị không được có chuyện.”
Quàng khăn đỏ cụp mắt, cọ cọ mặt tôi.
Dường như thằng bé rất thích cọ tôi.
Tôi suy ngẫm một hồi, cọ lại.
Mình mẩy Quàng khăn đỏ cứng lại: “Chị?”
“Chỉ số hạnh phúc của Quàng khăn đỏ tăng cao, người chơi hãy không ngừng cố gắng nhé.”
Không ngừng cố gắng?
Còn phải làm gì nữa?
Phụ đề đỏ: “Sờ ngực thử xem.”
Tôi: “…”
Cho hỏi, quý ngài chữ đỏ như máu kia ơi, mấy lời vô sỉ như này mà cũng nói được á?
“Người chơi, tôi có thể nghe thấy tiếng lòng của bạn.”
“…”
Trò này hết chơi nổi rồi.
Tôi không đồng ý: “Trừ tám múi bụng của chồng tao ra, ai tao cũng không sờ nhé!”
Lần đầu tiên phụ đề đỏ không trả treo tôi.
“Cứ xem cậu ấy như chồng bạn.”
“Vậy được không?”
“Được hay không, làm mới biết.”
Bất ổn, chủ đề trò chuyện hôm nay bất ổn thiệt sự.
Mặt tôi đanh lại.
Nhưng tay thì đã mò đến cơ bụng của Quàng khăn đỏ.
“Chị ơi…” Mặt cậu nhóc đỏ chót, bối rối hỏi tôi: “Chị làm gì vậy?”
Phụ đề đỏ: “Chỉ số hạnh phúc của Cậu bé quàng khăn đỏ đang bay lên.”
“Nếu được hơn 90, sẽ có niềm vui bất ngờ.”
Tôi bình tĩnh nhìn Quàng khăn đỏ, lấy tay ra: “Chị thấy tim em đập hơi nhanh.”
“Vậy ạ?” Lông mi cậu nhóc chớp động, trở ngược lại cầm lấy tay tôi, đặt lên ngực mình: “Em thấy không nhanh lắm, chị sờ lại thử xem?”
Tôi nói: “Tim chị đập cũng hơi nhanh, không thì em cũng sờ chị?”
Cậu nhóc nhìn tôi chăm chú, ánh mắt vừa nóng bỏng vừa thẹn thùng:
“Chị… được không ạ?”
Phụ đề đỏ thông báo:
“Chỉ số hạnh phúc của Cậu bé quàng khăn đỏ tăng lên 80.”
Tôi nhìn gương mặt xinh yêu tương tự bạn trai mình:
“Được mà!”
08.
Tôi thấy hơi hối hận.
Tối nay Quàng khăn đỏ dính tôi rất chặt, gỡ cỡ nào cũng không ra.
Còn Chỉ số hạnh phúc thì giống như dính bug vậy, cứ đứng mãi ở con số 80.
Lúc ngủ, tôi lại mơ thấy Cố Mặc Trì.
Thân hình cao lớn của anh ấy đứng ở nơi ngược sáng, mỉm cười nhìn tôi, đưa tay về phía tôi.
“Cưng ơi, nên về nhà rồi.”
Tôi muốn nắm lấy tay anh ấy, nhưng có làm thế nào cũng không thể bắt được, hình bóng người nọ thì càng ngày càng mơ hồ.
Giây tiếp theo, cảnh vật thay đổi.
Mấy cái xúc tu khổng lồ xuất hiện.
Tụi nó rất lớn, rất hung, rất ác.
Tuyệt đối không giống mấy cái xúc tu hay nũng nịu quấn lấy tôi.
Có rất nhiều người chơi bị đám xúc tu này xé xác.
Xương trắng rải đầy trên đất.
“Cố Mặc Trì! Dừng lại!”
Tôi la lớn.
Nhưng mấy cái xúc tu không hề dừng lại.
Cho đến khi.
“Chị ơi?’
Giọng nói nhỏ nhẹ bên tai thức tỉnh đầu óc còn mụ mị sau cơn ác mộng của tôi.
Tôi thở hổn hển, ngồi bật dậy.
Trước mặt bỗng có thêm một ly nước.
Quàng khăn đỏ cúi người, thổi nguội ly nước, đưa đến bên miệng tôi.
“Chị gặp ác mộng ạ?”
“Ừm.”
Tôi hớp một ngụm nước, toàn thân cũng dần ấm lên.
Cậu nhóc hỏi: “Thấy cái gì?”
Tôi quên rồi.
Ngay lúc tỉnh lại, tôi đã quên mất rất nhiều chuyện xảy ra trong mộng.