Phần 4 - Bạn Trai Tôi Là Boss Lớn Trong Trò Chơi Kinh Dị - Chương 2
03.
Tôi đợi trên gác xép đến tận tối.
Cuối cùng Quàng khăn đỏ cũng lên.
Nhóc ấy mang bữa tối lên cho tôi.
Khác với mấy thứ nhóc đó nấu cho mẹ con Quàng khăn đỏ giả kia nhiều.
Là một phần salad trái cây và bánh mì mật ong.
“Em làm hả?”
Tôi cầm một ổ bánh mì lên, ngửi ngửi.
“Đương nhiên là tự tay em làm, không phải chị thích ăn bánh mì mật ong của em nhất ạ?”
Quàng khăn đỏ thẹn thùng cười lên, chớp chớp mắt nói: “Chị ăn đi ạ, ăn xong ngủ với em.”
Tôi: “Chị… ngủ với em?”
Quàng khăn đỏ ngạc nhiên nhìn tôi: “Không phải trước giờ mình vẫn ngủ cùng nhau ạ? Hôm nay chị lạ quá, gác xép đâu còn phòng nào khác, ngày nào mình cũng ngủ chung mà. Nhưng nếu chị không thích thì em ngủ ngoài cửa.”
Cậu chàng cúi mặt, bắt đầu thu dọn mền gối.
Hốc mắt phiếm hồng nhìn rất đáng thương, cứ như là mèo con bị bỏ rơi vậy.
Tôi vội vàng cản lại: “Không phải không phải, mình ngủ chung đi.”
Nhiệm vụ của tôi là an ủi bảo vệ Quàng khăn đỏ, sao có thể để nhóc đó qua đêm bên ngoài được.
Huống chi, còn cái Chỉ số hạnh phúc gì kia nữa.
Nếu Chỉ số hạnh phúc quá thấp, sẽ có chuyện không tốt xảy ra.
Tôi chỉ có chút không quen thôi.
Cậu bé quàng khăn đỏ đẹp trai này rất giống bạn trai tôi.
Mà tôi thì chưa xác định được người này có thật sự đơn thuần trong sáng như vẻ bề ngoài hay không.
Thấy tôi cho ở lại, hai mắt cậu nhóc lại sáng bừng lên.
Ngọt ngào ôm lấy tôi.
“Chị là tốt nhất!”
Trong ánh mắt mong chờ của cậu trai trẻ, tôi kiên trì ăn hết bữa tối.
Bánh mì với salad cũng không có mùi vị kỳ quái gì, ngược lại còn rất ngon.
Tôi liếm môi theo thói quen.
Tự dưng cảm thấy ánh mắt phía đối diện hình như… nóng lên.
Cơm nước, vệ sinh cá nhân xong.
Tôi và Quàng khăn đỏ đắp cùng một cái chăn.
Giường này không lớn lắm.
Quàng khăn đỏ vẫn đang dậy thì, thân mình đang ở độ giao hoà tuyệt hảo giữa thanh niên và thiếu niên.
Tôi cố gắng co người, giữ khoảng cách với cậu nhóc.
Nhưng dường như cậu nhóc không nhận ra.
Nó ôm lấy tôi trước khi tôi lọt xuống giường:
“Chị còn lùi nữa là té xuống đó.”
“Dưới gầm giường ban đêm nguy hiểm lắm đó nha.”
Nghe vậy, tôi không dám lùi về sau nữa.
Có hơi khó xử mở miệng:
“Em không thấy mình có hơi thân thiết quá hả?”
Quàng khăn đỏ ngơ ngác hả một tiếng, thân thiết sáp lại cọ cọ mặt tôi.
“Không ạ, em thích chị nhất, ngày nào mình cũng vậy hết á.”
Ngày nào cũng vậy?
Tôi nguợng rồi.
Mối quan hệ của Cậu bé quàng khăn đỏ với bà chị kế này có thật sự lành mạnh không vậy?
Lúc mới chập chờn vào giấc, cậu chàng bên cạnh vẫn còn nằm sát bên, làm tôi hơi khó ngủ.
Nhưng sau vẫn từ từ thiếp đi.
Ngủ thẳng đến nửa đêm, tôi đột nhiên bị đánh thức.
Ầm ầm ầm.
Hình như có gì đó gõ vào đáy giường.
Trong đêm đen tĩnh lặng, âm thanh này đặc biệt rõ ràng.
Tôi thậm chí còn cảm thấy, không xa ngoài cửa sổ có cái gì đó lạnh lẽo đang nhìn tôi chằm chằm.
Tim tôi đập nhanh hơn, định từ từ hé mắt ra.
Giây tiếp theo, bị Quàng khăn đỏ xoay người ôm vào trong ngực.
04.
Cảm giác lành lạnh đột nhiên biến mất.
Cả cảm giác mặc người theo dõi cũng biến mất theo.
Tôi chỉ còn cảm nhận được dáng người rất đẹp của chàng thiếu niên bên dưới lớp quần áo.
Cũng có hơi bất ngờ.
Không ngờ Cậu bé quàng khăn đỏ có khuôn mặt thiên thần mà thân mình lại nóng bỏng tựa ác quỷ như thế.
Cánh tay cậu nhóc khoác bên hông tôi, chân thì gác lên đùi.
Ôm tôi vào ngực bằng một tư thế vô cùng chiếm hữu.
Mặt tôi dán vào ngực cậu nhóc.
Nghe rõ tiếng tim đập thình thịch.
Cậu chàng thế mà có nhịp tim!
Tôi ngơ ngẩn, cứ nghĩ mình đang nghe lầm.
Nên ghé mặt vào ngực người nọ một lần nữa để kiểm chứng.
“Thích chị nhất.”
Quàng khăn đỏ đang mơ đẹp bỗng nỉ non một câu.
Mí mắt tôi bắt đầu díu lại.
Không biết đã thiếp đi lúc nào.
Trong mơ, hình như có gì đó đè lên người tôi.
Ôm tôi, hôn tôi.
Tôi giãy giụa đẩy ra, nhưng vô ích.
Có gì đó mát lạnh lại dinh dính cứ quẩn quanh sau cổ tôi.
Dường như tôi bị lột đến trần trụi, cơ thể kề sát một chỗ với đối phương.
Người nọ còn tham lam ôm chặt lấy tôi, như muốn khảm tôi vào tận xương tuỷ vậy.
Cả một quá trình, tôi đều không tỉnh lại.
05.
Lúc ánh nắng ngập tràn bên cửa sổ.
Tôi mở bừng mắt dậy.
Lại đối diện với một đôi mắt trong trẻo xinh đẹp khác.
“Chào buổi sáng, chị ạ.”
“Hôm nay là ngày mình cùng đi hái nấm!”
Quàng khăn đỏ vui vẻ nhìn tôi, háo hức thông báo.
Tôi dằn lại hết mấy cảm giác khác lạ trong lòng.
Trong khu rừng này có vô vàn loài nấm lạ.
Mỗi thứ ba hàng tuần, Quàng khăn đỏ và chị kế sẽ ra ngoài hái nấm.
Mẹ của Quàng khăn đỏ cũng vì ăn phải nấm lạ mới trở thành như vậy.
Còn sáu Quàng khăn đỏ thừa ra kia cũng xuất hiện trên đường đi hái nấm.
Mấy Cậu bé quàng khăn đỏ kia còn ma quái hơn người mẹ mập mạp nữa.
Tránh được thì cứ tránh vậy.
Nhưng sợ cái gì thì cái đó đến.
Lúc tôi và Quàng khăn đỏ xuống lầu.
Vẫn đụng phải mấy người đó.
Sáu Quàng khăn đỏ khổng lồ đang nhấm nuốt thức ăn trên bàn cơm.
Bọn họ có thể hình tròn vo, nhưng lại không có tí đáng yêu ngây thơ nào.