Phần 4 - Bạn Trai Tôi Là Boss Lớn Trong Trò Chơi Kinh Dị - Chương 1
01.
“Chào mừng người chơi tiến vào phó bản [Bảy Quàng khăn đỏ trong rừng sâu].
Nhiệm vụ chính: Bảo vệ Quàng khăn đỏ thật, ba ngày sau hộ tống bé Quàng khăn đỏ đến nhà bà ngoại an toàn.”
Độ khó nhiệm vụ: Cấp S.
Phó bản sắp bắt đầu, người chơi vui lòng chuẩn bị sẵn sàng ——”
m thanh điện tử lạnh như băng lại vang lên.
Nhưng lần này khác với những lần trước.
Hư không trước mặt tôi bỗng hiện lên một hàng chữ đỏ như máu.
Nó viết: Đây là phó bản cá nhân.
Trong phó bản chỉ có duy nhất một người chơi.
Tôi vừa kinh ngạc vừa bất an.
Như vậy có nghĩa là, tất cả những nguy hiểm trong phó bản này đều sẽ chỉ nhằm vào một mình tôi.
Trong lúc tôi suy tư, cảnh tượng trước mắt đã thay đổi liên tục.
Lần này, tôi xuất hiện trong một gác xép nhỏ hẹp cũ nát.
Gác xép này rất nhỏ, chỉ có một cái cửa sổ khép hờ.
Sàn gỗ dưới chân cũng không bằng phẳng, bước đi cứ kêu cọt kẹt.
Cứ như là chỉ cần giẫm mạnh một chút, thì những miếng gỗ sẽ vỡ tan tành.
Thật ra nó được quét dọn rất sạch sẽ.
Nhưng vẫn không thể che giấu sự thật nó là một căn gác xép tồi tàn nguy hiểm.
Tôi nhíu mày, không nhìn ngó lung tung nữa.
Mà chăm chú đọc mấy hàng chữ đỏ tươi như máu xuất hiện bất thình lình trước mặt.
“Nơi đây là một cánh rừng sâu bí ẩn, có một người phụ nữ dẫn theo đứa con Quàng khăn đỏ của mình sống ở đây. Một thời gian trước, người mẹ ăn nhầm một loại nấm lạ, không chỉ thị lực suy giảm nghiêm trọng, mà trí nhớ cũng càng ngày càng kém.”
“Người mẹ không nhận ra mình có thêm tận sáu đứa con, từ đó về sau, người mẹ và bảy Quàng khăn đỏ vẫn luôn sống cùng nhau.”
Người mẹ rất thích sáu Quàng khăn đỏ giả mạo, còn Quàng khăn đỏ thật sự thì bị cô lập, hắt hủi.”
“Nhắc nhở: Vui lòng quan tâm chăm sóc Quàng khăn đỏ bé nhỏ cô đơn yếu ớt, khiến cậu ấy cảm thấy hạnh phúc. Nếu Chỉ số hạnh phúc quá thấp, sẽ tạo nên một số ảnh hưởng không tốt đến người chơi.”
Cậu ấy?
Đọc tới mấy chữ này, tôi ngẩn ra.
Quàng khăn đỏ là con trai?
Tôi hỏi: “Vậy thân phận của tôi là gì?”
Chữ đỏ lại bắt đầu thay đổi.
“Bạn là chị kế của Quàng khăn đỏ, mẹ của Quàng khăn đỏ gả cho cha của bạn, sau khi cha bạn qua đời, người mẹ dẫn bạn và Quàng khăn đỏ vào rừng ở, nhưng mẹ vẫn luôn không thích bạn.”
Phó bản cá nhân lần này quả nhiên khác với những phó bản trước.
Thế mà còn có phụ đề giải thích nghi vấn.
Tôi giơ ngón cái tán dương dòng chữ đỏ lơ lửng trong không trung.
Sau khi sắp xếp lại những thông tin vừa biết.
Tôi xuống lầu.
02.
Quàng khăn đỏ cao hơn tôi nghĩ nhiều.
Là một cậu chàng mười lăm mười sáu tuổi.
Dáng người cao cao, gầy gầy, mặt mày đẹp đẽ tinh khôi.
Lúc tôi xuống, cậu bé đang nấu cơm trong bếp.
Ngọn lửa vui vẻ nhảy nhót như một hình người sống động, bập bùng thật cao.
Bị cậu nhóc quăng một nhúm sài hồ vào.
Đôi tay nọ trắng trẻo thon dài, nhưng lại đầy rẫy vết thương.
“Chị ơi, sao chị lại xuống đây!”
Thấy tôi, mắt cậu bé cứ lấp lánh như có sao trời.
Gương mặt đó vốn đã đẹp trai rạng ngời, cho dù trên đầu có đội một cái mũ đỏ tươi cũng không ẻo lả đi chút nào.
Cậu chàng phủi bụi trên tay, chạy đến ôm tôi.
Đầu dựa vào cổ tôi cọ qua cọ lại.
Như là chim non sà vào lòng mẹ, quyến luyến không nỡ rời xa.
Tôi không quen với sự nhiệt tình này cho lắm.
Đồng thời còn thấy rất kinh ngạc.
Khuôn mặt của Cậu bé quàng khăn đỏ này, thế mà giống Cố Mặc Trì, bạn trai tôi đến mấy phần.
Cọt kẹt cọt kẹt ——
Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng bước chân giẫm trên sàn gỗ.
“Cơm chưa nấu xong nữa hả?”
Tôi nghe thấy một giọng nữ mất kiên nhẫn vang lên.
Cậu nhóc trong lòng tôi chợt căng thẳng, càng ôm chặt lấy tôi.
Tôi còn chưa kịp thắc mắc, đã thấy chủ nhân của giọng nói đứng bên cánh cửa.
Người nọ mập đến không thể tin được.
Thậm chí thịt trên mặt còn chảy xuống cả cổ.
Lúc người nọ đi đường, thịt trên mặt, trên cổ, trên tay, trên đùi đều rung rung theo từng bước chân.
Sau khi người nọ bước vào, căn bếp vốn đã không rộng rãi gì càng thêm chật chội.
Trên không trung cũng xuất hiện phụ đề màu đỏ.
Đó là mẹ của Quàng khăn đỏ.
Thật sự là mập đến không dám tin.
Tôi còn sợ bà ta giẫm sập sàn nhà, dù rằng nơi đây là tầng trệt.
Hai con mắt của người nọ bị thịt che kín mít, chỉ còn một khe hở nhỏ.
Xuyên qua khe nhỏ, tôi thấy tròng mắt bà ta chậm chạp xoay vòng, nhìn sang đây.
“Quàng khăn đỏ, con có biết mẹ với mấy anh đang đói lắm không?”
Rõ ràng là nói chuyện với Quàng khăn đỏ, nhưng con mắt bà ta lại cứ tham lam dính lấy tôi.
Còn liếm liếm môi.
Quàng khăn đỏ nhận ra gì đó, lặng lẽ tiến lên phía trước bảo vệ tôi.
“Cơm sắp xong rồi, mẹ với mấy anh cứ ngồi lên bàn ăn trước đi ạ.”
“Tốt nhất là như vậy.”
Sau khi bà ta đi khỏi, phòng bếp thoáng đãng hơn rất nhiều.
Quàng khăn đỏ nhẹ nhàng thở ra.
Tôi lại đứng yên không nhúc nhích.
Rõ ràng, người ban nãy không thích tôi, còn muốn ăn tôi.
Nhiệm vụ của tôi là bảo vệ Quàng khăn đỏ.
Cơ mà dựa theo tình hình lúc này thì.
Người nên được bảo vệ là tôi mới đúng.
Sự chú ý của tôi va phải cái nồi to đến bất thường trong bếp.
Nó đang sôi ùng ục, nhiệt độ rất cao.
Tôi hỏi Quàng khăn đỏ: “Ở trong nấu gì vậy?”
“Một ít rau dại, trong nhà sắp hết thịt rồi, mẹ và… mấy anh ăn nhiều quá.”
Quàng khăn đỏ nhíu mày, bắt đầu rầu rĩ.
Cậu nhóc có nhan sắc rất cao, dù cho đang nhíu mày vẫn đẹp đến chói mắt.
“Chị yên tâm đi, em sẽ không để chị gặp nguy hiểm đâu. Nhưng mà lúc có mẹ với các anh, chị vẫn trốn trên lầu đi, nếu không, em sợ chị sẽ đột nhiên… biến mất.”
Hai mắt cậu nhóc sáng ngời như gương.
Lúc nhóc ấy nhìn tôi, tôi không cách nào nghĩ đến những chuyện khác nữa, chỉ muốn mãi chìm đắm trong đôi mắt này.
Trước khi lên lầu, tôi thấy Quàng khăn đỏ cố công bưng một mâm đồ ăn to đặt lên bàn.
Sau đó, cậu nhóc bị thân hình khổng lồ của bà mẹ và mấy Quàng khăn đỏ khác đẩy sang một bên.
Họ ngấu nghiến thức ăn trên bàn.
Nước súp chảy ròng ròng xuống miệng, tay nhét đầy đồ vào mồm.
Cảnh tượng này vừa quái lạ vừa ghê tởm.
Tôi không nhìn nổi nữa, lên lầu.