Phần 2 - Bạn Trai Tôi Là Boss Lớn Trong Trò Chơi Kinh Dị - Chương 7
12.
Không ngờ rằng.
Việc chủ nhiệm Dương mất tích cứ như hòn sỏi chìm trong đáy nước, không dợn nổi một gợn sóng trong bệnh viện.
Tôi và Lục Dương vẫn kiểm tra đêm như bình thường.
Cũng không bị những quái vật khác nghi ngờ điều tra gì hết.
Thật ra bệnh viện có tiến hành tổng vệ sinh một lần.
Nhưng khi ấy bọn tôi dọn dẹp hiện trường rất sạch, may mắn không bị ai phát hiện.
Tôi thấy mọi thứ quá mức thuận lợi.
Lục Dương lại cảm thấy bọn tôi được Thượng đế trên cao phù hộ.
Nhưng không lâu sau đó, có một chuyện đột ngột phát sinh.
“Tiểu Khương.”
Y tá trưởng đột nhiên gọi tôi tới, còn cười đến thân thiện.
“Chuẩn bị lên tầng tám đi nhé.”
“Lầu tám?”
Suy nghĩ đầu tiên bật ra trong đầu tôi, là thân phận người chơi đã bị phát hiện, bọn quái vật muốn hành quyết mình.
Y tá trưởng trả lời: “Phòng phẫu thuật thực nghiệm thiếu người, em lên đó hỗ trợ.”
Tôi phân tích từng chữ một.
Thiếu người thực nghiệm giải phẫu…
Là bắt tôi lên làm đối tượng thực nghiệm đúng không?
Tôi hỏi thử: “Em không đi được không?”
“Không được,” Y tá trưởng lại dùng vẻ mặt tái nhợt đó mỉm cười.
“Vị trên tầng tám chỉ đích danh em.”
13.
Đặt chân lên tầng tám, tôi mới phát hiện ở đây không có người.
Chỉ có một căn phòng phẫu thuật sáng đèn.
Tôi do dự đứng trước cửa.
Còn chưa kịp gõ cửa, một giọng nói lạnh lùng đã truyền ra từ bên trong.
“Vào đi.”
Sau khi bước vào, tôi nhận ra phòng phẫu thuật này không đáng sợ như tôi tưởng tượng.
Khác hẳn với phòng giải phẫu ngập tràn máu tanh của chủ nhiệm Dương.
Bên trong là một phòng phẫu thuật tiêu chuẩn như thường, rất sạch sẽ.
Trừ ánh đèn mờ ảo trên đầu.
Trên bàn giải phẫu có một người bệnh đang nằm, hay nói đúng hơn là một người chết.
Có một miếng vải trắng che mặt thi thể.
Cơ thể nọ giống như bị cắt thành từng miếng.
Cố Mặc Trì mặc áo blouse trắng, đang lấy kim may lại.
Mặt anh ta bình tĩnh như không, động tác lưu loát thuần thục, không biết đã làm việc này bao nhiêu lần rồi.
Toàn bộ quá trình không hề đẫm máu.
Mà còn sinh động lưu loát như nước chảy mây trôi, đem lại cho người xem cảm giác vui tai vui mắt.
Ở những chỗ được khâu, làn da của thi thể hoàn toàn liền lại, nhìn không ra đã từng có dấu kim chỉ đi qua.
Tôi đứng một bên, lẳng lặng nhìn anh ta làm việc.
Nói thật, vẻ tập trung của Cố Mặc Trì lúc này giống y đúc lúc anh ấy ở nhà đan khăn choàng cho tôi.
Dù hiện tại anh ấy không nhớ ra tôi.
Nhưng cảm giác sợ hãi đại boss trong tôi lúc này lại vơi đi rất nhiều.
Anh ta mở miệng: “Lại đây.”
Tôi ngoan ngoãn bước qua.
Nửa tiếng trôi qua, tôi không cần làm mấy việc yêu cầu kỹ thuật chuyên môn cao siêu gì, chỉ phụ trách đưa dụng cụ phẫu thuật cho anh ta.
Còn chịu trách nhiệm lau mồ hôi cho boss nữa.
Trên trán Cố Mặc Trì không có lấy một giọt mồ hôi, nhưng đây là quy định của bệnh viện, thực tập sinh phải đứng bên cạnh lau mồ hôi cho bác sĩ.
Cho dù chỉ cần lau qua loa cho có.
Lúc tôi chậm mồ hôi, động tác của anh ấy cũng không hề dừng lại.
Cho đến khi tất cả vết thương trên thi thể đều đã được khâu xong.
Cố Mặc Trì tháo găng, rửa tay sạch sẽ.
Tôi bưng ly nước đến, ân cần nói: “Bác sĩ Cố vất vả rồi ạ, mời anh uống nước.”
Anh ta liếc tôi một cái.
Rồi nhận ly nước, kéo khẩu trang xuống, uống một ngụm.
Tôi chăm chú nhìn gương mặt quen thuộc kia, trong lòng hơi hốt hoảng.
Rõ ràng mới có một tuần không gặp, lại giống như đã rất lâu rất lâu.
Cố Mặc Trì uống xong, đặt ly xuống.
Dưới ánh đèn mờ tối, từ lúc tôi bước vào đến giờ, bây giờ anh ta mới nhìn thẳng vào tôi.
Đôi mắt xanh lam lạnh lùng sâu thẳm.
Dò xét kỹ càng.
“Cô biết tôi?”
Tôi kinh ngạc.
Hàng này tinh-ý-quá-trời!
Tôi ngập ngừng dò hỏi: “Không dám gạt anh, nhìn anh rất giống với người bạn trai bị mất tích của em.”
Anh ta sửng sốt.
Sau đó cười khẩy một tiếng, thản nhiên tháo bớt hai nút trên cùng cổ áo.
Giọng nói có ý khinh thường.
“Giống với bạn trai mất tích của cô? Vậy người dưới lầu là ai?”
Tôi biết anh ta đang nói Lục Dương.
“Anh ấy là bạn trai mới, em có thể chia tay ảnh ngay lập tức.”
“Giờ em muốn theo đuổi anh, được không ạ bác sĩ Cố?”
Cố Mặc Trì cũng sửng sốt với độ mặt dày của tôi.
Anh ta lạnh lùng quay đi.
“Gai mắt.”
14.
Tôi chạy về tầng một.
“Không sao chứ,” Lục Dương lo lắng chạy lại, “Hồi nãy nghe nói chị lên tầng tám.”
Tôi cười nói: “Không sao.”
Kiểm tra đêm hôm nay rất thuận lợi, có gặp phải một hai khúc nhạc đệm nho nhỏ cũng bị chúng tôi khéo léo giải quyết.
Thêm một ngày nữa, là có thể thành công vượt ải.
Mấy ngày nay tôi và Lục Dương đã cùng nhau trải qua rất nhiều chuyện, dần thân thiết hơn, phối hợp rất ăn ý.
“Hay lắm.”
“Ehe, sao bằng chị được, Khương tỷ lợi hại hơn nhiều!”
Bọn tôi đang thuần thục mèo khen mèo dài đuôi.
Lục Dương đột nhiên run lên mấy cái: “Sao tự nhiên thấy lạnh lạnh?”
Tôi nói: “Chắc cửa sổ hành lang đóng chưa kín đó.”
Lục Dương: “Em đi kiểm tra, thổi trúng lưng em lạnh quá.”
Tôi gật đầu, giả bộ vô tình nhìn về phía thang máy bên kia.
Một người đàn ông mặc áo blouse trắng cũng vừa bước vào thang máy.
Mặt cũng sắp đông thành nước đá.
…
Còn một ngày nữa kết thúc phó bản.
“Tiểu Khương, tầng tám.”
Đây đã là lần thứ tư đưa đồ lên tầng tám.
Y tá trưởng cũng lười nói nhiều, tôi tự hiểu.
Tôi lên tới lầu tám, nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia.
Cố Mặc Trì giờ đang rảnh rỗi.
Tôi tự nhiên bước vào.
Nhưng mới đi tới cửa, tôi cảm nhận được có gì đó đang tập kích mình.
Xuất phát từ khả năng phán đoán nguy hiểm, tôi kinh ngạc, định né sang một bên.
Nhưng thứ này quá nhanh!
Chân tôi vừa đặt xuống phòng phẫu thuật, còn chưa kịp rút về đã bị nó tóm lấy xiết chặt.
Không chỉ mỗi chân, mà cánh tay, toàn thân đều bị quấn lấy.
Có cảm giác dinh dính lành lạnh, tôi lập tức nhận ra là đám xúc tu của Cố Mặc Trì.
Biết rồi thì cũng lười giãy dụa.
Ngoan ngoãn để xúc tu nâng mình vào phòng.
Còn không sợ chết lên tiếng:
“Bác sĩ Cố à, còn vài bước thôi, em tự vào được mà.”
Tiếp theo, tôi bị đè lên vách tường.
Anh ta lạnh lùng nâng cằm tôi lên: “Cô rốt cuộc là ai?”
Quả nhiên, không nhịn nổi nữa.
Cho dù đã mất đi ký ức ngoài đời, anh ấy vẫn theo thói quen để ý đến tôi.
Tôi nhíu mày, cắn lấy ngón tay người nọ.
“Anh nghĩ sao?”
Ngón tay anh ấy không nhịn được run lên nhè nhẹ, ảnh liền rút tay ra.