Phần 2 - Bạn Trai Tôi Là Boss Lớn Trong Trò Chơi Kinh Dị - Chương 5
08.
Tôi còn nhớ lúc mới đem Cố Mặc Trì về nhà.
Anh ấy rất lạnh lùng, cả ngày không nói câu nào.
Tôi còn tưởng ảnh câm điếc, cất công đi học thủ ngữ trên mạng.
Cho đến một tháng nọ, ngày nào tôi cũng phải tăng ca, đêm hôm khuya khoắt mới về đến nhà.
Ngày đó lúc tôi định bước ra cửa đi làm, Cố Mặc Trì bỗng nắm chặt tay áo tôi.
“Bao giờ về?”
Giọng nói trong trẻo mà quyến rũ lạnh lùng.
Khi đó Cố Mặc Trì mới biết nói chuyện, cách nhả chữ rất đặc biệt.
Nhả khí cũng rất mạnh, có cảm giác vô cùng xa xưa.
Lúc ấy tôi đã bị anh ấy mê hoặc:
“Ra là anh có thể nói, hôm nay tôi… sẽ cố về sớm.”
Tôi nhịn không được hỏi tiếp: “Anh ở nhà chán lắm đúng không?”
Ánh mặt trời vừa lúc xuyên qua khung cửa sổ, rơi vào trong mắt anh, sáng ngời trong trẻo.
Anh nói: “Buổi tối ở với tôi.”
Thử hỏi một soái ca ngây thơ bỗng dưng mở lời như vậy, ai mà chịu nổi.
Tôi lâng lâng hỏi lại: “Ở cùng anh làm gì?”
Rốt cuộc, anh ấy bắt tôi cùng xem phim kinh dị máu me cả đêm.
Lá gan của tôi được ảnh nuôi lớn từ lúc đó đó.
Nên giờ lạc vào trò chơi kinh dị mới có thể bình tĩnh như vậy.
09.
Thang máy xuống tới tầng ba.
Cố Mặc Trì và y tá trưởng bước ra ngoài.
Trên tay y tá trưởng là một xấp tài liệu, hiển nhiên là họ có việc cần làm.
Sau khi hai con quái rời đi, thang máy thoáng đạt hẳn ra.
Lục Dương nhanh chóng đóng cửa thang máy, ấn lên tầng bảy.
Hẳn là chủ nhiệm Dương cho rằng bọn tôi không dám lên tầng tám.
Nên chắc còn đang ở mấy tầng dưới đợi chúng tôi.
Giờ lên tầng bảy là lựa chọn tốt nhất.
Thấy thang máy bay thẳng lên lầu bảy.
Tôi đột ngột lên tiếng:
“Có lẽ chúng ta không nên tiếp tục ngồi yên chờ chết.”
Lục Dương sửng sốt, có hơi hoang mang:
“Không lẽ cô định…”
Tôi nhìn anh ta:
“Chủ động ra ngoài, giết chủ nhiệm Dương, như vậy mới có thể tiếp tục sống sót.”
10.
Trong lúc tôi và Lục Dương lên kế hoạch giết chết chủ nhiệm Dương.
Bình luận chạy trên màn hình (làn đạn) cuối cùng cũng được mở ra.
“Moẹ nó cuối cùng cũng vào được, sao thế nhỉ, sao tui không xem được phó bản này.”
“Kỳ thiệt, dạo này cả phó bản cả khu bình luận đều có mấy chuyện kỳ lạ phát sinh á.”
“Phó bản này qua được mấy ngày rồi nhỉ, ban nãy tôi xem nhiệm vụ của người chơi là phải sống sót trong bệnh viện một tuần.”
“Qua bốn ngày rồi, còn ba ngày nữa, người chơi còn sống còn được… bảy người. Ba mươi người mà chết nhiều vậy, không hổ là phó bản cấp S!”
“Ể ể ể, có chị gái kia nhìn mặt quen rứa?”
“Tui nhớ rồi, Khương Tảo! Phó bản [Lâu Đài Cổ U Linh] cũng có cổ á!”
“Khương Tảo là ai, trâu lắm hả? Phó bản cấp S khó thiệt, mà tui chưa thấy ai trâu bò hết á…”
“Cái người kéo tay đại boss phó bản trước, đòi dẫn ảnh về nhà!”
“Hả? Má ơi! Có người chơi gan vậy luôn à?”
“Thiệt á thiệt á, phó bản trước tui có coi chỉ nè, vào tận phòng boss mà vẫn sống á!”
Trong lúc làn đạn đang bàn tán sôi nổi.
Tôi và Lục Dương đã chuẩn bị sẵn sàng đi diệt quái.
Lục Dương nói: “Nói thật, lần đầu tiên tôi giết quái, thấy hơi lo lắng.”
Tôi cầm dao giải phẫu trên tay:
“Chủ nhiệm Dương đã phát hiện ra thân phận của bọn mình, mình không giết ổng thì ổng giết mình.”
Công xem phim kinh dị với Cố Mặc Trì cũng không phải là vô ích.
Cái lần ấn tượng sâu đậm nhất, là lúc tôi bị bộ phim doạ cho xanh mặt.
Cố Mặc Trì vỗ lưng tôi an ủi: “Sao gan em nhỏ vậy.”
Tôi véo eo anh ấy: “Có người nào nửa đêm bắt người ta xem phim kinh dị giống anh không.”
“Có anh ngồi đây mà.”
Tôi hỏi: “Anh không sợ hả?”
Anh ấy thở hắt ra, dịu dàng xoa đầu tôi:
“Diễn viên trong phim kinh dị chỉ biết bị động chịu trận, nên mới rơi vào kết cục chết không toàn thây.”
“Bé cưng, em phải nhớ kỹ, thay vì bị sợ hãi chi phối, chi bằng chế ngự lấy nó.”
…
Nhớ đến đây.
Tôi quyết tâm đứng dậy.
Lục Dương cũng sẵn sàng liều một phen: “Làm sao dụ ổng lên đây giờ?”
Tôi nhìn đồng hồ.
“Không cần dụ, ổng tìm ra tụi mình nhanh thôi.”
Vừa nói xong.
Đã nghe thấy âm thanh ken két từ xa tiến lại.
Giống như vật nhọn cạ trên sàn nhà.
Ồn ào chói tai.
“Tới rồi.”