Phần 2 - Bạn Trai Tôi Là Boss Lớn Trong Trò Chơi Kinh Dị - Chương 4
06.
Y tá trưởng thấy tôi và Lục Dương trong thang máy thì kinh ngạc.
Sau đó chị ta nhíu mày.
“Bệnh viện không cấm yêu đương, nhưng hai người không thể vì tìm chỗ riêng tư hẹn hò mà quên hết quy tắc, lên khu vực không phận sự miễn vào.”
Nguy rồi!
Tôi không nghĩ sẽ gặp Cố Mặc Trì ở đây.
Cũng không ngờ chỉ giả vờ cùng người khác yêu nhau trong tình thế cấp bách thôi.
Lại bị chính thất phát hiện.
Người mặc áo blouse trắng nghe vậy lạnh lùng liếc tôi.
Xong đời.
Tình huống như này tôi cũng gặp một lần rồi.
Năm đó trong buổi họp lớp cấp ba, có người cũng đến tỏ tình với tôi.
Vừa khéo bị Cố Mặc Trì tới đón tôi nhìn thấy.
Tối hôm đó, ảnh quả thực…
Giờ nghĩ lại, còn thấy eo mỏi chân run.
Lục Dương đương nhiên không đọc được suy nghĩ tôi lúc này.
Anh ta nghe y tá trưởng nói vậy thì nhẹ nhàng thở ra.
“Là lỗi của bọn em, hồi nãy em với cổ… hơi hưng phấn nên không cẩn thận đụng trúng nút số tám, giờ bọn em xuống ngay.”
Như muốn chứng minh lời mình nói là sự thật.
Anh ta còn muốn ôm vai tôi.
Lại bị tôi né sang bên cạnh.
Lục Dương: “?”
Lục Dương nghi ngờ liếc tôi một cái, ánh mắt vô cùng sốt ruột: Cô trốn cái gì, phối hợp cho xong đi rồi còn trốn nữa!
Tôi bắt đầu cảm thấy đau đầu.
Giờ mà cùng anh phối hợp mới hết đường về đấy.
Y tá trưởng lại cho rằng bọn tôi bị bắt gặp nên giận nhau.
Chị ta lén nhìn sắc mặt người đàn ông cao gầy bên cạnh.
Quyết tâm giải thích:
“À là như vầy bác sĩ Cố, họ là thực tập sinh mới đến của bệnh viện, còn chưa thuộc hết quy định ở đây, sau này tôi sẽ hướng dẫn họ đàng hoàng.”
Người được gọi là bác sĩ Cố lạnh nhạt liếc về phía bọn tôi.
Anh ta không thèm quan tâm trả lời: “Lần sau không được viện cớ này nữa.”
Lục Dương thở phào nhẹ nhõm.
Tôi lại có linh cảm chẳng lành.
Thái độ này của Cố Mặc Trì là sao?
…
Hai người họ cùng bước vào thang máy.
Hiển nhiên vừa rồi thang máy chạy lên tầng tám là do họ.
Diện tích của thang máy cũng không lớn, có thêm hai người lập tức trở nên chật chội.
Tôi bị đẩy đến rìa phải thang máy, Lục Dương thì đứng bên trái.
Anh ta rất lo lắng, trộm nhìn tôi một cái.
Tôi biết anh ta đang lo cái gì, chủ nhiệm Dương còn đang chờ chúng tôi bên dưới, nếu cứ như vậy đi xuống sẽ phải đánh thêm một trận.
Tôi dùng ánh mắt ra hiệu lại.
Ý bảo Lục Dương trước nên bình tĩnh lại.
Sau đó sự chú ý của tôi bay đến ngón tay thon dài của người đàn ông bên cạnh.
Cố Mặc Trì ấn xuống lầu ba.
Nhưng đó không phải trọng tâm của tôi.
“Nhẫn em đưa anh đâu?”
Tôi đột ngột lên tiếng, phá vỡ sự im lặng bên trong thang máy.
07.
Người đàn ông lạnh lùng cấm dục nọ nghe vậy thì quay đầu nhìn tôi.
Lục Dương thì bị tôi doạ hoảng rồi.
Anh ta trừng to mắt, đá đá lông nheo với tôi.
Anh ta không hiểu sao bỗng dưng tôi lại không sợ chết đến vậy.
Nhưng tôi tự biết mình đang làm gì.
Kỷ niệm tròn một năm bên nhau.
Tôi tặng Cố Mặc Trì một chiếc nhẫn.
Là nhẫn cặp, mỗi người một chiếc.
Trước giờ anh ấy luôn xem nó như bảo bối, cắt gọt nấu cơm cũng phải tháo xuống, giữ gìn cẩn thận.
Còn lúc bình thường thì không để nó rời tay một bước.
Ngay cả phó bản lần trước cũng không tháo ra.
Ban đầu có bao tay che khuất, tôi không để ý.
Mà bây giờ tay anh ấy lại trống không.
Còn nhìn tôi lạnh lùng như vậy.
Khác biệt nhiều như thế…
Trong lòng tôi giật thót, có một suy đoán không hay lắm.
Cố Mặc Trì trong phó bản này, không có ký ức nào về tôi ở ngoài đời.
Hắn ta mới thật sự là đại boss của phó bản.
Là một con quái vật không tình cảm không buông tha cho tôi.
Vì sao lại như vậy?
Không lẽ là do ở phó bản trước, tôi cố gắng kéo anh ấy rời khỏi lâu đài?
Trong lòng tôi giờ có rất nhiều suy nghĩ, nhưng trên mặt lại làm như không có việc gì.
Đối diện với sáu con mắt phóng qua.
Tôi quay sang Lục Dương hỏi: “Nhẫn em đưa anh lúc trước đâu?”
Lục Dương nghe xong khờ hẳn luôn.
Nhưng anh ta phản ứng lại rất nhanh, vội vàng phối hợp.
“Cưng à em nghe anh giải thích, mấy ngày trước đi kiểm tra đêm anh không cẩn thận làm rơi mất rồi, anh chắc chắn sẽ tìm được, anh sai rồi, em đừng giận.”
Nghe người nọ gọi mình là cưng, mí mắt tôi giật giật.
Theo thói quen quay sang Cố Mặc Trì.
Dùng ánh mắt học hỏi chống lại cái nhìn lạnh lùng của hắn ta.
Còn ráng nặn thêm một nụ cười.
Cố Mặc Trì tỉnh bơ quay mặt đi.
Tôi: “…”
Y tá trưởng nghe vậy thì bênh vực tôi.
Chị ta dạy dỗ Lục Dương: “Cậu không cẩn thận gì hết vậy, làm mất đồ Tiểu Khương tặng, bảo sao người ta tức giận…”
“Dạ dạ dạ, chị nói đúng, em ẩu quá, em sẽ tìm cho ra chiếc nhẫn, không để Khương Tảo buồn đâu.”
Lục Dương gãi gãi đầu, cứ như là học sinh tiểu học bị phê bình.
Trong thang máy, chỉ còn tôi và Cố Mặc Trì là không nói chuyện.
Hắn ta không chút cảm xúc nhìn bảng hiển thị số tầng.
Tôi lẳng lặng nhìn hắn.
Cố Mặc Trì phó bản này lạnh lùng ghê.