Phần 2 - Bạn Trai Tôi Là Boss Lớn Trong Trò Chơi Kinh Dị - Chương 3
05.
Nhờ có y tá trưởng săn sóc.
Tôi và Lục Dương thành công sống sót hơn bốn ngày trong bệnh viện.
Không bị đám quái vật tinh ý phát hiện.
Ráng thêm ba ngày nữa là bọn tôi thành công vượt ải.
Nhưng tôi vẫn cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy.
Đêm hôm nay.
Chủ nhiệm Dương lại gọi chúng tôi đến xem thực hành giải phẫu.
Gã sai chúng tôi lên lầu hai lấy thêm dụng cụ phẫu thuật vào phòng mổ.
Lục Dương nhíu mày nói: “Lạ thật, ban nãy tôi không thấy người nào trong phòng giải phẫu, chủ nhiệm Dương thì cười quái lắm. Ổng định cho tụi mình xem cái gì?”
Tôi cũng cảm thấy có gì đó sai sai, vừa đi tim vừa đập thình thịch, cho đến một ngã rẽ hành lang.
Tôi thắng gấp lại: “Không thể đến phòng phẫu thuật!”
“Sao vậy?”
Tôi nói: “Tôi nghĩ đối tượng phẫu thuật lần này của chủ nhiệm Dương… là chúng ta!”
Lục Dương bỗng dưng hít một hơi thật dài, mặt mày hoảng hốt.
Anh ta chỉ chỉ lên trần nhà.
Tôi thấy có điềm không ổn, cũng ngẩng đầu lên, chỉ thấy thân mình u ám của chủ nhiệm Dương đang bám trên trần nhà như một con thằn lằn.
Gã ta một mực đi theo chúng tôi!
“Ha ha ha ha ha… Lần đầu giải phẫu đã thấy hai cô cậu không giống bình thường, quả nhiên là người chơi!”
Hai mắt gã loé lên lục quang nguy hiểm, hưng phấn từ trên trần nhà bò xuống.
Tôi và Lục Dương đã lập tức né sang một bên.
Tôi nói: “Chạy!”
Thân hình chủ nhiệm Dương mập đến ục ịch, nhưng động tác lại nhanh nhẹn lạ thường.
Chúng tôi chạy như điên về phía thang máy, mới nửa đường đã bị gã đuổi theo.
Trong thời khắc nguy cấp, tôi nhanh tay ném ống nghiệm chứa đầy dịch nhầy ra ngoài.
Đó là đám bảo bối nghiên cứu y học của chủ nhiệm Dương.
Lúc đi lấy thiết bị phẫu thuật tôi đã thấy là lạ.
Bèn sang phòng kế bên cầm theo mấy ống nghiệm này.
Quả nhiên, chủ nhiệm Dương thấy bảo bối của mình sắp chạm đất, lập tức xông qua đỡ lấy.
Bọn tôi cũng có chút thời gian thở dốc, tiếp tục chạy ra thang máy.
Cuối cùng cũng vào được thang máy.
Chủ nhiệm Dương đuổi theo phía sau, trong khoảnh khắc cửa thang máy khép lại, bên ngoài vang lên tiếng cơ thể đập vào thang máy rất mạnh.
May mà thang máy vẫn đi lên.
Nhưng chúng tôi còn chưa kip thở ra, thang máy đã lên tới lầu bốn, cửa mở.
Chủ nhiệm Dương cũng sớm đã leo thang bộ lên, chạy bẳng cả bốn chân xông đến gần thang máy.
Lục Dương trợn mắt: “Cái đệch! Sao ổng nhanh vậy!”
Tôi phản ứng nhanh hơn, trước khi chủ nhiệm Dương kịp bò vào thang máy đã nhanh tay tóm lấy bình cứu hoả kế bên.
Tiếng vật nặng đập vào cơ thể con người phát ra âm thanh chát chúa.
Chủ nhiệm Dương bị tôi đập văng ra thang máy!
Tôi lập tức nhấn nút đóng cửa.
Thang máy lại đi lên.
Nguy hiểm liên tục phát sinh trong một khoảnh khắc.
Lục Dương còn chưa kịp hoàn hồn, khiếp vía nhìn tôi.
“Khương Tảo cô phản ứng nhanh ghê!”
“Sức cũng mạnh nữa! Hồi nãy cô lấy bình cứu hoả đập vô đầu ổng, tôi nghe mà đau giùm luôn!”
Tôi dựa vào vách thang máy há miệng thở dốc.
Không còn cách nào khác, sau khi ở chung với Cố Mặc Trì, tối nào anh ta cũng dày vò tôi.
Tôi chỉ có thể chạy bộ mỗi ngày, tăng cường thể lực.
Ít ra lúc trên giường cũng không bị đùa đến mức tước vũ khí đầu hàng, không còn sức lực.
Tôi không tài nào tin nổi, sức lực để đối phó với Cố Mặc Trì trên giường lại phát huy tác dụng ngay lúc này.
Chắc là ảnh rèn luyện trước cho mình thôi, tôi lạc quan nghĩ.
Chắc là do ban nãy tôi vô cùng mạnh mẽ.
Nên Lục Dương tự giác quay sang hỏi ý tôi: “Giờ phải làm sao, tốc độ của quái vật quá nhanh, mình có lên tầng nào cũng bị ổng bắt được thôi.”
Bệnh viện có tất cả tám tầng.
Nút lên tầng tám trong thang máy đỏ tươi như máu, chưa được đồng ý, nhân viên bệnh viện không được tự ý đi lên.
Mấy ngày nay tôi và Lục Dương đi kiểm tra đêm cũng mới lên tới tầng bảy, chưa lên tầng tám bao giờ.
Ban nãy tôi ấn tầng sáu.
Cửa thang máy mở.
Chủ nhiệm Dương vẫn như con thằn lằn, bò tới lối rẽ cầu thang bộ, hổn hển lao về phía bọn tôi.
Tôi la lên: “Ấn xuống đi!”
Không so được tốc độ, đành kéo dài thời gian, tiêu hao thể lực của chủ nhiệm Dương trước vậy.
Lục Dương nói: “Thang máy… Thang máy dừng lại rồi!”
Cái gì!
Tim tôi đập nhanh hơn, tay chân lạnh lẽo.
Lục Dương vẫn cuống cuồng ấn nút thang máy, nhưng nó vẫn đứng im như cũ.
Anh ta tuyệt vọng nói: “Xong đời, hôm nay sợ là phải chết ở đây.”
Tuy tôi vẫn cố giữ mình bình tĩnh, nhưng hai tay đã phát run.
Ngay lúc này, thang máy bỗng dưng chuyển động.
Tôi thấy nó đang đi lên.
Bảng hiển thị cho thấy nó lên đang lầu tám!
Tôi lập tức nói: “Không thể lên tầng tám, ấn mấy tầng dưới đi!”
Lục Dương bối rối giải thích: “Tôi đâu có bấm lầu tám!”
Tôi sửng sốt.
Rốt cuộc, thang máy vẫn kiên định dừng ở tầng tám.
Cửa thang máy mở ra, bên ngoài có hai bóng người.
Một là y tá trưởng.
Hai là một người đàn ông mặc áo blouse trắng, thân hình cao gầy.
Dù đang mang khẩu trang, vẫn có thể nhìn ra ngũ quan người nọ vô cùng sắc sảo.
Đôi mắt không bị khẩu trang che khuất rất sắc bén, đẹp đẽ.
Người đó cụp mắt, có một loại khí thế mạnh mẽ khiến người ta không dám xúc phạm.
Thấy trong thang máy có người, anh ta từ trên cao nhìn xuống.
Khiến cho người đối diện cảm thấy rất áp lực.
Tôi nhìn người nọ trân trân.
Là Cố Mặc Trì!