Phần 2 - Bạn Trai Tôi Là Boss Lớn Trong Trò Chơi Kinh Dị - Chương 2
03.
Lúc cùng người còn lại ra khỏi phòng.
Tôi phát hiện lòng bàn tay mình toàn là mồ hôi.
Cho dù đã tham gia phó bản một lần, nhưng lần trước còn chưa tận mắt thấy mấy cảnh máu me như vậy.
Không ngờ lần này vừa mở đầu phó bản đã nguy hiểm đến thế.
Tôi thở hắt ra một hơi.
Người chơi bên cạnh cũng vỗ vỗ ngực.
Giây tiếp theo, trong phòng phẫu thuật truyền ra tiếng kêu la thảm thiết.
Làm tim chúng tôi treo ngược trở lên.
Là giọng của Tiểu Lâm.
Tiếng thét của cô ấy tràn đầy sợ hãi và tuyệt vọng.
Nhưng không lâu sau, tiếng thét bắt đầu nhỏ xuống, biến thành hết hơi cầu cứu, giãy dụa cầu xin trước khi chết.
Hai người chúng tôi đều hiểu, thân phận người chơi của Tiểu Lâm đã bại lộ.
Bị quái vật tàn nhẫn xử lý.
Người bên cạnh sợ hãi nói:
“Đêm nay tụi mình đi tuần chung đi, giúp đỡ lẫn nhau.”
Tôi gật đầu.
Anh ta nói: “Tôi là Lục Dương.”
Tôi cũng trả lời: “Khương Tảo.”
…
Màn hình thông báo ở sảnh bệnh viện hiển thị bây giờ là mười hai giờ đêm.
Tôi xoa xoa huyệt thái dương.
Bệnh viện nào mà mười hai giờ đêm bắt thực tập sinh đi xem giải phẫu phanh thây.
Nhưng nghĩ lại, trong trò chơi kinh dị thì có gì bình thường đâu.
Cố Mặc Trì cũng vậy.
Thân là đại boss biến thái trong phó bản kinh dị, lại vui vẻ nấu cơm giặt đồ cho tôi mỗi ngày, chỉ hận chưa đủ có hiếu với người yêu.
Bộ dạng chả giống quái vật hung tàn chút nào.
Cũng có lẽ đó chỉ là lớp nguỵ trang của anh ta.
Không biết ảnh có vào phó bản này không.
Tôi ôm tâm lý may mắn, nếu anh ấy thật sự ở đây thì tốt quá.
Không có cảm giác nào an toàn hơn người yêu mình là đại boss trong phó bản kinh dị.
Nhưng tôi lại không dám chắc.
Phó bản đều là ngẫu nhiên, cũng không thể lần nào cũng may mắn gặp phó bản của Cố Mặc Trì.
Nếu vậy, mắc gì lâu vậy rồi ảnh vẫn chưa về nhà.
Nuôi bồ bên ngoài rồi?
Tôi nhớ rõ ràng, lúc ở phó bản Lâu Đài Cổ U Linh, có con nữ quái quyến rũ lẳng lơ hay sáp tới bên người Cố Mặc Trì lắm nhé.
Nghĩ vậy, tôi tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Đáng ghét.
Đi đường cũng hùng hổ hẳn lên.
Lục Dương bên cạnh cũng bị tôi ảnh hưởng, thẳng lưng ưỡn ngực mà đi.
Bọn tôi nhanh chóng thích nghi với màn đêm quỷ dị của cái bệnh viện này.
04.
Sáng hôm sau, chúng tôi bị người ta để ý.
“Hai cô cậu, dạo này thân thiết nhỉ.”
Y tá trưởng mặt mày tái nhợt bỗng sáp tới gần, mỉm cười trò chuyện với tôi và Lục Dương: “Lần nào cũng thấy hai người đi cùng nhau.”
Tim tôi đập mạnh.
Hai ngày nay, đã có rất nhiều người chơi bị quái vật phát hiện, chỉ tính những người tôi biết thôi cũng chết mất sáu người.
Trong đó có cả người chơi kết nhóm bị phát hiện.
Ánh mắt sắc bén của y tá trưởng bắn qua.
Thân hình vặn vẹo cũng tiến tới gần hơn.
Tôi thấy có điềm chẳng may, bỗng nhiên nghĩ ra một kế, bắt đầu vặn vặn ngón tay.
“Chị ơi, không giấu chị nữa, thật ra em với Lục Dương… đang lén quen nhau!”
Y tá trưởng đang xông lại đây cũng phải thắng gấp: “Hả?”
Tôi cúi mặt ngượng ngùng nói:
“Bọn em thực tập chung một đợt, cứ nghĩ không ai để ý, ai người vẫn bị chị tinh mắt phát hiện!”
Tôi liếc mắt ra hiệu cho Lục Dương, anh ta nhanh chóng hiểu ra, lập tức phối hợp:
“Vâng ạ, tụi em yêu nhau nhưng tuyệt đối không ảnh hưởng tới công việc đâu, chị đừng giận nha.”
Sắc mặt y tá trưởng vốn đang vặn vẹo lại trở lại bình thường, có hơi tiếc nuối bảo:
“Thì ra là vậy, không sao, bệnh viện không cấm nhân viên yêu đương, chỉ cần không ảnh hưởng đến công việc là được.”
Thấy chị ta sắp đi, tôi nhanh tay đưa một hũ mặt nạ qua, làm thân nói:
“Chị ơi, dạo này công việc bận rộn, em thấy mặt chị có hơi mệt mỏi, mặt nạ này dùng tốt lắm, cấp ẩm siêu nhiều, chị lấy dùng nha.”
Y tá trưởng ngạc nhiên nhận lấy: “Vậy hả? Dạo này chị cũng thấy da mặt hơi xấu, cảm ơn em nha.”
Thái độ của chị ta lập tức thay đổi, cười với tôi đến là hiền hoà thân thiết.
Đợi mọi người đi hết, Lục Dương lặng lẽ giơ ngón cái lên với tôi.
Tôi cũng nhẹ nhàng thở ra.
Bước vào trò chơi kinh dị, mỗi giây mỗi phút đều nguy hiểm đến tính mạng.
Không phải lần nào cũng gặp may.
Cố Mặc Trì cũng không phải lúc nào cũng ở bên cạnh hỗ trợ tôi.
Cuối cùng tôi vẫn phải học cách tự mình vượt qua nguy hiểm.
Trùm cuối tàn nhẫn còn đang nằm trong tay tôi, mấy con quái bình thường này thì có gì đáng sợ.
Nghĩ đến đây, tôi khẽ liếc sang Lục Dương.
Trong lòng có hơi chột dạ.
Bình thường Cố Mặc Trì hiền lắm, cấm kỵ duy nhất của ảnh là tôi tiếp xúc thân mật với người khác phái.
Nếu ảnh mà biết tôi nói mình yêu đương với người khác ở bên ngoài.
Ảnh nhất định sẽ nổi điên.
Cơ mà Cố Mặc Trì hẳn là không làm trong phó bản này.
Hai ngày rồi vẫn chưa gặp anh ấy.
Tôi yên tâm rồi.