Phần 2 - Bạn Trai Tôi Là Boss Lớn Trong Trò Chơi Kinh Dị - Chương 1
01.
Bạn trai tôi là quái vật trong một trò chơi kinh dị.
Cứ cách một thời gian, anh ấy sẽ biến mất vài ngày.
Ảnh nói mình phải đến phó bản toạ trấn, tiêu diệt người chơi.
Tôi vốn không tin.
Quái vật nhà ai lại kiêm luôn cả bạn trai nhị thập tứ hiếu.
Mỗi ngày không sợ cực khổ nấu cơm giặt đồ cho người yêu, còn đòi hôn nhẹ?
Cho đến khi tôi bị chọn vào một trò chơi kinh dị.
Xém chút phải bỏ mạng trong lâu đài cổ âm u ma quái đó.
Tôi tin rồi.
Có lẽ là may mắn, đại boss trong phó bản đó vừa khéo là bạn trai tôi.
Nhờ ảnh nương tay nên tôi mới có thể sống sót trở ra.
Sau khi vượt qua phó bản, đến tận khi phó bản thứ hai bắt đầu.
Cố Mặc Trì vẫn chưa trở về nhà.
Anh ấy mất tích rồi.
02.
“Chào mừng người chơi bước vào phó bản [Phòng Phẫu Thuật Đêm Khuya]
Nhiệm vụ: Sống sót vượt qua một tuần thực tập ở bệnh viện.
Độ khó nhiệm vụ: Cấp S.
Phó bản sắp bắt đầu, người chơi vui lòng chuẩn bị sẵn sàng——”
m thanh điện tử vừa lạ vừa quen vang lên bên tai tôi.
Cảnh tượng trước mắt cũng bắt đầu biến hoá khôn lường.
Tôi lại bị đưa vào trò chơi kinh dị.
Nhưng tình huống lần này không giống với lần trước, không hề cho tôi thời gian tự hỏi hay giảm xóc.
Lần này tôi trực tiếp xuất hiện trong một phòng giải phẫu tối tăm lạnh lẽo.
Tính cả tôi và hai người chơi không rõ mặt mũi kế bên.
Thì có tổng cộng ba người xếp thành một hàng ngang.
Đều mặc đồng phục thực tập của bệnh viện.
Trước mặt là một bàn giải phẫu.
m thanh máy móc lạnh lẽo liên tục loé lên cùng với màu xanh quỷ dị, còn trên bàn phẫu thuật lại nhuốm đầy máu tươi.
Một gã bác sĩ tuổi trung niên cả người u ám đang cầm dao phẫu thuật, không ngừng vẽ hoa trên người bệnh nhân.
Người nằm trên bàn giải phẫu máu me be bét vẫn còn hấp hối, không ngừng rên rỉ thảm thiết.
Lại khiến cho gã bác sĩ trung niên thêm hưng phấn điên loạn.
Một bàn tay bị gã lơ đãng chặt ra, rơi xuống.
Máu tươi phun lên mặt tên bác sĩ, gã nhếch môi mỉm cười, nói với bọn tôi:
“Quan sát kỹ vào, các cô cậu đang trong kỳ thực tập, đây là một cơ hội học tập vô cùng quý giá.”
Mùi máu tươi tanh nồng xộc vào khoang mũi.
Tôi buồn nôn một trận.
Nhưng tình huống bây giờ không thích hợp.
Tôi cắn răng nhịn xuống cơn buồn nôn, không để mình lộ ra một chút khác thường.
Cô gái bên phải tôi lại không nhịn nổi, nôn khan.
Sau khi ý thức được việc mình vừa làm, cô ấy vội vàng đưa tay lên bịt miệng.
Gã bác sĩ trung niên không thèm phản ứng gì, tiếp tục làm mẫu cách phân xác người cho chúng tôi xem.
Một con người hoàn chỉnh, biến thành một đống máu thịt tanh hôi.
Gã bác sĩ còn chưa đã tay, đưa lưỡi liếm máu chạy dọc trên mũi dao, quay đầu nhìn chúng tôi:
“Vừa rồi tôi làm mẫu mấy cô cậu hiểu hết chưa, còn chỗ nào chưa rõ cứ hỏi, tôi rất vui lòng lấy kinh nghiệm bao năm nay ra tận tình giải đáp.”
Ba giây im lặng.
Tôi liếc thấy thẻ nhân viên của người nọ, bất chấp tất cả trả lời:
“… Tạm thời không có gì chưa hiểu, thưa chủ nhiệm Dương.”
Hai người bên cạnh cũng lập tức nói theo.
Chủ nhiệm Dương vừa ý gật đầu: “Không tệ, tiếp thu rất tốt, nhưng vẫn phải học tập nhiều hơn.”
“Hôm nay ví dụ đến đây thôi, tới giờ các cô cậu đi kiểm tra đêm rồi.”
Ba người bọn tôi như được ân xá, nhanh chân chạy ra khỏi phòng phẫu thuật.
“Từ từ.”
Giọng chủ nhiệm Dương lại đột ngột vang lên.
“Tiểu Lâm ở lại một chút.”
Tiểu Lâm là cô gái vừa nôn ban nãy.
Tiểu Lâm bị điểm danh thì hoảng sợ, không dám quay đầu.
“Chủ nhiệm Dương, còn chuyện gì nữa ạ?”
“Phản ứng của cô ban nãy có vẻ chưa thích ứng với công tác lắm, bác sĩ phải có trách nhiệm với bệnh nhân, cô ở lại đây, tôi kèm riêng cho cô.”