Bạn Trai Là Đại Boss Game Kinh Dị 8: Cuộc Gọi Ma Quái - Chương 4
Anh hiểu sai về việc yêu đương qua mạng rồi đấy!
Tôi vừa định mở miệng nói gì đó, lại cảm thấy môi bị thứ gì lạnh lẽo chạm vào.
Một thứ không thể nhìn thấy đang hôn tôi.
Nhưng tử thần này không biết hôn gì cả, vừa vụng về mà lại có chút hung hăng.
Như một con dã thú đầy chiếm hữu, không ngần ngại tàn phá vùng đất lạ, muốn chiếm đoạt tất cả.
“Như thế này em ngạt thở mất!”
Tôi không chịu nổi, bắt đầu chỉ dẫn anh.
Anh học rất nhanh, giống như trước kia, dần dần trở thành người dẫn dắt.
Cuối cùng, tử thần thỏa mãn liếm nhẹ vết nước còn lại nơi khoé môi tôi.
Anh nói: “Cảm giác kỳ lạ.”
Tôi hỏi: “Cảm giác gì?”
“Cảm giác rất an tâm.”
Anh cọ cọ vào môi tôi: “Dù em không giống những người khác, nhưng trong mấy ngày tới ta cũng sẽ không nương tay đâu.”
Những lời anh nói, tôi coi như gió thoảng bên tai.
Như mấy bản trước, số lần anh nương tay còn thiếu sao.
9
Khi tôi tỉnh dậy, lại có thêm một người chơi gặp chuyện. Lần này, người chơi đó biến mất hoàn toàn, ngay cả thi thể cũng không tìm thấy.
Không ai trong số những người chơi còn lại dám hành động bừa bãi, mọi người lại càng cẩn thận hơn khi làm nhiệm vụ.
Hôm nay, nhiệm vụ của tôi là mang sữa đến cho một thiếu niên.
Khi mở cửa, tôi thấy cậu thiếu niên đứng trước cửa, toàn thân ướt đẫm, nhìn chằm chằm vào tôi.
Tôi đưa tay lên sờ mặt: “Mặt tôi có gì sao?”
Cậu ta không nói gì, chỉ lấy thùng sữa từ tay tôi và mang vào nhà, sau đó đóng cửa lại.
Thật kỳ lạ.
Nhưng không thể phủ nhận rằng cậu thiếu niên này rất đẹp trai. Khi lớn lên hẳn sẽ là mẫu người mà các cô gái rất thích. Chỉ có điều ánh mắt của cậu có chút u ám, lạnh lùng. Cảm giác này sao lại quen thuộc đến vậy?
Đợi đã!
Tôi đột nhiên dừng bước. Cậu ấy chẳng phải là…
Tôi gõ cửa.
Cánh cửa lại mở ra.
“Có chuyện gì?” Cậu ấy cuối cùng cũng lên tiếng, giọng trong trẻo của một thiếu niên pha chút khàn khàn.
Tôi ngay lập tức đưa tay lên trán: “Tôi hơi chóng mặt, có thể vào nhà nghỉ ngơi một chút được không?”
“Thật sự muốn vào?”
Cậu thiếu niên đẹp trai nhìn tôi, tôi gật đầu tự đi vào, cũng không quên đóng cửa lại.
Nhưng vừa đóng cửa xong, tôi đã hối hận.
Khi cánh cửa còn đóng, tôi không thể nhìn rõ toàn bộ cơ thể của cậu thiếu niên. Nhưng bây giờ, khi đã vào bên trong, tôi mới thấy rõ, phía sau cậu ta là hàng loạt xúc tu đang chiếm gần hết cả căn phòng.
Chúng đang giương lên, quơ quào trong không trung.
Đặc biệt là khi thấy tôi bước vào, chúng giống như được kích thích, như được tiếp thêm năng lượng điên cuồng lao về phía tôi.
Sức ép từ cảnh tượng này thật mạnh mẽ.
Bây giờ nếu tôi muốn chạy ra ngoài thì còn kịp không?
“Muộn rồi.”
Cậu thiếu niên nhìn thấu suy nghĩ của tôi, giọng nói trở nên lạnh lẽo, cười nhạt. Một xúc tu cuốn lấy cổ tay tôi, kéo cả người tôi về phía cậu ấy.
“Chẳng phải em nói rất thích chúng sao?
“Hay là em nói dối, thực ra em sợ chúng?”
Tôi vội vàng trấn an: “Nếu sợ thì em đã không vào rồi.”
Nhìn thấy cả một căn phòng đầy xúc tu, ai mà không cần chút thời gian để phản ứng chứ.
“Lần này trông anh trẻ quá,” tôi nhéo nhẹ má anh, “Sao cả người lại ướt hết thế này?”
Tôi tìm một chiếc khăn lau cho anh, nhưng chẳng thể nào lau khô được. Vệt nước cứ xuất hiện lại mãi.
Cuối cùng, tôi cũng bỏ cuộc, nhào vào lòng anh.
“Ướt thế này cũng không tệ.”
Cơ thể anh cứng đờ trong giây lát, sau đó mới thả lỏng: “Thật sự không ghét ta như thế này sao?”
“Tại sao thần chết lại tự ti về bản thân đến vậy chứ?”
Tôi hôn anh.
“Em nhắm mắt lại đi.” Cậu thiếu niên ngây thơ đến mức khó tin.
“Em không nhắm đâu, em muốn nhìn mà.”
Anh dường như đã chấp nhận, ôm lấy tôi bắt đầu hôn. Lần này rõ ràng không còn vụng về như lần trước nữa.
Cuối cùng, tôi rời khỏi phòng với đôi chân mềm nhũn.
…
Khi đi qua phòng khách, tôi nhìn thấy chiếc điện thoại màu đỏ đặt giữa phòng. Tôi chợt nhận ra rằng mấy ngày qua tôi chỉ nhận điện thoại từ căn phòng nhỏ kia.
Còn chiếc điện thoại trong phòng khách này chỉ reo vào ngày đầu tiên.
Bước chân của tôi khựng lại. Tôi như bị điều khiển, bước đến chiếc điện thoại màu đỏ ấy.
Không biết có phải là trùng hợp hay không, ngay lúc đó, chiếc điện thoại reo lên.
Bên kia là giọng nói của người phụ nữ đã gọi cho tôi lần đầu tiên.
“Cứu tôi với, đưa tôi đến bệnh viện, tôi sắp… sắp sinh rồi, đau quá, đưa tôi đến…”
Lại sắp sinh nữa sao?
Tôi vội vàng đặt điện thoại xuống, định chạy ra khỏi nhà.
Nhưng cảnh vật trước mắt thay đổi.
Không biết từ khi nào, tôi đã nằm sấp trên mặt đất, bụng trở nên to lớn, cả người đầy máu.
Nỗi đau từ bụng truyền đến khiến tôi nghiến răng chịu đựng.
Chuyện gì đang xảy ra vậy!
Tôi không thể hiểu được tình cảnh hiện tại, chỉ có thể kéo lê cơ thể nặng nề, bò về phía phòng mình.
Nhưng sức lực càng lúc càng yếu đi, tôi cảm nhận được sự sống đang dần rời xa mình.
Sắp chết rồi sao?
Tôi thầm gọi tên Cố Mặc Trì trong đầu.
Khi tôi nghĩ rằng mình thực sự sắp chết, nỗi đau trên người đột nhiên biến mất.
Mở mắt ra, tôi thấy mình vẫn đang đứng trước chiếc điện thoại đỏ quái dị kia.
Tôi thở phào nhẹ nhõm và quay về phòng, tay ôm lấy ngực.
Cơn đau vừa rồi như thể đã thực sự xảy ra.
Tôi đang suy nghĩ thì bỗng nhiên bên ngoài vang lên một tiếng hét chói tai.
Tôi bước ra khỏi phòng, thấy một người chơi nam đang treo cổ trong phòng khách, may mắn được một người chơi khác vừa đi vào phát hiện và kịp thời cứu anh ta xuống.
Người đó thở hổn hển: “Lúc nãy tôi nghe thấy tiếng chuông điện thoại reo trong phòng khách, nên muốn lại xem thử. Nhưng rồi không kiểm soát được bản thân, như thể biến thành người khác vậy, cứ muốn tự treo cổ bản thân lên!”
Vậy là, mỗi khi nghe tiếng chuông điện thoại reo, mọi người đều sẽ thấy ảo giác.
Và những ảo giác đó là những điều mà người trước đó đã trải qua?
Tôi lên lầu, tìm đến căn nhà của người phụ nữ kia một lần nữa.
“Lần này chị đến làm gì? Không sợ em giết chị sao?!”
Đứa bé quái dị tên Lili đang nằm trên bụng người phụ nữ, giọng nói rùng rợn của nó vang lên. Con bé còn muốn nói gì đó nhưng đột nhiên dừng lại.
Con bé nhìn chằm chằm vào bàn tay tôi đang đặt lên đầu nó.
Tôi nói: “Bỗng dưng cảm thấy em thật đáng yêu, mẹ em nhất định đã rất vui mừng khi sinh ra em.”
“Lại định giở trò quỷ gì nữa phải không?” Lili bị vuốt đầu tỏ ra vô cùng khó chịu, con bé nghiêng mặt đi: “Đừng tưởng nói vài lời ngọt ngào là em sẽ tha cho chị.”
Người phụ nữ nhìn tôi một lúc rồi nói: “Cảm ơn, sinh ra Lili, tôi thực sự rất vui.”
Lili từ từ cũng im lặng lại.
Trước khi tôi rời đi, con bé đưa cho tôi một viên kẹo.
“Chị là người thứ hai sau mẹ công nhận sự tồn tại của em.”
—
Trở lại phòng, không biết có phải là ảo giác hay không, nhưng căn phòng ngày càng nóng lên.
Tôi gọi điện cho Cố Mặc Trì.
Anh nói: “Đang bận chút việc.”
“Bận gì vậy?”
“Giết người.”
“…”
Suýt nữa tôi quên mất, anh là đại boss kinh dị trong bản đồ này.
Giờ cũng đến lúc ra tay rồi.
Anh ấy nói: “Nhớ ta à? Ta tới tìm em.”
“Không cần, anh bận trước đi, em hơi buồn ngủ rồi.”
“Được.”
Tôi cảm nhận được đám xúc tu bò vào trong chăn, quấn quanh eo tôi.
Anh nói: “Để nó ở cạnh em.”
Đến ngày thứ năm, tính cả tôi thì chỉ còn ba người chơi.
Một trong số đó có vẻ hoảng loạn: “Phó bản cấp SS này thực sự là thứ con người có thể vượt qua được sao? Chỉ e tôi còn chưa thấy quái vật thật sự, đã phải chết một cách không rõ ràng như những người chơi khác.”
Người còn lại bình tĩnh hơn: “Các người không cảm thấy nơi này ngày càng nóng lên sao?”
Tôi gật đầu.
Thật sự ngày càng nóng.
Tối hôm đó, tôi nóng đến khô cả họng.
Nếu không ra ngoài, dù không bị quái vật ăn, tôi cũng sẽ chết vì nóng mất.
Bên ngoài đột nhiên có tiếng động.
“Nhanh ra ngoài!”
Là giọng của cô bé kỳ lạ Lili.
Tôi dựa vào cửa: “Sao vậy? Giờ em định ăn chị à?”
Lili có vẻ bực bội: “Nếu không ra ngoài bây giờ, chị sẽ chết ở trong đó!
“Nơi này sắp bốc cháy rồi, chị phải tìm một nơi trú ẩn khác!”
Tôi đã nóng đến không chịu nổi, đành đánh liều mở cửa.
Cô bé kéo tôi đi.
Tôi hỏi: “Trốn ở đâu?”
Cô bé đáp: “Trốn trong bụng mẹ em.”
“…”
“Chị sẽ làm bụng mẹ em nổ tung mất.”
Sắp ra khỏi nhà thì tiếng chuông điện thoại ở phòng khách lại vang lên chói tai.
Tôi không nhấc máy, nhưng đầu óc càng lúc càng choáng váng.
Lili biến mất.
Tôi nhận ra mình đã trở thành một ông lão gù lưng, cô độc ngồi trên ghế sofa.
Trong tay tôi là chiếc điện thoại màu đỏ.
Giọng nói từ điện thoại vang lên:
“Mẹ, năm nay chúng con không thể về được, công việc bận quá, mẹ ở nhà một mình nhớ tự chăm sóc bản thân, sang năm chúng con nhất định sẽ về.”
Ánh sáng ngoài cửa sổ xuất hiện rồi biến mất, ngày qua ngày trôi qua.
Tôi như một bức tượng bị thế giới lãng quên, luôn ngồi trên ghế sofa, chờ đợi tiếng điện thoại.
Trong lòng là cảm giác cô đơn khó tả.
“Thức dậy đi!”
Giọng nói sắc bén của Lili lại kéo tôi ra khỏi cơn mê.
Tôi nhìn về phía chiếc điện thoại đỏ trong phòng khách.
Chiếc điện thoại vẫn không ngừng kêu.
Vô số ảo ảnh xuất hiện trước mắt, rất thật.
Đó là những cuộc đời bất hạnh cùng oán hận của vô số người.
Hai người chơi sống sót còn lại cũng lao ra khỏi phòng, trên người đầy vết bỏng. Họ cũng bị cuốn vào ảo giác.
Một người túm lấy tóc mình, như đang chịu đựng nỗi đau khủng khiếp.
Ngay trước khi không chịu nổi mà đập đầu vào tường, anh ta hét lên trong tuyệt vọng:
“Tất cả chỉ là một trò lừa! Kế hoạch của những kẻ điên đã bắt đầu rồi, mẹ nó, không ai có thể thoát khỏi phó bản này cả!”
Tiếng chuông điện thoại càng lúc càng hỗn loạn và chói tai, không ngừng xé toạc thần kinh của tôi.
Cho đến khi tôi nhấc chiếc điện thoại đỏ, đổ sập xuống sàn nhà.
Mọi thứ trở nên im lặng.
—
Cảm giác nóng rực trên người biến mất.
Tôi như đang chìm trong nước.
Âm thanh xung quanh mơ hồ, không rõ ràng.
“Chúng ta thực sự sẽ dìm chết hắn sao?”
“Thương tiếc gì con quái vật đó, nhanh lên, kẻ tiếp theo sẽ sớm đến.”
Sau đó, tôi không nghe rõ gì nữa.
Lại là một vùng tối vô tận.
Cho đến khi.
Một đôi tay nhẹ nhàng ôm lấy tôi, đẩy tôi lên phía trên.
Một khoảng thời gian dài trôi qua, tôi chỉ chìm trong cảm giác hỗn loạn và trống rỗng.
Khi tôi mở mắt trở lại.
Tôi phát hiện mình đang nằm trên ghế sofa ở nhà.
Nhìn thoáng qua bóng dáng đang bận rộn trong bếp.
Đôi mắt tôi sững lại.
Âm thanh điện tử vang lên bên tai, nhưng lần này có chút bị trục trặc.
“Chúc mừng người chơi đã vượt qua bản đồ ‘Cuộc Gọi Ma Quái’, bản đồ tiếp theo ‘Chuyến Tàu Tử Thần’ sẽ bắt đầu sau một tuần, xin hãy chuẩn bị trước——”
– Hết –