Bạn Trai Là Đại Boss Game Kinh Dị 8: Cuộc Gọi Ma Quái - Chương 3
Nếu bản thể của Cố Mặc Trì vẫn đang tìm kiếm tôi thì sao.
Vẫn phải rời khỏi thế giới kinh dị, mới có thể tiến thêm một bước đến gần sự thật.
“Nói đi.” Anh ấy đang đợi câu trả lời của tôi.
“Sợ chứ,” Tôi nói với giọng điệu khiêu khích, “Nhưng nếu anh đồng ý làm bạn trai em, em sẽ ở lại bên anh, thế nào?”
Trong bóng tối, hơi thở lạnh lẽo áp sát vào cổ tôi.
Đó là nơi động mạch đang đập.
Môi anh áp vào đó: “Em không sợ ta sao?”
Tôi cười: “Em không những không sợ anh, em còn thích những xúc tu của anh nữa.”
“Thích… xúc tu của ta?”
Ngón tay tôi chọc chọc vào xúc tu trên người: “Có vẻ chúng cũng rất thích em.”
Mặc dù vừa nãy chúng muốn rời khỏi tôi, nhưng sau khi tôi đưa tay nắm lấy chúng, chúng trở nên rất ngoan, lặng lẽ quấn quanh người tôi.
“Sao có thể…”
Lần đầu tiên giọng nói của thần chết lộ ra một chút bối rối và hoang mang.
Xúc tu như bị bỏng, vội vàng rời khỏi người tôi.
Tiếp theo, bóng tối trước mắt tôi dần dần trở nên sáng sủa.
Bóng tối vốn tối đen như mực, giờ đây lại trở về căn phòng tối tăm ban đầu.
Xúc tu biến mất, ông lão muốn ăn thịt tôi lúc trước cũng không thấy đâu nữa.
Tôi lại một lần nữa cảm thán.
Cố Mặc Trì ở thế giới này thật sự rất ngây thơ.
Ra khỏi cửa, tôi liền thấy ở góc bên cạnh, đứng một cô bé với vẻ mặt oán hận.
Chính là cô bé kỳ quái Lili ẩn trong bụng người phụ nữ hôm qua.
Có vẻ như cô bé vẫn còn hận tôi.
Nhìn chằm chằm vào tôi, cũng không nói gì.
Khi đi ngang qua cô bé, tôi chủ động chào hỏi: “Bé gái, sao lại đứng một mình ở đây? Bên ngoài nóng lắm, mau về nhà đi.”
Cô bé: “Tối nay chị chết chắc rồi.”
Tôi: “Đúng vậy, tối nay tôi sẽ ngủ như chết luôn.”
“…”
Đến tối, sau khi chắc chắn đã khóa cửa, tôi thoải mái nằm trên giường.
Theo quan sát hai ngày qua, ban đêm bên ngoài có lẽ rất nguy hiểm, nhưng trong phòng thì an toàn.
Chỉ cần đừng chạy ra khỏi phòng lúc nửa đêm, cơ bản là sẽ không có quái vật nào vào được.
Tất nhiên, đại boss thì không chắc.
Tôi nhìn vào chiếc điện thoại đỏ như máu trên đầu giường báo hiệu tử thần sẽ ghé thăm.
Chiếc điện thoại vốn đã bị tôi đập nát không nỡ nhìn, vậy mà sau khi tôi ra ngoài một chuyến về, nó lại trở lại nguyên trạng như chưa từng bị động vào.
Tôi nhấc điện thoại lên.
Tút tút tút—
Không ai nghe máy.
Tôi đặt xuống rồi lại nhấc lên.
Vẫn không ai nghe.
Tôi lặp lại khoảng hơn chục lần.
Cuối cùng, tiếng dòng điện rè rè quen thuộc cũng truyền đến.
Tử thần: “Nhàn rỗi quá à?”
“Tám chút chuyện em với chút nhé.”
Không hiểu sao, càng thấy Cố Mặc Trì trong bản này ngây thơ kiêu ngạo, kháng cự tôi, tôi lại càng muốn trêu chọc anh.
“Giờ này, em nên đi ngủ rồi.”
Xem đi, anh đã bắt đầu quan tâm tôi rồi.
Tôi bắt đầu khoe những câu tán tỉnh quê mùa của mình: “Không có anh, đêm nay em không ngủ được.”
Sau vài giây im lặng, hơi thở trong điện thoại bắt đầu trở nên hỗn loạn: “Nói chuyện với ai em cũng nói vậy à?”
“Tất nhiên là không, những lời này là dành riêng cho anh.”
Chỉ tiếc rằng sau này Cố Mặc Trì cũng đã học được, còn quay ngược lại trêu chọc tôi, khiến những chiêu trò của tôi chẳng còn đất dụng võ.
Bên kia điện thoại không nói gì nữa.
Nhưng tôi lại cảm thấy im lặng còn mang sức nặng hơn cả lời nói.
“Thật sự không thể lén ra ngoài gặp mặt một lần sao?”
Kể từ khi bản trước kết thúc, tôi đã quên mất khuôn mặt của anh.
Dù có cố gắng nhớ lại, gương mặt trong đầu vẫn không thể rõ ràng.
Nhưng ký ức về những khoảng thời gian đã trải qua với hắn, bao gồm cả những ký ức sau khi vào bản mới, đều không biến mất.
Chỉ là tôi quên mất anh trông như thế nào.
Cảm giác thật kỳ lạ không thể nói thành lời.
Tử thần: “Không thể.”
Sau khi tôi liên tục chủ động tìm chuyện để nói, trò chuyện với anh, vị tử thần ngây thơ kiêu ngạo này bắt đầu nói nhiều hơn, không còn lạnh lùng như trước.
Ít nhất, dù tôi nói gì, hắn cũng sẽ dùng một câu ngắn gọn trả lời lại.
Bây đây, khi thấy tôi im lặng, hắn hiếm khi cũng nói nhiều hơn:
“Còn lời vô nghĩa nào khác không? Nếu không, ta cúp đây.”
“Có,” tôi nói, “có thể giúp em trực tiếp qua cửa không?”
Giọng đầu dây bên kia lạnh đi: “Trước đây còn nói muốn ở lại đây với ta mãi mãi, vậy mà nhanh vậy đã muốn rời đi.”
…Không phải vậy, nghe em giải thích đã!
“Ngày mai bắt đầu, hãy cẩn thận hơn.”
Trước khi cúp máy, tử thần để lại một lời cảnh báo mơ hồ.
Tôi nghiêm túc hơn mấy phần.
Có vẻ như hai ngày qua chỉ là món khai vị, phó bản chính sắp thực sự bắt đầu.
Khi tôi tỉnh dậy.
Quả nhiên, buổi sáng hôm nay không giống như trước.
Đêm qua có một người chơi đã chết.
Người đó nằm sấp bên cạnh giường, cổ họng bị một chiếc đinh sắc nhọn xuyên qua, đôi mắt trợn to giống như đã nhìn thấy thứ gì đó vô cùng đáng sợ.
Một cảm giác nguy hiểm âm thầm bao trùm mọi người.
Bây giờ phó bản chỉ còn năm người chơi.
“Vì sao cậu ta lại chết?”
“Có phải đã ra ngoài lúc nửa đêm không?”
“Không, cậu ta ở trong phòng suốt. Sáng nay tôi thấy có vết máu tràn ra từ phòng cậu ta, mới cảm thấy có gì đó không ổn, gõ cửa thì thấy cửa chỉ cần đẩy là mở ra, rồi lại nhìn thấy cậu ta ngã bên cạnh giường, đã không còn hơi thở.”
“Có phải là đại boss đã ra tay không? Các người xem, dưới gầm giường hình như có một dấu tay máu!”
Dưới gầm giường rõ ràng có một dấu tay dính máu đỏ, dấu tay không lớn, không giống dấu tay của người lớn, mà giống của một đứa trẻ hơn.
Tôi lập tức nghĩ đến cô bé quái dị tên Lili ngày hôm qua.
Hôm qua nó nói tôi chắc chắn sẽ chết, có phải đêm qua là nó đã ra tay không?
Vì đột ngột có một người chơi chết đi, những người chơi còn lại càng trở nên cẩn trọng hơn nhiều.
Sáng nay, tôi nhận được một cuộc gọi từ một bà lão.
Bà ấy muốn tôi qua chăm sóc bà một ngày.
Dựa vào những chuyện xảy ra hôm qua, hôm nay tôi đặc biệt cẩn thận.
Trong túi còn chuẩn bị sẵn một con dao gọt trái cây gấp, dùng để phòng thân khi cần.
Nhà bà lão rất nhỏ, nhưng bừa bộn đến khó mà dọn dẹp nổi.
Sàn nhà đầy rác, trên kính dính đầy vết bẩn đỏ như máu.
Một người phụ nữ già nua, khô héo ngồi cô độc trên ghế sô pha.
Đôi mắt bà ta trông như đã mất hết nước, khô cằn và tối tăm, bên trong đầy tia máu.
So với mấy ngày trước, khối lượng công việc ngày hôm nay không hề nhỏ.
Lau bàn, lau kính, dọn dẹp phòng tắm, bếp…
Tôi cố gắng không nhìn vào những bộ phận giống như cơ quan con người trong góc phòng.
Sau khi dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ, tôi tiện thể còn mát-xa cổ và vai cho bà lão kỳ quái.
Bà lão quái dị thè ra một chiếc lưỡi dài, cuốn lấy lát dưa chuột đắp trên mặt rồi nuốt vào bụng.
Thấy bà định ăn thêm lát thứ hai tôi vội vàng ngăn bà ta lại.
“Bà à, phụ nữ phải chăm sóc da dẻ cẩn thận. Ngũ quan của bà đẹp thế này, không thể vì già mà lười biếng được đâu.”
Bà lão kỳ quái ngẩn người: “Chăm sóc da?”
“Đúng vậy, đây, thử dùng loại mặt nạ do chính tay cháu chế tạo, làm đẹp da, ngăn lão hóa, không phải ai cháu cũng cho dùng đâu, bà thử xem hiệu quả ra sao nhé?”
Bà lão có vẻ ngạc nhiên, mắt nheo lại đầy thích thú.
“Mát thật, mà cũng dễ chịu lắm.”
“Dùng xong bà sẽ thấy hiệu quả rõ, chắc chắn ông lão nhà bà sẽ mê mệt.”
Bà lão kỳ quái lắc đầu: “Ông ấy đi rồi, chỉ còn mình ta ở nhà.”
“Còn con cái của bà thì sao?”
“Chúng cũng dọn đi xa lắm rồi, lâu rồi chưa quay về.” Giọng nói già nua mang theo chút cô độc.
Thì ra bà lão kỳ quái là người già neo đơn.
Tôi tiếp tục đắp mặt nạ cho bà: “Cuộc sống mới thuộc về bà coi như đã bắt đầu rồi.”
Bà lão bĩu môi: “Sống một mình buồn lắm, trong lòng rất trống trải.”
“Đó là vì bà chưa tìm đúng cách thôi. Nghĩ xem, trước đây bà sống vì chồng, rồi vì con, bây giờ là lúc bà sống cho bản thân, chăm sóc mình tốt hơn.”
“Ra ngoài tìm các chị em nhảy múa, làm cho mấy ông lão khác phải mê mẩn, biết đâu còn gặp được thêm một mối tình nữa.”
Có vẻ như chưa có ai từng nói bà có thể làm như vậy.
Ánh mắt của bà lão kỳ quái càng nghe càng sáng lên.
…
Hôm nay tôi vừa giúp bà lão kỳ quái dọn dẹp nhà cửa, vừa dạy cho bà một khóa học mới về cuộc sống, mệt đến nỗi vừa về nhà tôi đã leo lên giường nằm bẹp dí.
Vài phút sau.
Cuộc gọi tử thần quen thuộc vang lên.
Tôi nhấc máy, bên trong không có tiếng động nào.
“Có chuyện gì? Không nói thì em cúp máy đây.”
Tôi nói xong định cúp máy.
“Em dám cúp.” Giọng nói của tử thần vang lên.
Tôi thở dài: “Anh không chịu ra ngoài, cảm giác không gặp được anh, thà ngủ luôn, rồi vào trong mơ gặp anh.”
“Em thực sự muốn gặp ta?”
“Ừ.”
Tôi đã quên mất khuôn mặt của Cố Mặc Trì, trong phó bản này hắn rất có thể đã không còn hình hài con người nữa.
Nếu không thì sao lại không chịu ra ngoài.
Căn phòng yên tĩnh, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
“Ai đó?”
Bên ngoài không có tiếng trả lời, nhưng trong điện thoại tôi lại nghe thấy bên kia đáp: “Không phải muốn gặp ta sao?”
Tôi ngồi bật dậy: “Là anh đứng ngoài cửa ?”
“Mở cửa đi.”
Tôi nuốt nước bọt: “Không được, luật lệ bản này nói không được mở cửa vào ban đêm, anh lại là trùm cuối, biết đâu là đến đây để đòi mạng em.”
Trong điện thoại vang lên một tiếng cười khẽ.
“Cũng thông minh đấy.”
Bỗng có một luồng khí lạnh thoáng qua tai tôi.
Tôi vừa định kéo áo lại thì bị thứ gì đó quấn lấy.
Cảm giác vô cùng quen thuộc, là… xúc tu!
Chúng bò ra từ sau lưng tôi.
Tên này đúng là giỏi thật, còn có thể xuất hiện từ hư không.
Vừa rồi bảo tôi ra mở cửa, quả nhiên là trêu chọc tôi.
Tôi muốn quay đầu lại để nhìn rõ mặt đại boss.
Nhưng mắt tôi đã bị xúc tu che kín.
“Anh che mắt em làm gì? Dù có xấu xí em cũng không chê đâu.”
Mặc dù trong tiềm thức, tôi cảm thấy hắn chắc hẳn rất đẹp trai.
“Ta có nói mình xấu xí sao?”
Tôi: “Vậy sao anh che mắt em?”
“Em không muốn yêu đương qua mạng sao? Ta nghĩ thử rồi, có thể thử một chút.”
“…”