Bạn Trai 88 Tỷ Của Tôi - Chương 4
12.
Ngày ra tòa.
Luật sư của tôi đã trình chiếu đoạn ghi âm cuộc trò chuyện với Lộc Lộ làm bằng chứng.
Cộng thêm những chứng cứ khác.
Đủ để chứng minh rằng Lộc Kỳ Minh đã cố tình sai sót trong lúc phẫu thuật, gây ra tổn thất lớn cho tôi.
Chu Việt xem xong đoạn ghi hình, mặt nhăn nhó.
Lộc Lộ ngồi sững người sau khi nghe phán quyết.
Khi ánh mắt cô ta nhìn về phía tôi, trong đó chỉ toàn sự hận thù.
Bệnh viện và Lộc Kỳ Minh phải bồi thường cho tôi hơn hai triệu tệ.
12.
Lộc Kỳ Minh chịu phần trách nhiệm chính, còn bệnh viện chịu phần nhỏ.
Lộc Kỳ Minh bị tước giấy phép hành nghề, phải chịu trách nhiệm hình sự và bị giam một năm.
Tôi và Phó Cảnh Nguyên đứng dậy rời khỏi phiên tòa, Chu Việt đuổi theo sau.
Anh ta nói với tôi: “Yên Hy, em nghe anh giải thích đã, trước khi em làm phẫu thuật, anh và Lộc Lộ chưa hề qua lại, cô ta cũng chưa bao giờ mang thai con của anh.”
Tôi lạnh lùng đáp: “Tôi không quan tâm đến chuyện của hai người.”
Lộc Lộ chạy theo, nắm lấy tay Chu Việt: “Anh Việt, trước khi anh và Yên Hy chia tay, chúng ta đã ngủ với nhau rồi, lần trước thì không có thai, nhưng lần này thì có.”
Chu Việt lộ vẻ bực tức, hất tay Lộc Lộ ra: “Cô đừng có dùng mấy trò đó nữa, chỉ toàn là dối trá.”
Lộc Lộ ngã xuống đất, tay ôm bụng, vẻ mặt đau đớn.
Cô ta cầu khẩn: “Anh Việt, bụng em đau quá, gọi giúp em xe cứu thương với…”
Chu Việt bỏ đi mà không thèm quay đầu lại.
Lộc Lộ bị sẩy thai.
Gia đình cô ta bán nhà, bán xe nhưng vẫn không gom đủ tiền bồi thường, phải đi vay mượn họ hàng bạn bè.
Cuối cùng, cô ta bám lấy gia đình Chu Việt đòi được 200 nghìn tệ, coi như phí chia tay và bồi thường sẩy thai.
Ba tháng sau, phòng làm mẫu vật của tôi được cải tạo xong, chính thức khai trương.
Ngoài kinh doanh trực tiếp, tôi còn phát triển kênh bán hàng trực tuyến.
Đội ngũ của tôi bắt đầu livestream, bán từng mẫu vật một.
Giúp nhiều người biết đến, mua những mẫu vật của chúng tôi, dùng làm đồ sưu tầm hoặc trang trí.
Chu Việt mãi sau mới phát hiện ra tôi là một tiểu thư nhà giàu.
Anh ta hối hận không kịp.
Khi đó, tôi và Phó Cảnh Nguyên đang trong giai đoạn yêu đương nồng nhiệt.
Cha mẹ hai bên khi biết chuyện, đều rất vui mừng.
Mối quan hệ của chúng tôi rất ổn định.
Sau nửa năm kinh doanh.
Phòng mẫu vật của tôi làm ăn phát đạt trên mạng, lượng người theo dõi tăng vọt, hàng bán không kịp đáp ứng.
Mùa thu năm sau.
Dịp Quốc Khánh, tôi và Phó Cảnh Nguyên hẹn nhau đi vào rừng nguyên sinh tìm mẫu vật.
Trong rừng này có rất nhiều loài bướm.
Chúng tôi đi qua cây cầu treo dưới thác nước.
Nước từ thác đổ xuống, sương nước bay lên mờ mịt che khuất con đường phía trước.
Đi được nửa đường, trước mặt bỗng xuất hiện một người đàn ông mặc áo mưa và đeo khẩu trang.
Thân hình của hắn trông có vẻ quen thuộc.
Trông giống như là Lộc Kỳ Minh.
Nếu tính thời gian, có lẽ hắn đã ra tù rồi.
Tôi và Phó Cảnh Nguyên vừa nhận ra, thì Lộc Kỳ Minh đã rút dao lao tới định đâm tôi.
Phó Cảnh Nguyên đẩy tôi ra, đá mạnh vào Lộc Kỳ Minh, rồi bắt đầu đánh nhau với hắn.
Trong lúc vật lộn, cây cầu treo lắc lư.
Tôi mất thăng bằng, ngã xuống dòng suối bên dưới.
Phó Cảnh Nguyên thấy vậy, định nhảy xuống cứu tôi.
Nhưng bị Lộc Kỳ Minh bám lấy, dao cắm sâu vào cánh tay anh.
Tôi bị dòng nước suối cuốn trôi đi.
May mắn là dòng nước không quá mạnh, tôi bỏ lại balo.
Sau khi ổn định lại, tôi leo lên bờ.
Điện thoại đã không cánh mà bay.
Thêm vào đó, khu vực này vốn không có sóng, có điện thoại cũng không có tác dụng.
Tôi đi ngược dòng nước, cố gắng tìm Phó Cảnh Nguyên.
Nhưng lại bị lạc trong rừng.
Quanh quẩn suốt hai tiếng mà không thoát ra được khỏi khu rừng này.
Lạnh run cầm cập, tôi gom một ít củi khô và tìm thấy một hang động trong rừng.
Lúc này tôi cần nhóm lửa để hong khô quần áo.
Làm ấm người thì mới có sức tìm Phó Cảnh Nguyên, hoặc có thể cầm cự đến khi anh tìm được tôi.
Lửa bùng lên, tôi cởi áo khoác ra hong khô.
Quần áo mỏng hơn thì tôi vẫn mặc để hong.
Người dần dần ấm lên.
Khi quần áo khô gần hết, tôi nghe thấy có tiếng bước chân nhẹ ngoài cửa hang.
Vội mặc lại chiếc áo khoác còn ẩm lên người.
Tay cầm một nhánh cây nhọn, chuẩn bị sẵn tư thế phòng bị.
Nếu là Phó Cảnh Nguyên thì tốt, còn nếu là Lộc Kỳ Minh thì phiền to rồi.
Ai ngờ, người bước vào lại là Chu Việt.
Gặp lại người yêu cũ ở chốn hoang dã, tôi không hề cảm thấy chút an tâm nào.
Tôi không tin đây là sự trùng hợp: “Chu Việt, sao anh lại ở đây?”
Chu Việt giải thích: “Anh tình cờ nghe từ Lộc Lộ rằng ba cô ta muốn trả thù em, anh lo cho em gặp nguy hiểm nên đi theo để bảo vệ em.”
Nói xong, anh ta đặt balo xuống đất.
Lấy ra một ít lương khô đưa cho tôi: “Chắc em đói rồi, ăn chút gì đi.”
“Không cần.” Tôi không tin tưởng Chu Việt.
Thà nhịn đói chứ tôi không ăn đồ của anh ta.
“Tôi đi tìm Phó Cảnh Nguyên.” Tôi định bước ra khỏi hang.
Chu Việt lao tới, chắn đường tôi.
Tôi dùng nhánh cây quất vào anh ta, nhưng bị anh ta giữ chặt lại.
“Em không tin anh đến vậy sao?” Anh ta tức giận.
Anh ta ép tôi vào vách hang: “Giờ đây không có ai ở đây, em tốt nhất nên nghe lời, nếu không anh không đảm bảo sẽ nương tay với em đâu.”
“Anh điên rồi à?” Tôi đẩy anh ta ra.
Nhưng anh ta khỏe hơn nhiều, giam chặt tôi, giọng nói đột nhiên trở nên dịu dàng: “Áo khoác của em vẫn còn ẩm, để anh giúp em hong khô.”
“Không cần.” Tôi lạnh lùng từ chối.
“Có cần hay không, không phải do em quyết.” Chu Việt cười lạnh, đưa tay định cởi áo tôi ra.
“Yên Hy, chúng ta yêu nhau cả năm, đến môi cũng chưa từng hôn, vậy mà với Phó Cảnh Nguyên mới ba tháng đã hôn nhau trước mặt anh. Em giỏi thật.
“Em biết anh cảm thấy thế nào khi chứng kiến không? Anh đã ghen đến phát điên.”
Nói xong, anh ta cố hôn tôi.
Tôi quay mặt đi chỗ khác.
Thấy tôi không phối hợp, anh ta vừa cứng rắn vừa mềm mỏng:
“Em tin hay không thì tùy, anh chưa từng thích Lộc Lộ.
“Khi cô ta chuyển đến cạnh nhà anh, có một đêm anh uống quá chén, vào nhầm phòng, rồi vì men rượu mà mắc lỗi mà đàn ông nào cũng dễ mắc phải.
“Cô ta quay lại cảnh thân mật với anh, sau đó uy hiếp anh phải chia tay với em, nếu không sẽ tung video lên nhóm bạn học khiến anh không còn mặt mũi nào.
“Ban đầu anh không đồng ý, nên cô ta mới nhờ anh giới thiệu em đến bệnh viện của ba cô ta để làm phẫu thuật cận thị, mới xảy ra sự cố đó.”
Lời nói của Chu Việt khiến tôi ghê tởm.
Từ khóe mắt, tôi thấy có bóng người ngoài cửa hang.
Định lên tiếng thì Chu Việt đã nghiến răng nghiến lợi nói: “Lộc Lộ đã làm anh mất mặt như vậy, giờ còn dám tìm anh quay lại. Nếu cô ta còn dám bám lấy anh, anh sẽ tìm vài tên lưu manh xử cô ta…”
Chưa dứt lời, Lộc Kỳ Minh lao vào hang, giơ dao đâm vào lưng Chu Việt: “Đi chết đi!”
13
Rõ ràng, lúc này Lộc Kỳ Minh căm hận Chu Việt hơn là muốn trả thù tôi.
14
Gương mặt Lộc Kỳ Minh méo mó, tức giận nói: “Chu Việt, con gái tao yêu mày đúng là xui tám kiếp! Khi nó vì mày mà sẩy thai, mày chẳng thèm nói một lời an ủi. Giờ mày còn muốn hủy hoại nó? Hôm nay tao sẽ giết mày trước!”
Máu chảy ra từ lưng Chu Việt.
Anh ta quay đầu lại, thấy Lộc Kỳ Minh cũng đang bị thương.
Nếu đánh nhau thật, Lộc Kỳ Minh chưa chắc đã chiếm được lợi thế.
“Cô con gái mà ông dạy dỗ cũng tốt đấy, biết rõ tôi đã có bạn gái mà vẫn bám lấy, đuổi cũng không được, là do cô ta đáng đời!” Chu Việt cúi xuống nhặt một viên đá để phòng thân.
Nhân lúc cả hai lao vào nhau, tôi nhanh chóng chạy khỏi hang động.
Tiếng đánh nhau vang lên từ bên trong, tôi cắm đầu chạy.
Hai kẻ đó đều chẳng tốt đẹp gì, cứ để chúng cắn xé lẫn nhau.
Khi tôi chạy đến kiệt sức, Phó Cảnh Nguyên xuất hiện trước mặt.
Anh ôm lấy tôi, hít một hơi sâu: “Yên Hy, em không sao là tốt rồi.”
“Anh thì sao, anh bị thương à?” Tôi thấy máu rỉ ra từ cánh tay Phó Cảnh Nguyên.
Anh hỏi tôi chuyện gì đã xảy ra.
Tôi quay lại chỉ vào khu rừng sâu: “Lộc Kỳ Minh và Chu Việt đang đánh nhau trong hang động.”
“Chúng ta nên ra khỏi đây trước đã.” Phó Cảnh Nguyên nắm tay tôi, đưa tôi rời khỏi rừng.
Chúng tôi đi được khoảng nửa tiếng, trên đường gặp một người dân địa phương.
Thấy cánh tay Phó Cảnh Nguyên bị thương, người dân nói ngay: “Tôi sống ở ngôi làng dưới chân núi. Trời sắp tối rồi, tôi đưa hai người về làng để xử lý vết thương, tránh nhiễm trùng.”
Trên đường, thôn dân hỏi chúng tôi sao lại bị thương.
Tôi nói rằng chúng tôi bị kẻ thù truy sát.
Thôn dân nghe tôi kể chuyện Lộc Kỳ Minh và Chu Việt đánh nhau trong hang động, bèn nói: “Mặt trời sắp lặn rồi, người dân ở đây như tôi cũng không dám vào rừng lúc này, để mai hẵng nói. Sáng mai tôi sẽ dẫn vài người vào xem.”
Ngôi làng này nằm giữa thung lũng, cách biệt với thế giới bên ngoài.
Không có internet, không liên lạc được với bên ngoài.
Khi vào làng, chúng tôi thấy mặt đất rải rác xác bướm.
Qua tìm hiểu, chúng tôi biết rằng ngôi làng sống nhờ nghề nuôi ong lấy mật.
Bướm từ trong rừng bị hương mật ong thu hút mà bay tới.
Những con bướm bình thường chỉ sống được 10 đến 40 ngày, lâu nhất cũng chỉ một năm.
Do đó, trong làng thường xuyên có nhiều xác bướm chất thành đống.
Người dân làng cũng rất phiền lòng về xác bướm này.
Ban đầu họ còn quét xác bướm ra ven đường.
Nhưng ngày hôm sau lại có một lũ bướm khác rơi xuống đất, trông như một lớp lá rụng phủ kín con đường.
Thật đáng tiếc khi những xác bướm đẹp đẽ lại bị giẫm nát như thế.
Chúng tôi dùng xác bướm làm mẫu vật với nguyên tắc chỉ dùng bướm đã chết, để giữ lại vẻ đẹp của chúng.
Sau khi xử lý xong vết thương cho Phó Cảnh Nguyên.
Tôi nhờ người dân gọi trưởng làng đến.
Tôi chia sẻ với ông ý tưởng của mình.
Tôi đề nghị dân làng thu thập xác bướm và bảo quản, rồi bán cho tôi để làm mẫu vật.
Mỗi ba ngày tôi sẽ cử người đến thu mua một lần.
Đối với làng này, đây cũng là con đường làm giàu.
Trưởng làng vui vẻ đồng ý và thông báo tin tốt lành cho toàn làng.
Phụ nữ và trẻ em trong làng vui mừng nhất, vì thường ngày họ chỉ giúp làm việc đồng áng, đủ no bụng nhưng không kiếm được tiền.
Với sự hợp tác này, về sau bọn họ sẽ có thêm nguồn thu nhập.
Tôi và Phó Cảnh Nguyên ở lại nhà một người dân trong làng qua đêm.
Sáng hôm sau, người dân dẫn vài người cùng làng vào rừng tìm Chu Việt và Lộc Kỳ Minh.
Bọn họ phát hiện Chu Việt nằm trong rừng, bị thương nặng đang nằm bất tỉnh.
Còn Lộc Kỳ Minh thì đã biến mất.
Có vẻ như trong trận đấu, Lộc Kỳ Minh đã thắng.
Người dân sợ Chu Việt chết trong làng nên không dám đưa về.
Họ đưa anh ta đến thị trấn bên ngoài và liên hệ với gia đình để đến đón.
15.
Khi gia đình Chu Việt nhận được tin tức.
Bọn họ lập tức đến, đưa anh ta vào bệnh viện lớn để điều trị.
Đồng thời báo cảnh sát.
Tôi và Phó Cảnh Nguyên đã phối hợp với cảnh sát để lấy lời khai, không cần chịu trách nhiệm gì trong vụ việc.
Cảnh sát truy nã Lộc Kỳ Minh.
Nửa tháng sau, bọn họ bắt được hắn trong rừng.
Lộc Kỳ Minh cố ý gây thương tích nặng, khiến Chu Việt bị tàn tật một phần, bị tuyên án 12 năm tù.
Về phần Lộc Lộ, cô ta vẫn chưa trả hết số tiền nợ từ vụ kiện lần trước.
Vụ việc lần này lại khiến cô phải gánh thêm nợ, cả đời chỉ biết đi làm để trả nợ, còn phải gánh thêm chi phí chữa trị cho Chu Việt.
Chu Việt bị thương nặng ở nhiều chỗ.
Một mắt cũng bị đâm mù.
Dù sau này xuất viện, anh ta cũng trở thành một người khuyết tật.
Mọi chuyện kết thúc.
Phó Cảnh Nguyên cầu hôn tôi.
Anh nói rằng những năm qua anh không yêu ai khác vì anh vẫn chờ đợi tôi.
Tôi đồng ý lời cầu hôn của anh.
Sau lễ đính hôn, chúng tôi trở về nhà.
Tôi nhìn thấy trên đầu anh xuất hiện thêm ba dãy số mới.
Đường kính, thời gian, số lần.
Tôi ngạc nhiên thầm nghĩ, có thực sự lợi hại đến vậy không?
Tôi không tin.
Đến cả truyện ngôn tình tổng tài bá đạo cũng không dám viết thế này.
Sau một đêm kiểm chứng, tôi hoàn toàn tin tưởng!
Gặp được một người hoàn hảo như vậy, tôi không dám tưởng tượng sau này sẽ hạnh phúc đến nhường nào.
Nhờ có nguồn bướm từ ngôi làng, cửa hàng mẫu vật của tôi ngày càng phát đạt.
Sau đó, tôi đã hoàn thành ước mơ ban đầu của mình.
Tôi liên kết với trường cũ và cục du lịch địa phương, mở một viện bảo tàng mẫu vật, trưng bày những loài hiếm có trong bảo tàng.
Không chỉ trưng bày miễn phí, mà còn dùng làm tài liệu nghiên cứu cho sinh viên sinh học của trường tôi.
Khi rảnh rỗi, tôi và Phó Cảnh Nguyên vẫn đi khắp nơi trên thế giới để tìm mẫu vật tự nhiên.
Mắt phải của tôi không hồi phục được.
Nhưng tôi lại nhìn thấy được nhiều điều kỳ diệu.
Chẳng hạn như, tôi có thể xác định chính xác vị trí hóa thạch cổ sinh vật.
Việc tìm kiếm mẫu vật trở nên nhanh chóng hơn.
Thỉnh thoảng còn nhặt được những hóa thạch từ hàng trăm triệu năm trước.
Tôi đã hiến tặng một phần hóa thạch để phục vụ nghiên cứu khoa học.
Phần còn lại tôi trưng bày trong bảo tàng mẫu vật.
Phó Cảnh Nguyên cũng làm trong ngành công nghệ sinh học.
Chúng tôi là sự kết hợp mạnh mẽ.
Với sự thành công của cả hai, sự nghiệp của chúng tôi ngày càng phát triển.
Tài khoản ngân hàng của anh ấy tăng lên gấp nhiều lần.
Sau khi kết hôn, tài khoản ngân hàng của anh ấy đột nhiên không tăng nữa.
Vì anh ấy đã chuyển toàn bộ tài sản trị giá hàng trăm tỷ sang tài khoản của tôi.
Tài khoản anh ấy chỉ còn vài tỷ để tiêu vặt.
Một đêm nọ.
Nhìn thấy anh ấy nỗ lực làm tôi vui.
Tôi phấn khích nói: “Anh yêu, có muốn em tăng thêm tiền tiêu vặt cho anh không?”
Anh điềm nhiên nói: “Không cần đâu, tiền tiêu vặt nhiều quá, anh xài không hết.”
Nói xong, anh kéo tôi vào lòng, ánh mắt đầy yêu thương: “Hay là, thưởng cho anh thứ khác nhé.”
Đêm đen bao phủ, ngoài cửa sổ là khung cảnh rực rỡ của những bông hoa, bướm bay lượn.
-HẾT-