Bạn Trai 88 Tỷ Của Tôi - Chương 3
“Ba tôi mới là người xui xẻo nhất, không chỉ phải bồi thường mà còn có nguy cơ bị tước giấy phép hành nghề.”
Cô ta vừa nói dứt lời.
Phó Cảnh Nguyên đẩy cửa bước vào, bộ vest đen làm tôn lên dáng người cao lớn của anh, khiến anh trông càng có khí thế.
Chu Việt quay đầu nhìn thấy anh, liền giảm đi một nửa sự hùng hổ.
Phó Cảnh Nguyên ngồi xuống bên cạnh tôi.
Anh lười biếng đặt cái nĩa trái cây xuống bàn, ánh mắt lướt qua Chu Việt và Lộc Lộ.
“Một con mắt chỉ đáng giá 100 nghìn? Vậy hai người tự đâm vào mắt mình đi, đâm một bên tôi bồi gấp đôi.”
Hai người họ đứng yên không động đậy.
Phó Cảnh Nguyên nhíu mày: “Sao không đâm? 200 nghìn là ít à? Vậy đâm một bên tôi trả một triệu.”
Lộc Lộ và Chu Việt nhìn nhau, dù có chút động lòng với một triệu, nhưng cả hai vẫn không động đậy.
Tôi mỉa mai: “Chỉ đâm một mắt thôi mà, đâu phải đâm cả hai mắt. Còn một mắt thì vẫn nhìn được cơ mà?”
Cả hai người đều im lặng, không biết nói gì.
Mắt Lộc Lộ rưng rưng, cô ta quỳ xuống nền nhà.
Giọng nói nghẹn ngào: “Yên Hy, xem như tôi cầu xin chị, tha cho ba tôi được không?”
Chu Việt kéo cô ta: “Đừng quỳ trước cô ta.”
Cô ta không chịu đứng lên, bướng bỉnh nói: “Nếu Yên Hy không đồng ý, hôm nay em sẽ không đứng dậy.”
Phó Cảnh Nguyên nhàn nhạt nói như xem kịch: “Cô thích quỳ thì cứ quỳ đi.”
Nói xong, anh gọi quản lý quán mang cho anh một ly cà phê Americano đá.
Tôi lạnh lùng nhìn Lộc Lộ, hỏi: “Lộc Lộ, tôi hỏi cô, rốt cuộc cô đã nói gì với ba cô mà khiến ông ấy run tay khi phẫu thuật?”
Lộc Lộ lộ vẻ cảnh giác, lắp bắp: “Tôi… tôi không nói gì cả…”
Chu Việt không kiên nhẫn nói:
“Yên Hy, đừng có lảng sang chuyện khác, nói thẳng đi, đồng ý hay không.
“Dù sao chúng ta cũng từng là người yêu, Lộc Lộ cũng đã quỳ xuống trước cô, cô nhất định phải làm đến mức này sao?
“Cô tốt nghiệp xong còn chưa có việc làm, chẳng lẽ muốn dựa vào đàn ông?
“Lấy tiền bồi thường rồi hòa giải không được sao?”
9.
Tôi cầm ly cà phê Americano đá vừa được phục vụ mang đến, hắt vào mặt Chu Việt: “Câm miệng! Chuyện này, Lộc Lộ và ba cô ta là kẻ chủ mưu, còn anh là đồng phạm.”
Chu Việt lau mặt, người anh ta ướt đẫm, trông thật thảm hại.
Anh ta siết chặt nắm đấm, hét lên với tôi: “Yên Hy, cô quá đáng lắm, đừng có được đằng chân lân đằng đầu!”
Phó Cảnh Nguyên đứng bật dậy, túm lấy cổ áo Chu Việt: “Nói chuyện cho đàng hoàng.”
Lộc Lộ vội vàng đứng lên kéo Chu Việt ra, khuyên nhủ: “Anh Việt, hôm nay chúng ta đến đây để hòa giải, nhẫn nhịn chút đi.”
Nói xong, cô đẩy anh ta về phía nhà vệ sinh: “Anh đi rửa mặt cho bình tĩnh lại đi.”
Chu Việt không còn hùng hổ nữa, đi vào nhà vệ sinh rửa mặt.
Tôi hỏi Lộc Lộ: “Lộc Lộ, trước hết cô nói cho tôi nghe, cô đã nói gì với ba cô. Tôi sẽ cân nhắc có đồng ý hòa giải hay không.”
“Thật sao?” Lộc Lộ sợ tôi lừa, có chút e ngại khi nói sự thật.
“Tùy cô thôi, không muốn nói thì biến, đừng tốn thời gian của tôi.” Tôi lạnh lùng đáp.
Lộc Lộ nhả ra: “Được, tôi nói.”
Tôi chờ đợi câu sau của cô ta.
Lộc Lộ liếc nhìn Phó Cảnh Nguyên, dè dặt hỏi tôi: “Có thể để bạn trai chị đi chỗ khác một lúc không? Đây là chuyện riêng của tôi, tôi không muốn người thứ ba biết.”
Tôi và Phó Cảnh Nguyên nhìn nhau.
Anh đứng dậy nói sẽ đi vệ sinh một lát.
Lộc Lộ cắn môi, nói: “Trước khi phẫu thuật, tôi đã nói với ba tôi rằng chị cướp bạn trai của tôi… còn nói…”
10
Nghe cô ta nói thật là mệt mỏi, cứ như bị táo bón vậy.
Tôi không kiên nhẫn nổi nữa, nói: “Cô có thể nói hết trong một hơi không?”
Lộc Lộ vội vàng nói nhanh: “Tôi còn nói với ba tôi rằng tôi đang mang thai con của Chu Việt, nếu không có anh ta thì tôi sẽ chết.”
Tôi siết chặt nắm đấm, nghiến răng nói: “Cô giỏi thật, vì một tên tồi tệ mà dám đảo lộn trắng đen, hại mình hại người.”
Lộc Lộ nhìn tôi ngơ ngác: “Chẳng phải chị đã nói là chỉ cần tôi nói ra thì chị sẽ đồng ý hòa giải sao?”
Tôi dứt khoát: “Tôi chỉ nói là cô nói ra trước, rồi tôi sẽ cân nhắc có đồng ý hòa giải hay không.”
“Tôi đã cân nhắc xong.”
Tôigằn từng chữ: “Không hòa giải.”
Lộc Lộ sững sờ, nước mắt rơi lã chã:
“Đồ lừa đảo!
“Tôi vốn còn chút áy náy vì ba tôi đã khiến mắt chị mù, nhưng giờ xem ra, là chị đáng bị như vậy!
“Không muốn hòa giải đúng không? Được thôi, nhà tôi cùng lắm là bồi thường chút tiền.
“Nhưng chị đã mù một mắt, là người tàn tật một nửa rồi, thật đáng thương.
“Chị đừng có mà nghĩ người bạn trai mới của chị sẽ không chê bai chị. Hắn chỉ đang vui đùa thôi, rồi cũng sẽ bỏ rơi kẻ tàn tật như chị!”
Nhìn vẻ mặt tức tối của cô ta, tôi chợt bật cười: “Cô nên thương hại chính mình trước đi.”
Lộc Lộ chợt giật mình: “Chị không lẽ… đã ghi âm rồi?”
Nói xong, cô ta vội chộp lấy chiếc điện thoại của tôi trên bàn, kiểm tra, thấy không có ghi âm mới chịu trả lại.
Nhưng cô ta vẫn chưa yên tâm.
Cô ta đi đến quầy và nói với quản lý quán cà phê: “Chào anh, tôi bị mất một sợi dây chuyền rất có giá trị. Phiền anh mở camera an ninh để kiểm tra giúp tôi.”
Quản lý liếc nhìn tôi, sau đó mở camera cho cô ta xem.
Lộc Lộ tìm đến đoạn camera quay lại cuộc nói chuyện vừa rồi của chúng tôi, xóa bản ghi trước mặt quản lý.
Rồi cô ta ngẩng mặt, tự mãn nói với tôi: “Muốn lấy lời của tôi làm chứng cứ à? Tôi đâu có ngốc đến vậy!”
11.
Tôi thản nhiên uống cà phê.
Phó Cảnh Nguyên và Chu Việt lần lượt từ nhà vệ sinh bước ra.
Trên mặt Chu Việt có vẻ gì đó không thể tin nổi, xen lẫn sự xấu hổ và chán nản, trông anh ta chẳng khác nào một con chó nhà có tang.
Anh ta tránh ánh mắt của tôi, không dám nhìn thẳng.
Tôi chưa từng thấy anh ta tự ti đến vậy.
Ngược lại, Phó Cảnh Nguyên thì rất ung dung.
“Không nói chuyện được với cô ta đâu, chúng ta đi thôi.” Lộc Lộ kéo tay Chu Việt rời khỏi quán cà phê.
Cả hai băng qua đường.
Một lát sau, quản lý quán cà phê bước đến và đưa tôi một thẻ nhớ: “Đây là bản sao camera an ninh vừa rồi.”
“Cảm ơn, vất vả cho anh rồi.” Tôi mỉm cười nhận lấy thẻ nhớ, “Tôi sẽ miễn tiền thuê nhà ba tháng cho anh.”
Vị quản lý, cũng chính là chủ quán cà phê, mừng rỡ đến mức không khép miệng được: “Cảm ơn nhiều.”
Tôi chưa bao giờ nói với Chu Việt rằng nhà tôi làm gì.
Sau khi tốt nghiệp, tôi không đi làm là vì tôi không cần phải làm việc mà vẫn có thể sống tốt.
Tôi chọn quán cà phê này để gặp bọn họ vì quán này thuê mặt bằng của gia đình tôi.
Gia đình tôi sở hữu nhiều mặt bằng và tòa nhà.
Chỉ cần một tòa là đủ để có vài khoản mục tiêu lớn.
Trên đời này làm gì có nhiều chuyện hoàng tử yêu lọ lem như vậy?
Mẹ tôi là bạn thân của dì Tô cũng vì bọn họ cùng một tầng lớp.
Quán cà phê này nằm trong một căn biệt thự ba tầng.
Hiện tại chỉ cho thuê tầng trệt làm quán cà phê.
Phía sau có một khoảng sân lớn, tầng hai và tầng ba vẫn còn trống.
Tôi đứng lên, nói với Phó Cảnh Nguyên: “Đi lên tầng trên với em, em muốn cải tạo lại căn biệt thự này một chút.”
“Được thôi.” Phó Cảnh Nguyên đứng dậy, cùng tôi đi qua sân vào bên trong biệt thự.
Tôi chia sẻ với anh ý tưởng của mình.
Tôi dự định sử dụng tầng hai làm phòng làm mẫu vật.
Tầng ba sẽ được cải tạo thành một không gian nhỏ để thỉnh thoảng đến ở.
Tầng thượng sẽ biến thành một khu vườn trên cao.
Phó Cảnh Nguyên khen ngợi ý tưởng của tôi, khích lệ tôi cứ làm những gì mình muốn.
Sau khi tham quan tầng hai, chúng tôi lên tầng ba.
Đứng trước cửa sổ lớn, tôi có thể nhìn thấy toàn bộ khu vườn và con đường bên ngoài, khung cảnh thật dễ chịu.
Tôi thấy Chu Việt và Lộc Lộ đang đứng bên kia đường, đợi xe công nghệ.
Bất giác, tôi nhớ lại vẻ mặt thất thần của Chu Việt khi anh ta vừa ra khỏi nhà vệ sinh.
Tôi tò mò hỏi Phó Cảnh Nguyên: “Anh và Chu Việt vừa rồi có đánh nhau không? Anh ta bị anh thu phục?”
“Không đánh nhau.” Phó Cảnh Nguyên trả lời lấp lửng, “Nhưng anh ta đúng là bị dọa sợ thật.”
Điều đó càng khiến tôi tò mò.
Tôi tiếp tục hỏi: “Kể chi tiết đi, sao anh ta lại có vẻ mặt nặng nề như vậy?”
Phó Cảnh Nguyên cười nhẹ, ánh mắt trở nên sâu lắng: “Em thật sự muốn biết à?”
Anh càng làm tôi tò mò hơn: “Muốn chứ, nói em nghe đi.”
Phó Cảnh Nguyên khẽ nhếch môi: “Lại gần đây, anh sẽ nói.”
Tôi tiến lại gần anh.
Phó Cảnh Nguyên thì thầm vào tai tôi: “Vừa rồi vào nhà vệ sinh, chúng anh có liếc nhìn nhau…”
Mặt tôi đỏ bừng ngay lập tức.
Thật là hình ảnh sống động.
Có lẽ Chu Việt đã bị Phó Cảnh Nguyên đánh bại hoàn toàn.
Trước đây anh ta luôn tự tin về bản thân.
Không có sự so sánh thì không có tổn thương.
Từ khóe mắt, tôi thấy Chu Việt ngẩng đầu nhìn lên căn biệt thự.
Anh ta vừa lúc nhìn thấy tôi và Phó Cảnh Nguyên đang đứng gần nhau bên cửa sổ.
Từ góc nhìn của anh ta, chúng tôi trông như đang ôm nhau.
Khuôn mặt anh ta đầy vẻ ghen tị và không cam lòng.
Tôi thì thầm: “Phó Cảnh Nguyên, hôn em đi.”
Phó Cảnh Nguyên ban đầu có chút ngạc nhiên.
Nhưng ngay sau đó, anh vui mừng ôm lấy tôi.
Anh cúi xuống, đặt lên môi tôi một nụ hôn.
Tôi vòng tay qua cổ anh, đáp lại nụ hôn ấy.
Làn gió ấm thổi qua, khu vườn phía dưới cũng xôn xao theo.
Trái tim chúng tôi hòa quyện vào nhau, đắm chìm trong nụ hôn ngọt ngào.
Cảnh tượng này không sót lại chút nào, tất cả đều lọt vào tầm mắt của Chu Việt.
Anh ta đá mạnh vào một gốc cây ven đường.