Bạn Trai 88 Tỷ Của Tôi - Chương 2
5.
Mẫu vật triển lãm hôm nay có giá trị từ hơn một nghìn đến hàng triệu tệ.
Khách có thể ngắm hoặc mua nếu thích.
Các mẫu vật độc nhất còn có thể đấu giá.
Mẫu bướm tôi tặng Phó Cảnh Nguyên mười năm trước là do tôi tự làm.
Chuyên ngành của tôi ở đại học là cổ sinh vật học, ước mơ của tôi là mở một bảo tàng mẫu vật cổ sinh vật học.
Khi đến khu trưng bày mẫu bướm, tôi thấy Chu Việt và Lộc Lộ cũng ở đó.
Rõ ràng là Lộc Lộ muốn mua một mẫu bướm.
Cô ta cầm một mẫu bướm sáng cánh, hỏi Chu Việt xem có đẹp không.
Chu Việt nhìn giá rồi nói rất nghiêm túc: “Đây chỉ là xác bướm thôi, nhìn cho biết là đủ rồi, đừng mua về nhà, không may mắn.”
Phốc.
Cũng khó trách anh ta sẽ nói như thế.
Mẫu bướm sáng cánh Lộc Lộ cầm có giá hơn sáu nghìn tệ.
Chu Việt chỉ còn 1208 tệ trong tài khoản, anh ta không đủ tiền.
Lộc Lộ bĩu môi, nhẹ nhàng phản bác: “Đây là mẫu bướm dùng cho mục đích khoa học, rất có ý nghĩa, trưng bày ở nhà cũng có giá trị thẩm mỹ.”
Chu Việt nhận ra Lộc Lộ không vui, bèn dỗ dành: “Vậy để anh chọn cho em một mẫu để trưng bày nhé.”
“Chọn mẫu này đi.” Anh ta chọn mẫu bướm rẻ nhất trong hàng trăm mẫu bướm ở đây.
Giá 1180 tệ.
“Nhưng mẫu này không đẹp lắm, đen thui.” Lộc Lộ không thích mẫu Chu Việt chọn.
Cô ta nhắm đến một mẫu khác: “Mẫu bướm xanh này đẹp quá, giá 1314 tệ, ý nghĩa cũng rất hay. Mua mẫu này nhé?”
Khuôn mặt Chu Việt thoáng vẻ lúng túng.
Tôi bật cười thành tiếng, xem náo nhiệt không chê chuyện lớn: “Chắc là không đủ tiền rồi đúng không?”
“Làm gì có chuyện không đủ?” Lộc Lộ nhõng nhẽo, “Anh Việt, bạn gái cũ của anh coi thường anh kìa.”
Chu Việt cầm mẫu bướm, tở vẻ hào phóng nói: “Anh sẽ mua cho em!”
Phó Cảnh Nguyên đang đứng ở khu trưng bày mẫu hổ phách gần quầy thu ngân.
Khi Chu Việt đi ngang qua Phó Cảnh Nguyên, anh ta cười nhạt: “Đi tìm một gã đeo đồng hồ giả, đúng là mất mặt.”
Lúc này tôi mới chú ý đến chiếc đồng hồ Phó Cảnh Nguyên đang đeo – một chiếc Patek Philippe.
Trị giá hơn 60 triệu tệ.
Nếu không vì tôi biết số dư trong tài khoản của Phó Cảnh Nguyên, có lẽ tôi cũng sẽ nghĩ chiếc đồng hồ là giả.
6.
Chu Việt đưa thẻ cho nhân viên thu ngân: “Quẹt 1200, phần còn lại tôi trả bằng tiền mặt.”
Nói xong, anh lấy ví ra, thanh toán 114 tệ, thành công mua được mẫu bướm giá 1314 tệ.
Nhưng khi anh đưa mẫu bướm cho Lộc Lộ, cô ta lại nói: “Đưa hóa đơn cho em, em muốn chụp lại đăng lên WeChat. Con số 1314 ý nghĩa quá, em muốn ghi lại khoảnh khắc này.”
“Khụ khụ, không có hóa đơn đâu, đừng đăng lên mạng nữa, anh không thích phô trương.” Chu Việt không có hóa đơn thanh toán để đưa ra.
6
Bởi vì, anh ta chia ra trả.
Lộc Lộ có chút thất vọng nhưng không nói thêm gì, vì sự chú ý của cô đã bị thu hút bởi câu nói của nhân viên triển lãm: “Anh Phó, mẫu bướm hổ phách này có giá 5 triệu 2 trăm nghìn.”
Cả tôi và Chu Việt đều quay sang nhìn Phó Cảnh Nguyên.
Anh lấy ra một tấm thẻ đen, vẻ mặt bình thản như thể đang mua một bó rau cải: “Gói lại đi.”
“Ra vẻ cái gì.” Chu Việt mỉa mai, khẽ nói với Lộc Lộ, “Một gã giả danh tinh anh đeo đồng hồ giả, chỉ lừa được những cô gái đại học ngây thơ, anh không tin anh ta có thể quẹt được 5 triệu 2 trăm nghìn đâu.”
Nhân viên thao tác nhanh chóng quẹt thẻ, sau đó đưa biên lai cho Phó Cảnh Nguyên ký tên: “Anh Phó, xin mời ký vào biên lai.”
Phó Cảnh Nguyên ký tên một cách điềm đạm.
Anh cẩn thận đặt mẫu bướm hổ phách vào lòng bàn tay tôi: “Hy Hy, mười năm trước em tặng anh mẫu bướm, anh vẫn chưa đáp lễ. Giờ trả lễ cũng chưa muộn, đúng không?”
Chu Việt và Lộc Lộ tròn mắt, ánh mắt chứa đầy sự ganh ghét.
Chu Việt tức muốn chết, còn tôi thì thích thú vô cùng.
“Không muộn, chỉ là có hơi đắt quá thôi.” Tôi nhận lấy mẫu bướm hổ phách, trân trọng không rời mắt.
“Em xứng đáng mà.” Phó Cảnh Nguyên dịu dàng nói, “Em cứ đi dạo trước đi, anh đi vệ sinh một lát.”
Tôi ngắm nhìn mẫu vật trong tay, viên hổ phách trong suốt bên trong chứa một loài bướm quý hiếm mà tôi chưa từng thấy.
Mắt phải của tôi đột nhiên thấy một dãy số trên mẫu vật.
4100 năm trước.
Giá trị của hổ phách tự nhiên phụ thuộc vào niên đại, và mẫu sinh vật cổ đại từ hàng triệu năm trước gần như chỉ tồn tại trong truyền thuyết.
Chẳng lẽ mẫu bướm này có từ 4100 năm trước?
Nếu thật vậy, giá trị của nó không dừng lại ở 5 triệu 2 trăm nghìn.
Nó có thể được coi là vô giá như cổ vật.
Mẫu bướm này rất có giá trị nghiên cứu!
Loài bướm trong viên hổ phách là một loài đã tuyệt chủng.
Phó Cảnh Nguyên thật sự có mắt nhìn! Không hổ danh là ông trùm trong ngành công nghệ sinh học.
Chu Việt vẫn không tin rằng Phó Cảnh Nguyên có thể mua mẫu vật giá trị 5 triệu 2 trăm nghìn.
Anh ta chạy đi hỏi nhân viên để xác nhận.
Nhân viên đang viết hóa đơn, con số quả thật là 5,200,000 tệ.
Chu Việt triệt để tuyệt vọng.
Anh ta nắm tay Lộc Lộ rời khỏi triển lãm: “Chán rồi, đi thôi, mình đi xem phim.”
Lộc Lộ quay lại nhìn mẫu bướm hổ phách trong tay tôi.
Rồi lại nhìn mẫu bướm trong tay cô ta, con số 1314 giờ đây chẳng còn chút ý nghĩa nào nữa.
Tôi cẩn thận đặt mẫu bướm hổ phách vào túi xách đeo chéo, rồi đi về phía phòng vệ sinh.
Khi ngẩng đầu lên, tôi mới nhận ra mình đã đi nhầm vào phòng vệ sinh nam.
Phó Cảnh Nguyên đang đứng đó, làm việc riêng, những con số trên đầu anh ấy lắc lư.
Tôi vội che mắt lại.
Định rời khỏi phòng vệ sinh.
Nhưng tính tò mò làm hại tôi.
Tôi thực sự muốn biết Phó Cảnh Nguyên có thực sự đạt con số 20.8cm hay không.
Nếu đúng là 20.8cm, tôi không dám tưởng tượng bạn gái tương lai của anh ấy sẽ hạnh phúc đến mức nào.
Dì Tô thường nói muốn giới thiệu anh ấy cho tôi.
Trước đây tôi nghĩ rằng tuổi tác chúng tôi chênh lệch nhiều, nên không nghiêm túc nghĩ tới chuyện đó.
Giờ đây, tôi thấy thật tuyệt.
Vì có khả năng tôi và Phó Cảnh Nguyên sẽ trở thành bạn trai bạn gái.
Nên kiểm chứng trước, không có gì là quá đáng phải không?
Tôi chỉ nhìn một chút thôi, đúng, chỉ một chút!
Tôi nhấc ngón tay lên để hé một khe hở, liếc về một phía…
7.
Sau khi nhìn rõ, tôi đứng chôn chân tại chỗ, không nói nên lời.
Tôi nuốt nước bọt, đây thực sự tồn tại sao?
Ông trời đã khóa mất tài năng nào của anh ấy chưa?
Anh ấy thật sự hoàn hảo mọi mặt!
Phó Cảnh Nguyên nghe thấy tiếng tôi nuốt nước bọt.
Anh ấy quay đầu lại, thấy tôi đang nhìn, cả người ngây ra.
“Tôi… tôi đi nhầm rồi.” Tôi che mắt, chạy trối chết.
Khi ngồi vào ghế phụ trong chiếc Maybach, cả tôi và Phó Cảnh Nguyên đều chưa kịp hoàn hồn.
Chúng tôi đều cảm thấy ngượng ngùng.
Trong sự ngượng ngùng của tôi lại xen lẫn một chút phấn khích khi phát hiện ra điều mới mẻ.
Xe dừng lại ở ngã tư chờ đèn đỏ.
Anh ấy đặt tay lên vô lăng, từng ngón tay dài, xương khớp rõ ràng, mỗi chi tiết đều toát lên sức mạnh tiềm ẩn.
Tôi không thể đối diện với anh ấy nữa.
Trong đầu tôi liên tục hiện lên hình ảnh vừa rồi.
Tôi phá vỡ sự im lặng: “Tôi không cố ý…”
Tôi không nhắc thì thôi, nhắc đến là tai anh ấy đỏ bừng như lửa.
Anh thấp giọng: “Em thấy rồi?”
Đúng vậy, tôi đã thấy.
Hơn nữa còn nhìn thấy rất rõ.
Từ khi mắt phải bị mù, mắt trái tôi như tốt hơn gấp đôi.
Tôi cúi xuống nhìn bó mẫu đơn hồng trong tay, những bông hoa rực rỡ và đậm sắc, cánh hoa căng tràn đầy sức sống.
Đây là bó hoa triển lãm tặng vừa rồi.
“Không thấy rõ.” Tôi đỏ mặt.
Dù nói vậy nhưng tôi vẫn chân thành xin lỗi anh: “Xin lỗi anh nhé.”
Anh liếc nhìn tôi, như thể đoán được tôi đang nói dối qua vẻ mặt đỏ bừng của tôi.
Anh nhún vai, nói nhẹ: “Không sao.”
Bản đồ chỉ còn khoảng mười phút nữa là về đến nhà tôi.
Tôi tìm chuyện để nói.
Vốn định hỏi anh đã từng yêu ai chưa.
Nhưng lại buột miệng: “Bạn gái trước của anh chắc hẳn rất hạnh phúc nhỉ?”
Nói xong câu đó, tôi chỉ muốn cắn đứt lưỡi mình.
Tôi đang hỏi gì vậy chứ?
Anh ấy chắc sẽ không hiểu nhầm tôi đang ẩn ý điều gì chứ?
Tôi thật sự không có ý đó.
Anh ấy nghiêm túc giải thích: “Những năm qua tôi tập trung vào sự nghiệp, chưa từng có bạn gái. Nếu có, tôi sẽ hướng đến kết hôn.”
Tôi nghiền ngẫm lời anh ấy.
Dì Tô thường nói con trai bà chỉ biết lo công việc, không yêu đương gì cả, bà còn lo anh ấy có khi là người không muốn kết hôn.
Tôi từng đùa rằng: “Dì đừng lo, biết đâu anh ấy đã có nhiều bạn gái rồi, chỉ là không nói cho dì biết thôi.”
Giờ nghe anh ấy tự mình nói ra, lại thêm những gì tôi nhìn thấy, tôi thực sự tin anh ấy.
Tôi tin rằng anh là một người sạch sẽ, trong sáng.
Bởi vì anh ấy thực sự sạch sẽ hơn cả những bông mẫu đơn hồng trong lòng tôi.
Tôi chuyển chủ đề: “À, anh có quen luật sư nào không? Tôi có lẽ phải kiện bệnh viện.”
8
“Có quen, sao vậy?”
Tôi vẫn chưa nói với ba mẹ chuyện mắt phải tôi đã mù.
Tôi sợ họ đau lòng.
Khi kết quả chẩn đoán được công bố vài ngày trước, nhìn thấy bốn chữ “mù mắt phải,” lòng tôi rất đau khổ.
Cảm giác như cả bầu trời sụp đổ.
Nhưng giờ đây, tôi lại phát hiện ra khả năng đặc biệt mới của mình.
Ông trời đóng một cánh cửa, nhưng lại mở cho tôi một cánh cửa sổ.
Tuy nhiên, vẫn cần phải đòi công lý.
Đây là một tai nạn y khoa.
Nếu những bác sĩ vô lương tâm không bị trừng phạt, sẽ còn nhiều người khác trở thành nạn nhân.
Tôi kể cho Phó Cảnh Nguyên về tình trạng mắt của mình, nhưng không nhắc đến việc tôi có thể nhìn thấy những con số.
Phó Cảnh Nguyên thoáng ngạc nhiên: “Theo lý mà nói, công nghệ phẫu thuật điều chỉnh cận thị bây giờ đã rất tiên tiến, bệnh viện mà em chọn cũng có uy tín, tại sao lại xảy ra sự cố như vậy?”
“Em cho anh biết tên bác sĩ, anh sẽ giúp em tra xem.”
8.
“Bác sĩ tên là Lộc… Lộc Kỳ Minh.” Khi nhắc đến chữ “Lộc,” một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu tôi.
Cả Lộc Lộ và Lộc Kỳ Minh đều mang họ Lộc.
Còn ca phẫu thuật là do Chu Việt giới thiệu tôi đi làm.
Chẳng lẽ, Lộc Kỳ Minh là cha của Lộc Lộ?
Phó Cảnh Nguyên đậu xe trước nhà tôi.
Anh gọi điện thoại, dặn dò thư ký: “Thư ký Lý, kiểm tra giúp tôi thông tin của một bác sĩ nhãn khoa tên Lộc Kỳ Minh rồi gửi vào email của tôi.”
Cúp máy không lâu, Phó Cảnh Nguyên nhận được thông tin của Lộc Kỳ Minh.
Trong mục gia đình, ở phần con gái, có ghi tên Lộc Lộ.
Ánh mắt tôi tối sầm lại.
Chắc hẳn là Lộc Lộ đã nói gì đó với cha mình, khiến ông ta cố ý run tay khi phẫu thuật.
Không có đạo đức nghề nghiệp, tôi sẽ kiện đến khi bọn họ táng gia bại sản!
Phó Cảnh Nguyên an ủi nói: “Anh sẽ thuê cho em luật sư giỏi nhất để đòi công bằng, cũng sẽ tìm bác sĩ nhãn khoa hàng đầu để giúp em phục hồi.”
“Cảm ơn anh.” Tôi gật đầu.
Tôi đã khởi kiện Lộc Kỳ Minh và bệnh viện.
Sau khi vụ án được lập hồ sơ, Lộc Kỳ Minh bị đình chỉ để điều tra.
Tôi lấy được bản ghi hình từ bệnh viện vào ngày làm phẫu thuật.
Trong các chi tiết của video, rõ ràng là trong lúc phẫu thuật, Lộc Kỳ Minh đã cố tình run tay, gây ra tổn thương vĩnh viễn cho võng mạc của tôi.
Nhưng ông ta một mực không thừa nhận.
Ông ta khăng khăng rằng mình không cố ý và đề nghị bồi thường riêng 100 nghìn tệ để hòa giải.
Dĩ nhiên là tôi không chấp nhận.
Ba tháng trôi qua.
Vài ngày trước khi phiên tòa bắt đầu.
Chu Việt và Lộc Lộ tìm tôi tại quán cà phê tôi thường lui tới.
Bọn họ nói muốn bàn chuyện hòa giải.
Lộc Lộ lại bắt đầu giả vờ đáng thương: “Yên Hy, ba tôi đã đồng ý bồi thường cho chị 100 nghìn tệ, thêm vào đó là sẽ thực hiện miễn phí ca phẫu thuật phục hồi. Chị còn muốn gì nữa?”
“Hừ.”
Tôi cười lạnh thành tiếng: “Cô đúng là buồn cười thật, chỉ với 100 nghìn là muốn mua được một con mắt của tôi, coi thường ai vậy?”
Chu Việt chen vào: “Yên Hy, cô đừng được voi mà đòi tiên. 100 nghìn cũng là tiền mồ hôi nước mắt của bác Lộc, ai cũng không dễ gì kiếm tiền, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng.”
Lộc Lộ phụ họa: “Đúng vậy, chị chỉ mù một bên thôi mà, đâu phải cả hai mắt đều mù. Bây giờ chị vẫn nhìn được mà?”