Bạn Trai 88 Tỷ Của Tôi - Chương 1
1.
Trong dịp Quốc Khánh, tôi đi phẫu thuật điều chỉnh cận thị, không ngờ gặp phải sự cố.
Mắt trái của tôi nhìn rất rõ ràng, nhưng mắt phải thì lại mù tịt.
Bệnh viện nói sẽ giúp tôi phục hồi cho đến khi mắt phải sáng trở lại.
Tôi tìm bạn trai mình, Chu Việt, để mong nhận được an ủi.
Ai ngờ anh ta lại lạnh lùng nói: “Em tin lời bệnh viện sao? Nếu phẫu thuật phục hồi vài lần mà không tốt, thì mắt em chịu được mấy lần phẫu thuật đây?”
Anh ta nói đúng.
Nếu chẳng may việc phục hồi làm tổn thương mắt, ảnh hưởng đến nhan sắc, thì cuộc đời tôi xem như tiêu rồi.
Tôi dự định sẽ kiện bệnh viện, sau đó tìm một bác sĩ nhãn khoa giỏi nhất để làm phục hồi.
Nhưng nghe giọng điệu thờ ơ của Chu Việt, lòng tôi cảm thấy rất khó chịu.
Tôi hỏi ngược lại: “Lúc đầu không phải anh bảo emđi làm phẫu thuật cận thị sao? Bác sĩ cũng là anh mãnh liệt giới thiệu.”
Chu Việt lập tức đổi sắc mặt:
“Em không phải đang định đổ hết lên đầu anh chứ?
“Anh chỉ đề nghị, cuối cùng làm hay không làm, tìm bác sĩ nào đều là quyết định của em.”
“Yên Hy, chia tay đi, anh không thể chấp nhận việc có bạn gái bị mù một bên mắt.”
“Mẹ anh cũng sẽ không bao giờ đồng ý để anh cưới một người mù đâu.”
Tôi sững sờ.
Không ngờ rằng, mắt tôi bị mù lại giúp tôi nhìn rõ bản chất con người anh ta.
Ánh mắt tôi nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc ngồi trong quán cà phê phía xa, ngay trước cửa sổ lớn.
Đó là Lộc Lộ, cô em gái cùng đại học của Chu Việt.
Chu Việt đã từng nói với tôi hai tháng trước rằng em gái anh ấy vừa chuyển đến sống cạnh nhà anh.
Khi đó, tôi còn nửa đùa nửa thật nói: “Trùng hợp vậy? Không lẽ cô ấy chuyển đến vì anh sao?”
Khi đó, Chu Việt còn nói một cách rất thản nhiên: “Anh không quan tâm cô ấy vì ai mà chuyển đến, dù sao anh cũng đã có bạn gái rồi. Yên tâm, anh sẽ giữ khoảng cách với cô ấy.”
Lộc Lộ đang cầm tách cà phê, dường như đang đợi Chu Việt.
Chu Việt liếc mắt nhìn vào quán cà phê, sờ sờ sống mũi, nói với giọng chột dạ: “Yên Hy, em có nghe rõ lời anh nói không? Anh muốn chia tay với em!”
Tôi chợt hiểu ra, dù cho mắt phải của tôi không bị mù, Chu Việt cũng sẽ chia tay với tôi.
Việc tôi mù chỉ là một cái cớ.
Nếu tôi không nhầm, có lẽ anh ta và Lộc Lộ đã lén lút với nhau từ lâu.
Trước đây, tôi và Chu Việt có dùng ốp lưng điện thoại đôi.
Một tháng trước, anh đã treo một móc khóa hình con hươu lên ốp lưng điện thoại của mình.
Chắc là món quà từ Lộc Lộ nhỉ?
Tôi lạnh lùng nói: “Chia tay thì chia tay, chia ngay lập tức!”
Ánh mắt Chu Việt thoáng qua tia vui mừng.
Tôi định quay người bỏ đi.
Chu Việt gọi tôi lại: “Đúng rồi, em trả lại cho anh sợi dây chuyền anh tặng trước đây đi.”
2.
Tôi không thể tin nổi nhìn Chu Việt.
Chúng tôi quen nhau một năm, anh chỉ tặng tôi mỗi sợi dây chuyền này.
Cũng chẳng phải gì đáng giá, lúc mua chỉ tốn hơn một ngàn đồng.
Vậy mà anh lại muốn tôi trả lại?
Dù tôi không thèm cái dây chuyền đó, nhưng hành động này của anh cũng thật là ghê tởm.
Tôi giật sợi dây chuyền trên cổ xuống, ném trả lại: “Cầm lấy.”
Chu Việt cúi xuống nhặt sợi dây, lại trơ trẽn hỏi: “Còn hộp đựng đâu?”
Tôi bị anh ta làm tức chết: “Ai đi đường lại mang theo hộp đựng dây chuyền chứ? Có phải anh định đưa nó cho người yêu mới không?”
Anh ta thản nhiên nói: “Anh bỏ tiền mua, tặng người yêu mới cũng là chuyện rất bình thường đi?”
Bình thường cái con khỉ.
Tôi chỉ vào ngã ba phía trước: “Đằng kia có cửa hàng quà tặng, anh có thể vào mua cái hộp đựng, có vài đồng thôi.”
Nói xong, tôi chuyển giọng: “Còn nữa, đồng hồ, giày thể thao và máy chơi game tôi tặng anh… anh khỏi trả lại, tôi cũng thấy ghê tởm khi nó còn dính mùi của anh.”
So với cái dây chuyền anh ta tặng tôi, thì những món tôi tặng anh ta còn đắt tiền hơn nhiều.
Vậy mà anh cũng mặt dày tính toán với tôi.
Nghe tôi nói hai chữ “ghê tởm”, Chu Việt nhăn mặt: “Không có được tôi rồi thì bêu xấu? Có bản lĩnh thì đừng có mà quay lại tìm tôi!”
Tôi tức giận nói: “Quay lại với ba anh á, biến đi!”
Chu Việt quay người, đi về hướng quán cà phê.
Có thể thấy, Lộc Lộ đang chờ đợi có chút sốt ruột.
Nhìn theo bóng lưng Chu Việt, mắt phải của tôi bỗng nhiên nhìn thấy hai dãy số.
Chu Việt, 1m78/11.8, ¥1208.00.
Tôi dụi mắt, hai dãy số di chuyển theo hình bóng của Chu Việt.
Chu Việt cao 1m78 thì đúng rồi.
Nhưng 11.8 và 1208 là gì?
Chẳng lẽ… 11.8 là chiều dài?
Con số cũng khá may mắn đấy chứ.
“Phì…” Tôi bật cười thành tiếng.
Nghe tiếng cười của tôi, Chu Việt quay đầu lại.
Thấy tôi cười nhạo anh, không cam lòng mà quay lại.
Anh ta gắt gỏng: “Yên Hy, cô có bị thần kinh không? Thất tình cũng không cần phát điên giữa phố như vậy đâu!”
3.
Tôi ngừng cười: “Tôi không điên, chỉ đơn giản là thấy vui, vì vứt bỏ được một thứ rác rưởi.”
Chu Việt giận dữ: “Cô nói ai là rác rưởi?”
“Ai đòi lại quà khi chia tay, người đó là rác rưởi.” Tôi hắng giọng, “À mà này, tài khoản ngân hàng của anh còn đúng 1208 phải không?”
Chu Việt cảnh giác nhìn tôi: “Cô đã lén xem điện thoại của tôi lúc nào?”
Tôi nhếch mép: “Không có nhìn lén, chỉ là đoán thôi.”
Chu Việt rút điện thoại ra kiểm tra số dư, vẻ mặt không thể tin nổi.
Rõ ràng, số tiền 1208 rất chính xác.
Anh ta liền đổi mật khẩu điện thoại.
Tôi hạ giọng: “Với lại, chiều dài của anh chỉ có 11.8 đúng không?”
Chu Việt tái mặt: “11.8 gì cơ?”
Đột nhiên anh ta nhận ra, cả người trở nên khó chịu: “Cô đo lúc tôi ngủ sao? Mẹ nó, cô đúng là đồ biến thái!”
Tôi chưa từng đo.
Chúng tôi hẹn hò một năm nay, ngoài việc nắm tay, chưa từng hôn nhau.
Tôi nhấn mạnh: “Mắt tôi chính là thước đo.”
Chu Việt muốn gỡ gạc: “11.8 thì sao? Cỡ này đã là chuẩn rồi, sau này cô khó mà tìm được ai như tôi.”
Tôi cố nín cười, nhàn nhạt nói: “Miễn anh vui là được. Chúc anh chia tay vui vẻ, mong anh với người yêu mới hạnh phúc.”
Tôi xoay người rời đi, không thèm ngoảnh đầu lại.
Bỏ lại Chu Việt đứng tại chỗ, tức đến phát điên.
3
Tôi đi đến góc phố và thấy bên đường đậu một chiếc Maybach.
Từ trên xe bước xuống một người đàn ông cao 1m88, mặc bộ vest đen cao cấp.
Tôi còn tưởng có đoàn làm phim nào đang quay phim tổng tài bá đạo.
Nhìn xung quanh một lúc, không thấy đoàn phim nào cả.
Người đàn ông bước về phía tôi, tôi chợt nhận ra anh ấy trông rất quen.
Tôi nhớ ra rồi, anh ấy là con trai của bạn mẹ tôi, tên là Phó Cảnh Nguyên.
Anh đã ra nước ngoài từ khi học đại học, rất ít khi trở về. Lần cuối tôi gặp anh là cách đây hai năm.
Vài ngày trước mẹ tôi cũng đã nói rằng con trai dì Tô sẽ về nước phát triển, bảo tôi hôm nào đó gặp anh ấy.
Phó Cảnh Nguyên lớn hơn tôi 6 tuổi, năm nay tôi 22, còn anh ấy 28, trước giờ tôi luôn coi anh như anh trai.
Phải thừa nhận rằng, khi Phó Cảnh Nguyên bước đến gần, anh toát lên sức hút của một người đàn ông trưởng thành.
Từng cử chỉ, hành động đều đầy sức quyến rũ.
Khoan đã, trên đầu anh ấy cũng có một dãy số?
Mắt phải của tôi bị dãy số với những con số 0 dài phía sau làm lóa mắt.
Phó Cảnh Nguyên, cao 1m88, “dài” 20.8cm, số dư: 8,800,000,000 tệ.
Tổng tài?
88 tỷ?
Mẹ tôi nói dì Tô bảo con trai bà ấy những năm qua lập nghiệp ở nước ngoài, kiếm được nhiều tiền.
Nhưng tôi cũng không ngờ lại nhiều đến vậy!
4.
Phó Cảnh Nguyên đi đến gần tôi, chào hỏi: “Hy Hy, anh là Phó Cảnh Nguyên, em còn nhớ anh không?”
“Nhớ chứ, năm anh ra nước ngoài em còn tặng anh một con bướm mẫu vật nữa mà.”
Khi anh đi du học, anh 18 tuổi, còn tôi 12 tuổi.
Khi đó anh đã cao hơn 1m8, còn tôi chỉ là một đứa trẻ, phải ngước lên nhìn anh, coi anh như người lớn.
Giờ đây tôi đã trưởng thành, khoảng cách giữa chúng tôi thu hẹp đáng kể.
“Ừ, mẫu bướm đó anh vẫn giữ cẩn thận bao năm qua.” Phó Cảnh Nguyên nói với giọng chân thành, “Dì bảo anh đưa em đi xem triển lãm mẫu vật, em có thời gian không?”
Tôi gật đầu: “Có.”
Triển lãm mẫu vật nằm ngay trung tâm triển lãm phía trước, đi bộ vài phút là tới.
Chúng tôi sánh bước đi đến triển lãm.
Tại sảnh, Phó Cảnh Nguyên gặp một vài người quen, bọn họ trò chuyện, tôi thì tranh thủ đi dạo một mình.
Không ngờ lại gặp Chu Việt và Lộc Lộ ở đây.
Chu Việt mới chia tay với tôi chưa đầy nửa tiếng, giờ đã nắm tay Lộc Lộ đi xem triển lãm rồi.
Đúng là đồ đàn ông cặn bã.
Chu Việt có chút lúng túng, muốn buông tay Lộc Lộ ra.
“Ngại gì chứ, dù sao hai người cũng chia tay rồi.” Lộc Lộ nắm chặt tay anh ta, ra vẻ như muốn khẳng định chủ quyền trước mặt tôi.
Tôi thấy trên cổ Lộc Lộ có đeo sợi dây chuyền tôi vừa trả lại cho Chu Việt.
Cô ta không chê à?
Chẳng lẽ sợi dây chuyền này sẽ được truyền mãi vậy sao?
Người yêu thì cứ thay, còn dây chuyền thì vĩnh viễn không đổi.
Buồn cười chết tôi rồi.
Lộc Lộ nhìn tôi, giả vờ ngọt ngào nói: “Chị là bạn gái cũ của anh Chu Việt phải không? Trùng hợp ghê.”
Phía sau tôi, Phó Cảnh Nguyên đã trò chuyện xong với bạn bè, anh tiến về phía tôi.
Tôi lo rằng anh ấy sẽ cười nhạo khi biết tôi có một người bạn trai tệ hại như thế này.
Tôi lạnh lùng đáp: “Chu Việt là ai? Tôi không biết, cũng chưa từng hẹn hò với ai tên như vậy.”
Vừa dứt lời, Phó Cảnh Nguyên đã đứng bên cạnh tôi, dịu dàng nói: “Hy Hy, hai người này là bạn của em à?”
Chu Việt nhìn thấy tôi thân mật với Phó Cảnh Nguyên, giọng điệu mỉa mai: “Yên Hy, cô giỏi thật, chia tay chưa bao lâu đã có người mới?”
Phó Cảnh Nguyên ánh mắt trở nên sâu thẳm, hạ giọng hỏi tôi: “Dì nói em có bạn trai ở đại học, có phải là cậu ta?”
“Chia tay rồi, cũng chẳng có gì đáng nhắc tới.” Tôi kéo tay Phó Cảnh Nguyên, “Đi thôi, xem triển lãm đi.”
Khi đi xa rồi, tôi mới buông tay Phó Cảnh Nguyên ra.
Anh hơi đỏ mặt, trông giống như lần đầu nắm tay con gái.
Đúng là tinh anh xã hội, không ngờ còn bảo thủ hơn một nữ sinh vừa mới tốt nghiệp như tôi.