Bạn Thân Trọn Đời - Chương 1
1
Học sinh nghèo Ninh Khê trong lớp tôi là một cô gái tính cách khá khép kín.
Gầy gò, nhỏ nhắn, không hòa đồng với ai.
Không có chút gì liên quan đến hình ảnh chị đại.
Vậy mà, vào thời điểm quan trọng, cô ấy đã cứu mạng tôi.
Hôm đó, tôi đau bụng ngồi trong nhà vệ sinh, tình cờ nghe được tiếng thì thầm sau lưng: “Tống Lam Lan lớp 12-2 ngủ với hiệu trưởng mới được tuyển thẳng vào Thanh Hoa.”
“Có người tận mắt thấy cô ta và hiệu trưởng vào khách sạn. Sau khi ra ngoài, cô ta còn đến tiệm thuốc gần đó mua thuốc tránh thai khẩn cấp.”
“Đúng là không biết xấu hổ, vì Thanh Hoa mà bất chấp mọi thủ đoạn.”
“Thật muốn tố giác cô ta, nhưng sau lưng cô ta là hiệu trưởng, ai mà dám động vào.”
Tôi tức đến run cả người, vội vàng bước ra khỏi phòng: “Đứng lại, chuyện không có thật mà các người dám tung tin đồn?”
Cô gái tên Trương Văn Văn nhổ nước bọt về phía tôi: “Làm rồi còn không cho người ta nói? Không ngờ học sinh giỏi mà cũng là loại lăng loàn, tôi khinh!”
Hai cô gái khác cũng phụ họa đầy tự mãn: “Đúng vậy, có gan đừng leo lên giường hiệu trưởng, làm chuyện chẳng ra gì.”
“Mặt dày cãi lại tụi này, hiệu trưởng già vậy mà cô cũng chịu được à?”
“Có bản lĩnh thì đưa ra bằng chứng cô không ngủ với hiệu trưởng đi, chúng tôi sẽ tin cô.”
Tôi đỏ mắt, gắt lên: “Chuyện không có, làm sao tôi tự chứng minh?”
Trương Văn Văn cười ngạo nghễ: “Không đưa ra được bằng chứng thì thôi. Cô không tự chứng minh được trong sạch, còn cấm người khác nói sao? Buồn cười thật đấy, tránh ra, đồ đê tiện đừng chắn đường.”
Tôi xoay quanh trong tuyệt vọng, không biết phải làm sao.
Ngay lúc này, trước mắt tôi xuất hiện rất nhiều dòng bình luận:
[Các cô gái giúp nhau nào, cứu tinh sẽ đến trong 5 giây nữa.]
[Chị Ninh đã ghi âm lại rồi, chờ đợi cú phản đòn mạnh nhất!]
[Chị đại Ninh, mạch tình bạn này ngọt quá, cứu tôi với.]
Chị Ninh là ai? Tôi vừa tò mò vừa bất ngờ.
Bỗng một tiếng “rầm” vang lên.
Cánh cửa phòng nhỏ bị người bên trong đá văng ra.
Học sinh nghèo Ninh Khê từ bên trong bước ra.
Cô đi thẳng đến cửa nhà vệ sinh, khóa chốt lại, rồi hỏi tôi: “Tống Lam Lan, chuyện ngủ với hiệu trưởng lớn như vậy, cô không có chút ấn tượng nào sao?”
Tôi cuống quýt giải thích: “Tôi không có, thật sự không có, tại sao mọi người không ai tin tôi?”
Cô ấy nháy mắt: “Vậy chắc chắn là cô bị hiệu trưởng chuốc thuốc rồi.”
“Gì cơ?”
Ninh Khê giật lấy điện thoại của tôi, lập tức gọi 110.
“Đừng sợ, hiệu trưởng làm ra chuyện xấu xa này, nhất định phải dùng pháp luật để trừng trị.”
Cô ấy lớn tiếng nói vào điện thoại: “Chú cảnh sát ơi, bạn Tống Lam Lan trong lớp chúng cháu bị hiệu trưởng bỏ thuốc và xâm hại.”
“Thật đấy ạ, chắc chắn là bỏ thuốc, vì cô ấy hoàn toàn không nhớ gì cả. Nhưng ở đây có ba nhân chứng, tất cả đều kể rất chi tiết và rõ ràng.”
“Vâng, các chú mau đến đi, chúng cháu chờ các chú!”
Cúp máy, Ninh Khê quay sang ba cô gái: “Khi cảnh sát đến, các cậu nhất định phải thuật lại chính xác những gì vừa nói.”
“Có lời khai của các cậu, nhất định sẽ đưa tên hiệu trưởng không bằng loài cầm thú ấy ra trước pháp luật.”
Ba nữ sinh, bao gồm Trương Văn Văn, đều sững sờ.
Họ không ngờ mọi chuyện lại diễn biến theo cách này.
Ninh Khê nhìn tôi, ám chỉ: “Tống Lam Lan, cậu còn không mau cầu xin họ làm chứng giúp mình?”
2
Trước mắt tôi, dòng bình luận trên mạng gần như bùng nổ:
[Trời ơi, não của chị Ninh đỉnh thật sự!]
[Nữ sinh học bá còn chần chừ gì nữa, mau xin đi!]
[Đừng nói là không hiểu ý chị Ninh nhé, tôi sốt ruột lắm rồi!]
[Sao một học bá được đặc cách vào Thanh Hoa lại chậm hiểu thế này chứ?]
Không, tôi đã hiểu ý.
Ngay lập tức, tôi đỏ hoe mắt, cầu xin Trương Văn Văn: “Cậu chắc chắn những gì mình nói là thật chứ? Hiệu trưởng thực sự đã đưa mình vào khách sạn? Nhưng mình hoàn toàn không nhớ gì cả. Trương Văn Văn, cảm ơn cậu đã nói sự thật với mình, nếu không, đến giờ mình vẫn bị che mắt.”
“Khi cảnh sát đến, xin cậu hãy làm chứng giúp mình, để đưa hiệu trưởng vào tù.”
Trương Văn Văn sợ đến tái nhợt.
“Cậu, cậu điên rồi sao?”
“Sao lại muốn tố cáo hiệu trưởng?”
Cô ta hoảng loạn định chạy trốn. Nhưng làm sao tôi có thể để cô ta rời đi dễ dàng?
Tôi giữ chặt tay cô ta, không cho thoát.
Ninh Khê cũng chắn trước cửa nhà vệ sinh, quyết không để ai ra ngoài.
“Chúng ta đều là con gái, các cậu đã biết sự thật, tại sao không dám đứng lên? Hôm nay các cậu không đứng ra, ngày mai người bị bỏ thuốc sẽ không chỉ có Tống Lam Lan.”
“Chúng ta phải đoàn kết, đưa kẻ phạm tội ra trước pháp luật, dù hắn có là hiệu trưởng đi nữa!”
Trương Văn Văn và hai cô gái kia sợ đến bật khóc, liên tục đập cửa hy vọng có người bên ngoài chú ý.
Ngay bên ngoài nhà vệ sinh là phòng làm việc của giáo viên.
Có một cô giáo đến gõ cửa: “Bên trong có chuyện gì vậy? Sao không mở cửa?”
Trương Văn Văn hét lên: “Cô ơi, cứu chúng em với, Ninh Khê và Tống Lam Lan không cho chúng em ra ngoài!”
Ninh Khê lớn tiếng đáp lại: “Cô ơi, trong trường vừa xảy ra một vụ việc đặc biệt nghiêm trọng.”
“Chúng em đã báo cảnh sát rồi, giờ không thể mở cửa, phải đợi cảnh sát đến!”
Tôi và Ninh Khê cùng dùng lưng chặn cửa, mặc kệ ai gọi cũng không mở.
Dù chuông vào lớp đã reo, chúng tôi vẫn phớt lờ.
Cuối cùng, cảnh sát cũng đến.
Tiếng gõ cửa vang lên: “Ai là người báo cảnh sát?”
Tôi mở cửa, nói: “Chú cảnh sát ơi, cháu báo cảnh sát. Cháu bị hiệu trưởng bỏ thuốc và xâm hại.”
Tôi cố ý nói lớn để các giáo viên trong phòng làm việc đều nghe thấy và bước ra ngoài.
Vừa khóc, tôi vừa kể lại những gì đã xảy ra, đồng thời chỉ vào Trương Văn Văn và hai cô gái kia: “Cháu chỉ biết mình đã gặp chuyện gì sau khi nghe họ kể lại. Họ là nhân chứng.”
Ánh mắt của cảnh sát và giáo viên đổ dồn về phía ba cô gái.
Trương Văn Văn sợ đến mức chân run rẩy, đứng không vững, lắc đầu liên tục.
Trương Văn Văn run rẩy, chân đứng không vững, vội vàng phủ nhận: “Chú cảnh sát, cháu không biết gì cả, cháu không phải nhân chứng. Làm ơn cho cháu đi, cháu còn phải về lớp học.”
Tôi nắm chặt tay cô ta, không cho rời đi. Ninh Khê cũng tiếp lời: “Chú cảnh sát, họ chỉ vì sợ hiệu trưởng trả thù nên không dám nói. Nếu không tin, chú có thể nghe đoạn ghi âm này.”
Ninh Khê lấy điện thoại ra, phát đoạn ghi âm ba cô gái đã nói trong nhà vệ sinh trước đó.
3
Tôi không ngờ những gì bình luận vừa nói lại là sự thật, Ninh Khê thật sự đã ghi âm.
Đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy, Ninh Khê không hề giống như mọi người đồn đại là cô lập và khó hòa đồng.
Tôi yêu quý cô ấy vô cùng, thậm chí còn muốn ngay lập tức kết nghĩa chị em với cô ấy.
Chú cảnh sát nghe xong đoạn ghi âm, dường như đã hiểu được phần nào vấn đề.
Tôi vẫn kiên quyết khẳng định mình bị hiệu trưởng chuốc thuốc và xâm hại.
Vì vậy, chú cảnh sát buộc phải xử lý theo quy định, hỏi Trương Văn Văn: “Em chính mắt nhìn thấy à?”
Giọng Trương Văn Văn ấp úng: “Không, em không thấy.”
“Vậy tại sao em lại nói ra những lời chi tiết như vậy?”
Trương Văn Văn lúng túng giải thích: “Em nghe người khác nói, không phải em thấy, là người khác nhìn thấy.”
“Người em nghe là ai?”
Trương Văn Văn nói ra một cái tên: “Là Dương Kỳ Kỳ, lớp 12/5.”
Cảnh sát yêu cầu giáo viên gọi Dương Kỳ Kỳ từ lớp 12/5 đến để hỏi chuyện.
Dương Kỳ Kỳ vừa bước vào đã lườm Trương Văn Văn một cái đầy giận dữ, sau đó liên tục lắc đầu: “Chú cảnh sát, em cũng chỉ nghe người khác kể, không phải em chính mắt nhìn thấy.”
“Thế em nghe từ ai?”
“Em không nhớ rõ, chỉ là nghe qua thôi.”
Cô ta không chịu khai ra người khác, thế là manh mối bị đứt.
Ninh Khê đứng sau lưng tôi, bất ngờ nhéo mạnh một cái.
Tôi đau đến mức nước mắt tuôn trào, nhưng diễn xuất thì đỉnh: “Chú cảnh sát, nếu chuyện này không xảy ra, thì em không tin các bạn sẽ truyền tin bừa bãi như vậy. Chắc chắn có người đã nhìn thấy. Xin các chú hãy bắt hiệu trưởng lại, trả lại công bằng cho em.”
Hiệu trưởng nghe tin liền chạy đến, sắc mặt khó coi vô cùng khi nghe cảnh sát kể lại sự việc.
Tôi vẫn tiếp tục khóc, khóc đến mức cực kỳ đau lòng.
Ninh Khê ôm lấy vai tôi để an ủi, rồi quay sang nói với Dương Kỳ Kỳ: “Dương Kỳ Kỳ, nếu bạn không nói ra người khác, thì chắc chắn là bạn đã chính mắt thấy. Có phải bạn sợ hiệu trưởng trả thù nên không dám đứng ra làm chứng cho Tống Lam Lan không?”
“Làm ơn hãy nói sự thật, điều này rất quan trọng với Tống Lam Lan.”
Hiệu trưởng nổi giận đùng đùng, trừng mắt nhìn Dương Kỳ Kỳ: “Em đã dùng con mắt nào để nhìn thấy tôi đưa nữ sinh đến khách sạn?”
Dương Kỳ Kỳ sợ đến run rẩy: “Em… em thật sự chỉ nghe người khác kể.”
Hiệu trưởng giận dữ: “Nghe ai kể? Nói tên ra, hôm nay chuyện này nhất định phải làm sáng tỏ!”
Ninh Khê tiếp tục châm dầu vào lửa: “Chính là Dương Kỳ Kỳ thấy tận mắt, cô ấy là người đầu tiên lan truyền tin đồn này.”
Dương Kỳ Kỳ nào dám nhận tội lớn như vậy?
Vội vàng khai ra người trước đó tung tin đồn.
Hiệu trưởng chính trực, không sợ lời đồn thất thiệt, nói với cảnh sát:
“Các đồng chí cảnh sát, các anh cứ điều tra, điều tra đến cùng! Tôi không làm chuyện này, tôi không sợ điều tra, tôi sẽ hết sức phối hợp!”
“Em Tống Lam Lan, đừng khóc nữa. Tôi không làm ra chuyện bẩn thỉu như vậy.”
“Hôm nay tôi hứa, nhất định sẽ trả lại công bằng cho em.”
Vậy là, từng người một trong chuỗi truyền miệng đều bị gọi đến để hỏi chuyện.
Người này khai người khác.
Cuối cùng, người được gọi đến là ủy viên học tập Từ Trường Thịnh, người có thành tích học tập chỉ kém tôi trong lớp.