Bạn Thân, Thân Ai Nấy Lo - Chương 4
8
Tình hình của lớp 12 rất loạn, có phụ huynh không muốn làm lớn, chấp nhận nghỉ học để xóa chuyện gian lận, có phụ huynh lại rất rắn, ngày nào cũng tới cãi nhau với chủ nhiệm.
Hiệu trưởng còn đang ở nước ngoài tập huấn, tháng sau mới về, trường học loạn như cào cào, thầy đọc được tin trên mạng, thì vội đặt vé bay về trong đêm.
Tôi nộp giấy trắng, dù chủ nhiệm nghi ngờ tôi thì cũng không có chứng cứ.
Thầy cũng không nghĩ tới Lâm Trí Tuân có tham gia vụ này mà chỉ chú ý tới phía trên, không nhìn lại hôm thi đó đã xảy ra chuyện gì.
Lâm Trí Tuân lên kế hoạch tỉ mỉ hoàn hảo, tính ra cũng rất thông minh đó chứ.
“Người nhắc bài là cậu đúng không, Nhiên Nhiên.”
Hứa Cẩm như âm hồn bất tán xông ra từ nhà vệ sinh, tôi vừa rửa tya xong, còn chưa kịp lau khô đã bị cô ta dọa giật bắn mình.
“Không phải mình, mình nộp giấy trắng mà.”
Tôi rất muốn nói, cậu rảnh rỗi theo dõi tôi 24/7 thì sao không cố gắng học đi?
Cô ta phải sợ lắm, cô ta đã ràng buộc với hệ thống kia, nếu tôi nộp giấy trắng vậy tức là kết quả thi tốt nghiệp của cô ta rất có thể sẽ là giấy trắng.
Cái này gọi là trộm gà không được còn mất nắm gạo.
“Rõ ràng cậu có thể thi được điểm cao, tại sao phải cố tình nộp giấy trắng?”
Cô ta sợ, cô ta sợ, cô ra rất sợ.
“Bởi vì tớ muốn nộp giấy trắng, sao thế, tớ chưa lo thì cậu lo cái gì?”
Hứa Cẩm cắn môi, rưng rưng nước mắt.
“Hai đứa mình chơi với nhau từ nhỏ, thân như chị em ruột, mình không muốn thấy cậu sa ngã như vậy, rốt cuộc Lâm Trí Tuân có gì tài hỏi để cậu bỏ mặc tương lai phía trước vì cậu ta chứ. Cậu quên hai đứa mình đã hứa phải học chung trường đại học, ở chung phòng ký túc, sau này đi làm vẫn thuê trọ với nhau sao? Nhiên Nhiên, xin cậu đấy, tỉnh táo lại đi.”
Những lời cô ta nói đều đúng, tôi và cô ta đã từng chùm chăn tưởng tượng về tương lai, mà bây giờ nghe lại, lúc ấy mơ mộng bao nhiêu thì hiện thực lại tàn khốc bấy nhiêu.
Mỗi chữ như từng dao, từng dao lăng trì tôi.
Hứa Cẩm phản bội tôi mà lại trách ngược lại tôi tại sao không làm theo kế hoạch của cô ta.
Tôi nghĩ cuộc đời đúng là biến đổi khôn lường, từng nghĩ cảnh còn người mất chứ chưa từng nghĩ sẽ bị bạn thân đâm sau lưng.
“Hứa?” Tôi cười khinh, “Hứa Cẩm, mình chưa từng quên lời hứa với cậu, nhưng cậu thì sao, cậu sẽ giữ lời chứ? Hay là cậu có ý định khác?”
“Đương nhiên tớ sẽ giữ lời rồi, không thì sao tớ lại lo lắng cho cậu như vậy!”
“Vậy cậu thề đi, cậu nói dối sẽ phải nuốt ngàn cây kim.”
Tôi bình tĩnh nhìn cô ta, gương trong nhà vệ sinh phản chiếu hình ảnh tôi và cô ta đối mặt, giống nhau như đúc nhưng lại phản chiếu ra những giả dối lừa gạt.
Thật mà lại là giả.
Trong mắt cô ta lóe lên ý lạnh, rồi lập tức bị nước mắt xóa nhòa.
“Cậu không tin mình ư?”
Trước một câu hỏi mà không thẳng thắn trả lời thì khả năng cao là đang nói dối.
“Hai đứa mình chơi với nhau bao năm vậy, cậu vì một thằng vô học vô đạo đức chất vấn tớ?”
Lại còn đánh lạc hướng và tỏ thái độ tức giận thì chắc chắn là nói dối rồi.
“Hứa Cẩm, cậu đang sợ cái gì?”
Sợ bộ mặt xấu xa bị phơi bày, phá hỏng hình tượng đã nhàm nặn tỉ mỉ? Hay là sợ lời nói dối bị vạch trần, phải nuốt một ngàn cây kim?
Đáp án chỉ có cô ta mới biết.
9
Tôi lau khô tay, trở lại lớp trước chuông báo vào tiết.
Lớp học mấy chục ghế chỉ còn lác đác vài học sinh, có người nghỉ học, có người theo phụ huynh đi gặp chủ nhiệm, những người còn lại thì ngồi im tại chỗ, có người còn đang luyện đề thi.
Không ai nghĩ bản thân là rác rưởi, nay đã mười mấy tuổi, đã nhận thức được vấn đề, mọi người biết xã hội cần những con người thế nào, hoặc có thể nói, tất cả đều sẽ trở thành một phần của xã hội.
Nhưng vì chúng tôi không giống nhau nên mới tạo nên sắc màu rực rỡ cho thế giới này.
Trước đó, tôi chỉ tập trung vào điểm số của mình, chẳng mấy quan tâm tới mọi người xung quanh, nhưng sau khi chuyển sang lớp 12, dù có ồn, dù ở đây đều là “học sinh kém” bị ruồng bỏ thì vẫn có những con người muốn đấu tranh và xé rách vỏ bọc của học sinh kém.
Tôi đi lên bục giảng, cầm lấy phấn viết một hàng chữ:
“Dũng khí là khi chúng ta không nhìn thấy điểm cuối nhưng vẫn quyết tâm cất bước.”
Tôi không biết nên nói gì, cũng không biết có thể nói được gì. Tôi chỉ biết thời khắc này, chúng tôi đang đấu tranh bằng một sức mạnh vô hình.
Thi đại học là con đường ngắn nhất, nhưng không phải con đường duy nhất.
Điểm số cũng không thể đánh giá một con người là tốt hay xấu.
Tuổi trẻ rực cháy, thời gian mộng mơ, ai cũng mông lung trong sương mù, đi bằng cảm giác, đi để trải nghiệm, cuối cùng tìm được con đường dành cho bản thân, hoặc là mất phương hướng.
Có người chụp lại dòng tôi viết, đăng lên mạng. Cùng với vụ lùm xùm trước đó, câu nói này đã lật ngược tất cả, có nhiều ý kiến trái chiều, chỉ trích cách giáo dục của nhà trường, cũng trách học sinh không nên dùng cách gian lận để mở đường đấu tranh, vô vàn ý kiến, của người đã tốt nghiệp và cả người chưa tốt nghiệp, nhưng hầu hết đều hướng tới bảo vệ lớp 12
Một bình luận nổi bật: Các bạn ấy đã tuyệt vọng nhường nào mới dùng cách cực đoan ấy, đánh cược tương lai sau này, cá chết lưới rách cũng muốn xóa bỏ các mác học sinh kém.
Cũng có người bình luận: Một người gian lận là bạn ấy sai, một nhóm người gian lận là can đảm đấu tranh.
Những bình luận như vậy rất nhiều, mà khi trở thành tâm điểm thì sẽ kéo theo các nghiên cứu đánh giá, giáo dục kiểu nhồi vịt liệu có thể dạy ra các rường cột cho quốc gia, và đây là một vấn đề rất rộng.
Mà tôi, chỉ là một hạt cát trong đó, không thay đổi được bất cứ điều gì.
Lâm Trí Tuân như dũng sĩ tiên phong, lôi cuốn và tràn ngập năng lượng.
Nhưng tôi cũng không chắc chắn cậu đang đấu tranh hay vẫn chỉ là cảm thấy thú vị.
Có lẽ trong suy nghĩ của cậu, không có gì đặc biệt, với cậu, đây có thể chỉ là một trò chơi thú vị mà thôi.
Cuộc tranh luận gay gắt kết thúc khi hiệu trưởng vội vàng trở về giải quyết.
Đầu tiên thầy đến từng nhà học sinh đã nghỉ xin lỗi, thuyết phục cho các con em đi học lại, sau đó hứa sẽ không ghi vụ gian lận này vào học bạ, nhưng phải thi lại. Cuối cùng lớp 12 được thay chủ nhiệm mới, học sinh được giảng dạy với các phương án khác nhau tùy theo năng lực và ưu điểm của mỗi bạn.
Đồng thời cũng cùng chủ nhiệm khối mở họp báo, công khai xin lỗi, chủ nhiệm khối sẽ bị cách chức xử phạt.
Chuyện Lâm Trí Tuân gây rối cũng bị lôi ra, nhưng bất ngờ là lại cậu rất nghe lời, không có hành động quá kích nào, sau đó cùng viết bản kiểm điểm tám trăm chữ.
Và cậu cũng từ đó nhất chiến thành danh, từ đầu gấu bị mọi người trong trường e sợ trở thành học sinh được khen ngợi yêu quý.
10
“Chị Nhiên, sao, trận này đánh được không?”
“Ừ, được lắm.”
Trước bộ mặt đắc ý của cậu, tôi dựng ngón cái lên, cắm ống hút, hút một ngụm trà sữa chân trâu.
Cuối cùng cũng có thể nhàn nhã uống trà sữa.
“Thế cậu không về lớp 1 à?”
Cậu gật gù, cười rất tươi.
“Hả? Có ý gì?”
Sao lại quay sang tôi.
“Chẳng phải cậu muốn giúp lớp 12 nên mới cố ý bị điểm kém à?”
“Hả?”
Có việc này ư? Sao tôi không biết?
“Sao… Sao cậu lại nghĩ thế…”
Cậu đột nhiên ngồi thẳng người, ra vẻ nghiêm túc: “Chính là hôm thứ Bảy ấy, hôm mình đánh Khương Tự, cậu còn nhớ không?”
“Nhớ.” Tôi gật đầu.
“Hôm đó mình nhận được giấy của Hứa Cẩm, nói cậu cố ý bị điểm kém, sau đó mình đánh Khương Tự, cậu… Cậu nói mấy lời kia, mình cảm thấy…”
Tôi nhìn tai cậu đỏ bừng, chẳng lẽ thằng ranh này…
“Mình cảm thấy chị Nhiên rất ngầu, thật đó, như mình chơi điện tử sắp cạn máu thì đột nhiên một người bảo vệ xuất hiện như có phép màu, rất trâu bò.”
Ranh con nhà cậu…
“Ngay giây phút ấy, mình cảm giác như có thiên nữ giáng lâm, mình đã hạ quyết tâm dù Lâm Trí Tuân mình với điểm số tệ hại không giúp được cậu nhưng vẫn có thể đi đường vòng giúp cậu, ôi, cuối cùng làm to chuyện lên, cậu xem, làm to chuyện lên quả nhiên hiệu quả.”
Tôi không ngờ Lâm Trí Tuân lại là người thích tự biên tự diễn
“Sao, không uổng công mình nhận một cái tát chứ?”
Cậu đắc ý uốn người, trông càng ngốc nghếch.
Chuyện này thì liên quan gì tới chuyện tôi lỡ tay tát cậu?
“Mình hiểu, bắt giặc trước bắt vua, cậu thấy thầy chủ nhiệm khóa muốn ra oai phủ đầu tớ nên mới đánh tớ đúng không?”
Não của Lâm Trí Tuân được cấu tạo thế nào vậy? Có thể bổ ra xem được không? Tôi bất ngờ tới độ suýt thì phun hết trà sữa lên mặt cậu.
“Nhưng mà cậu yếu bóng vía quá, đánh rồi còn quỳ xuống, may mà mình phản ứng nhanh, đưa bên mặt còn lại cho cậu đánh.”
Tôi đứng hình, quên nhai cả trân châu trong miệng.
“Cậu còn cho mình tiền, mình hiểu, mình hiểu mà, cái này gọi là vừa đấm vừa xoa đúng không! Chắc chắn cậu biết mình đang cần tiền, không muốn tổn thương lòng tự trọng của mình nên mới nói là vì xin lỗi mình. Yên tâm, sau này mình nhất định sẽ kiếm trả lại cậu!”
Cậu vỗ ngực, ánh mắt… Trong veo.
Vậy mà cũng nghĩ ra được, tự biên tự diễn ghê gớm thật!
“Chị Nhiên, cảm ơn cậu đã hạ phàm, cứu vớt bọn mình.”
Thật ra… Không vĩ đại vậy đâu…
Cậu nói mà tôi không biết giấu mặt vào đâu, xấu hổ quá, xấu hổ chết mất thôi, rõ ràng là tôi chẳng làm gì mà lại được tiếng thơm, chột dạ thật sự mà.
“Đừng… Đừng nói nữa… Cậu biết, mình biết, trời biết, đất biết, đừng để người thứ ba biết.”
“Được, thế đây là bí mật của riêng hai ta nhé!”
Cậu nói rồi giơ ngón út lên ngoắc tay với tôi.
“Ngoắc tay, treo cổ, một trăm năm không được đổi thay…”
Ánh vàng rực rỡ chiếu qua ô cửa, bóng tôi và Lâm Trí Tuân ngoắc ta đổ trên bàn tựa như một đôi cánh.
Ngoại truyện
Trong buổi thi lại, tôi nghiêm túc làm bài, kết quả lọt top 3, nhưng tôi không quay lại lớp 1.
Khương Tự tặng tôi bộ đề cương mới nhất, chúc tôi cá chép vượt vũ môn.
Tôi cảm ơn cậu ấy.
Tôi nói: “Điểm số của tớ tụt, cậu bớt đi một đối thủ, sao cậu lại không vui.”
Cậu ấy nói: “Mình không vui vì cậu từ bỏ, làm mình thắng không có ý nghĩa.”
Tôi tặng cậu ấy một bộ camera 360 độ không góc chết: “Sao, mục tiêu của cậu là giẫm đạp lên thành tựu của người khác à? Cậu điên thật đấy.”
Khương Tự không phản bác, tôi tưởng cậu ấy coi như đồng ý.
Khi điểm của tôi hơn cậu ấy, cậu ấy vẫn sẽ tới thảo luận với tôi về câu bị sai, cơ mà vẫn hằm hè với Lâm Trí Tuân, hai người vừa thấy mặt nhau là lại xị ra, nhưng không bao giờ lôi người nhà Lâm Trí Tuân ra nói nữa.
Mãi sau này tôi mới biết, bố mẹ Lâm Trí Tuân đều đã mất, cậu sống với bà ngoại, cậu không muốn học đại học vì học phí là một gánh nặng quá lớn đối với cậu.
Phụ huynh lần trước do cậu thuê.
Mà tiền tôi đưa cho cậu đúng lúc bà ngoài của cậu bị ngã và cần tiền, nhóm bạn của cậu cúp học thật ra cũng vì muốn kiếm tiền giúp.
Mọi chuyện tưởng chừng như trùng hợp vậy đó, nhưng thật ra đều từ trái tim lương thiện của Lâm Trí Tuân.
Trước khi bước vào phòng thi đại học, tôi gọi Hứa Cẩm lại, tôi chúc cô ta thi tốt, cô ta cũng chúc tôi may mắn.
Từ sau khi điểm số của tôi cao lại như cũ, cô ta càng tốt với tôi, này nào cũng vui vẻ, ngày nào cũng tươi cười.
Tôi nghĩ, nếu tôi nộp giấy trắng, cô ta sẽ thế nào đây.
…
“Chào chị Nhiên!”
Sau khi kết thúc kỳ thi trung học phổ thông quốc gia, tôi học lại.
Lâm Trí Tuân cũng học lại.
Lần nào gặp tôi cũng hớn hở như Husky.
Cậu đã nhuộm tóc về màu đen, cắt quả đầu húi cua, tham gia vào đội tuyển của trưởng vào học lại như một học sinh ban thể thao.
Sau khi nhà trường nắm được hoàn cảnh nhà cậu thì xin trợ cấp học sinh nghèo vượt khó cho cậu, tuy không nhiều nhưng cũng có thể giảm bớt gánh nặng.
Hứa Cẩm thi rớt chuyển sang một trường khác, tôi đã đi chào cô ta, mỉm cười trước ánh mắt thù hằn của cô ta.
“Người nói dối phải nuốt một ngàn cây kim.”
Tôi dùng khẩu hình nói với cô ta.
Cách cửa kính, cô ta cắn môi, bật khóc.
Khóc cái gì, tại sao lại khóc.