Bạn Thân, Thân Ai Nấy Lo - Chương 1
1
Hứa Cẩm sử dụng hệ thống đổi điểm thi đại học và người bị đổi là tôi.
Chẳng trách tôi càng học giỏi, điểm số càng cao thì cô ta càng vui,
Tôi thật lòng coi cô ta là tri kỷ, còn cô ta thì vỗ béo tôi, đợi ngày giết thịt.
Sau ngày thi đại học, cô ta đã đổi điểm, dùng điểm của tôi đỗ vào trường đại học danh giá, còn tôi, không chịu được đả kích nên hóa điên.
Trở lại năm lớp mười hai, tôi quyết định chơi tới bến.
Đi học muộn chạy quắn đít, lên lớp thì ngủ, không làm bài tập, hỏi gì cũng không biết. Chỉ cần nửa học kỳ, tôi đã rớt thẳng từ top 3 xuống top cuối toàn trường, cũng bị chuyển từ lớp chọn sang lớp cá biệt.
Trước khi đi, tôi nắm chặt tay Hứa Cẩm, khóc lóc thở than:
“Bạn mình ơi, mình tèo rồi, giờ chỉ dựa vào bạn thôi.”
Cô ta cũng nắm chặt tay tôi, chân thành nói:
“Chị em của tôi ơi, đừng từ bỏ, cậu sẽ quay lại thôi.”
Kỹ năng diễn xuất của Hứa Cẩm vẫn tốt như thế.
Tôi ngồi ở dãy cuối của lớp, bạn cùng bàn là Nguyễn Bối Bối nói giọng Đài Loan thích trang điểm, bàn bên thì là đầu gấu ham ngủ Lâm Trí Tuân.
Cậu đang đùa với học sinh khác, vô tình thấy tôi thì sửng sốt, nghiêng đầu lại gần nhìn nhìn, cười khinh khỉnh:
“Đây chẳng phải là hội trưởng hội học sinh Thẩm Vận Nhiên đó sao, ngọn gió nào đưa cậu tới đây vậy?”
Bình thường, Lâm Trí Tuân không đánh nhau thì cũng trốn học, chẳng bao giờ để ý chuyện trường lớp nên tất nhiên không biết chuyện của tôi.
“Ôi, điểm của cậu ấy nát quá, bị khai trừ khỏi hội học sinh luôn rồi.”
Nguyễn Bối Bối vừa giơ gương chải tóc mái vừa trả lời thay tôi.
Lâm Trí Tuân ồ lên, quay người đùa nghịch với mấy người xung quanh tiếp, mấy người họ xô đẩy, không biết là đang làm cái gì, thỉnh thoảng còn ném đồ, ai tránh được thì rất đắc ý, sau đó ném còn ghê hơn.
Tôi ngồi tại chỗ, chồng sách giáo khoa lên rồi thoải mái ngủ gục trên bàn.
Vì điểm số kém hẳn đi mà tôi bị mẹ phạt tới đêm, làm tôi buồn ngủ gần chết, cả người cứ uể oải.
“Trật tự! Tôi đi ngoài hành lang đã nghe thấy tiếng các cô các cậu, nóc nhà cũng gắp bị các cô các cậu lật tung rồi!”
Chủ nhiệm lớp vừa vào đã quát, tôi mơ màng ngóc dậy, đầu óc vẫn quay cuồng. Nguyễn Bối Bối ghé lại gần nói thầm gì đó, tôi lập tức đứng dậy tát Lâm Trí Tuân một cái.
Tiếng rất vang, hiệu quả hơn cả tiếng gào thét của chủ nhiệm, lớp còn đang ồn lập tức lặng ngắt như tờ.
Nhìn năm ngón tay in trên mặt cậu, tôi dần tỉnh táo lại, quỳ “bịch” một tiếng trước mặt cậu, xin lỗi:
“Xin lỗi cậu.”
Nhưng cậu lại đưa nửa bên mặt còn lại qua: “Đánh thêm bên này nữa này cho đối xứng.”
Tôi nào dám.
2
Chuyện Thẩm Vận Nhiên vừa chuyển vào lớp 12 đã tát Lâm Trí Tuân lan truyền khắp trường học.
Tôi giả ngu gục xuống, không dám ngẩng đầu lên.
Lâm Trí Tuân lại cúp học như thường, cậu không đi học, đám bạn của cậu cũng không đi học, nhờ vậy tôi thoải mái hơn bao nhiêu.
Nhưng bạn cùng bàn Nguyễn Bối Bối vừa đến nhìn thấy tôi đã bắt đầu cười cười.
“Thôi, cậu muốn cười thì cười đi, đừng nhịn nữa.”
“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha.”
“Cậu cười to quá, điếc hết cả tai tớ rồi.”
Nguyễn Bối Bối cười bò ra bàn.
Có trời mới biết tại sao tôi lại nghe nhầm “đưa Lâm Trí Tuân bọc bút này” thành “cho Lâm Trí Tuân một bạt tai”.
“Sao cậu lại gọi túi bút là bọc bút hả?”
Tôi ôm trán cười khổ.
Nguyễn Bối Bối bưng mặt chu miệng, cười vô cùng ngọt ngào: “Bởi vì gọi bọc bút đáng yêu không chịu được.”
Cứu, cứu.
Tôi bất lực cúi đầu, gục xuống bàn.
Chuyện tới nước này chỉ còn một cách giải quyết, tôi lần vào cặp sách sờ phong bì thư khá dày, đợi Lâm Trí Tuân đến trường học.
Khi tiết thứ tư học tiếng Anh kết thúc, cả đám Lâm Trí Tuân kéo vào lớp học từ cửa sau, tôi lén nhìn cậu mà chỉ thấy được đầu, cậu vừa đến đã nằm xoài ra bàn ngủ.
Bạn cùng bàn cậu nhìn thấy tôi, cười rất mờ ám, làm tôi dựng hết cả lông.
Tôi im lặng quay đầu lại, để bì thư ở vị trí dễ lấy, cuối cùng cũng đợi được Lâm Trí Tuân dậy, cậu vươn vai một cái rồi đứng dậy đi ra từ cửa sau.
Một chút do dự, tôi lập tức đi theo, cậu nghe thấy tiếng bèn ngoái đầu lại, thấy tôi thì “ồ” một tiếng.
“Có chuyện gì à?” Cậu hỏi.
Mặt còn sưng vì hôm qua bị tôi tát, nhìn mà mắc cười.
“À thì, có đó.”
Tôi gật đầu, liếc thấy các bạn trong lớp đang dòm về phía này hóng chuyện bèn kéo Lâm Trí Tuân ra ngoài.
“Ấy ấy, đừng kéo, kìa…”
Tôi kéo cậu ra hành lang, tranh thủ không có ai dúi bì thư vào tay cậu.
“Hôm qua mình ngái ngủ đánh cậu, xin lỗi nhiều. Đây là tiền mình tiết kiệm mấy năm nay, cho cậu hết. Mong cậu rộng lượng, coi tớ như không khí mà tha cho tớ!”
Tôi nói liến thoắng không kịp thở, đầu óc choáng váng, người cũng lảo đảo, phải để Lâm Trí Tuân đỡ vai hai lần mới đứng thẳng lại.
“Được, vậy chuyện cậu đánh mình coi như chưa từng xảy ra.”
Cậu thả tay tôi ra, nhét bì thư vào túi quần, ngông nghênh đi về đầu kia của hành lang. Tôi ôm ngực thở phào nhẹ nhõm, quay lại thì thấy có hai người sau ô cửa kính đang cười cười.
Thấy tôi, người nọ lập tức cúi xuống, nhưng người đứng sau thì không kịp phản ứng, nụ cười toe toét kia hệt như đường nứt của dưa hấu.
Hay lắm, nhưng dù sao bị cười nhạo còn hơn bị ăn đánh.
Tôi đang định vào lớp thì bị kéo tay lại.
“Nhiên Nhiên, mình không ngờ cậu tại bê tha tới mức chơi chung với Lâm Trí Tuân.”
Là Hứa Cẩm.
“Sao lại gọi là bê tha. Lâm Trí Tuân giỏi đánh nhau, dám trốn học, phóng khoáng hào sảng, vừa cao vừa đẹp trai, tính cách hài hước, lại còn là tay chơi bóng rổ thứ thiệt, mình thấy được lắm mà.”
Tôi cười ngọt ngào mơ mộng.
Cô ta đã đến thăm tôi, nhất định phải khiến cô ta thất vọng ra về.
“Thế Khương Tự thì sao? Từ khi cậu rời lớp 1, rời hội học sinh thì đã rất lâu rồi không thấy cậu ấy cười.”
“Thế ư? Đã rất lâu rồi không cười? Thế thì phải đến bệnh viện khám đi, cẩn thận không bị liệt cơ mặt đấy.”
Tôi nắm chặt tay Hứa Cẩm, thái độ vô cùng lo lắng.
Khương Tự là học sinh xuất sắc đứng đầu khối, phó hội trưởng hội học sinh.
Hứa Cẩm thích Khương Tự, nhưng lại giật dây tôi thi đại học xong thì tỏ tình với Khương Tự, hòng muốn Khương Tự từ chối tôi trước mặt mọi người, trả thù vì mãi dưới kèo tôi.
Tôi đã tỏ tình thật, cũng đã nhận lấy lời từ chối của Khương Tự và những lời chế giễu.
Còn Hứa Cẩm, đổi điểm số của tôi, lên đại học học cùng trường với Khương Tự, nghe nói bọn họ như hình với bóng, thành một cặp.
“Nhiên Nhiên, cậu chơi với Lâm Trí Tuân thì cuộc đời bị hủy hoại luôn đó!”
Hứa Cẩm giật tay ra, chộp lấy vai lay tôi, dáng vẻ như thứ bị hủy hoại là cuộc đời của cô ta.
Cũng đúng, cũng liên quan tới cô ta mà.
Tôi mà học kém thì cô ta cũng không có điểm để đổi,
“Tiểu Cẩm, mình nói cho cậu nghe, Lâm Trí Tuân rất quý mình đó, hôm qua mình đánh cậu ấy, cậu ấy không giận mà còn đưa bên mặt còn lại cho mình đánh. Trời ơi, cậu ấy là Lâm Trí Tuân đó, là Lâm Trí Tuân suốt ngày đánh nhau, nói được đôi ba câu là lại giơ nắm đấm, cậu ấy rất yêu mình đó.”
Tôi nói hươu nói vượn, còn học theo giọng điệu của Nguyễn Bối Bối, vừa uốn éo vừa tỏ ra xấu hổ.
Quả nhiên Hứa Cẩm chịu hết nổi, xanh mặt tìm lý do rời đi luôn.
Tôi nhìn bóng lưng của cô ta, cười lạnh một tiếng, đẩy cửa vào, vừa ngước mắt lên nhìn thì thấy mấy anh em của Lâm Trí Tuân đang tụ tập ở cửa, cười rất mờ ám.
“Các cậu… Nghe hết rồi à?” Tôi hỏi
“Không, không, không, nửa chữ cũng không nghe thấy.”
Họ vội vàng xua tay phủ nhận, lắc đầu lia lịa.
3
Tôi bị mời phụ huynh với lý do yêu sớm.
Một người nữa cũng bị mời phụ huynh là Lâm Trí Tuân.
Ôi, nhờ công của con ranh Hứa Cẩm đây mà.
Cô ta muốn dùng ba mẹ gây áp lực cho tôi, để tôi học giỏi trở lại, tránh xa Lâm Trí Tuân. Thế là dèm pha chuyện tôi và Lâm Trí Tuân yêu nhau, còn nói tôi đưa thư tình cho Lâm Trí Tuân ngoài hành lang.
Đó không phải thư tình, đó là thứ bảo vệ mạng sống của tôi.
“Thẩm Vận Nhiên, mẹ thắc mắc sao học kỳ này điểm của con lại kém thế, hóa ra là yêu sớm.”
Mẹ tôi đánh đòn phủ đầu, vừa bắt đầu đã chỉ vào mặt Lâm Trí Tuân, mắng: “Chính cậu hại con nhà tôi học kém hả?”
“Ừ.” Không ngờ Lâm Trí Tuân lại còn thừa nhận.
Mẹ tôi càng giận, chống nạnh lên giọng:
“Sao cậu không nhìn lại mình đi, bộ dạng lưu manh, tóc nhuộm vàng hoe, chẳng khác gì bọn đầu gấu, không học giỏi thì đừng dạy hư Nhiên Nhiên nhà tôi.”
“Thôi, thôi, thôi, không nói nữa, không nói nữa.”
Người nói là bố của Lâm Trí Tuân.
Mắt thấy tay mẹ tôi sắp dí lên trán Lâm Trí Tuân, tôi vội ngăn mẹ lại: “Không phải đâu mẹ, kết quả học tập của con kém đi không liên quan đến bạn ấy, chúng con cũng không yêu sớm…”
“Con đã đứng bét trường rồi, còn nói đỡ cho nó! Nó cho con uống bùa mê thuốc lú gì hả!”
Mẹ tôi càng giận.
“Mẹ, không liên quan thật mà, chúng con không…”
“Không cái gì mà không! Có học sinh thấy con đưa thư tình cho nó, còn ở ngoài hành lang ôm ấp kia kìa! Ôi, mẹ khổ sở kiếm tiền nuôi con ăn học, con lại buông thả bản thân thế hả? Con còn biết nghĩ nữa không?”
Mẹ tôi càng lúc càng kích động, tôi không thể ngăn nổi.
Tại tôi nói linh tinh liên lụy Lâm Trí Tuân, nếu chọc giận cậu ta, có khi lúc tan học tôi sẽ bị chụp bao bố đánh…
“Cô à, cô đừng nói nữa, sau này cháu sẽ giữ khoảng cách với Thẩm Vận Nhiên, thề sẽ không ảnh hưởng tới bạn ấy.”
Lâm Trí Tuân cúi đầu, giọng điệu thành khẩn áy náy, thấy mẹ tôi nhìn, bình thường cậu luôn nhìn người khác với ánh mắt khinh khỉnh mà nay lại có thái độ ủ rũ hối lỗi xin tha.
“…”
Tôi trợn tròn mắt, hít một hơi thật sâu, ông anh diễn giỏi đấy.
Trước lời xin lỗi chân thành của Lâm Trí Tuân và thái độ khiêm tốn của phụ huynh nhà người ta, mẹ tôi cũng thôi không mắng nữa, nhắc nhở tôi mấy câu rồi vội vàng đi làm.
Bố của Lâm Trí Tuân nhìn đồng hồ đeo tay, xin lỗi chủ nhiệm rồi cũng vội vàng rời đi.
“Thẩm Vận Nhiên, học hẳn hoi vào, đừng để mẹ em giận nữa.”
Chủ nhiệm lớp nhắc nhở tôi.
“Đúng rồi đấy.” Lâm Trí Tuân ở bên nói đế theo.
Chủ nhiệm liếc nhìn cậu, nói tiếp: “Lâm Trí Tuân chẳng tốt đẹp gì…”
“Đúng đúng đúng.” Chủ nhiệm chưa nói hết, Lâm Trí Tuân đã nói xen vào.
“Em chơi em ấy thì có gì hay? Chơi với người không tử tế sẽ hủy hoại tương lai của em.”
“Đâu có.”
“Lâm Trí Tuân, em ra ngoài cho cô!”
“Vâng ạ.”
Cậu phủi mông một cái rồi nghênh ngang đi ra, để lại mình tôi bị nhắc nhở nửa giờ đồng hồ.
Tôi có nỗi khổ khó nói, trước có Hứa Cẩm đổi điểm thi đại học, sau lại tự dưng mang tiếng yêu Lâm Trí Tuân, có phải bát tự của tôi không đẹp, bị vận xui bủa vây?