Bản Giao Hưởng Tội Lỗi - Chương 3
11
Tôi lái xe thẳng về nhà họ Thẩm.
Khi bước vào nhà, Thẩm Tri Ngôn đang ngồi trên ghế sofa xem tài liệu công ty. Tôi xách theo chiếc hộp đựng đầy quần áo của Cố Vân Như, bước đến trước mặt ông ta.
Thẩm Tri Ngôn ngước mắt nhìn tôi một cái, rồi lại nhìn vào tài liệu: “Về rồi? Hệ thống đã ghi lại hết những lần con vượt đèn đỏ.”
“Cố Vân Như t/ự s/á/t rồi.”
Thẩm Tri Ngôn không ngẩng đầu: “Có đến hơn hai mươi lần, con biết khi bị lộ thì giá cổ phiếu sẽ giảm bao nhiêu không?”
“Tôi nói, mẹ tôi chet rồi.”
Thẩm Tri Ngôn lật sang trang khác: “Ta đã cho người xóa hết dữ liệu rồi, lần sau làm việc gọn gàng chút.”
Từng có người nói tôi là một con quỷ không có cảm xúc. Nhưng ngay lúc này, tôi cảm nhận rõ ràng trái tim mình từng chút, từng chút bị xé nát.
Sợi dây căng đã lâu, đột nhiên đứt tung. Tôi mở chiếc hộp ra, ném về phía Thẩm Tri Ngôn.
Những chiếc váy đủ màu sắc bay tung lên không trung.
Một vài chiếc rơi xuống bộ âu phục màu xám sắt của Thẩm Tri Ngôn.
Lố bịch, nực cười.
Giống như cái gia đình này.
Cuối cùng tôi không thể kiềm chế mà bật cười.
Vừa cười, nước mắt vừa tràn đầy mặt.
12
Thẩm Tri Ngôn đã trừng phạt tôi vì “không lễ phép”.
Lần này, ông ta lại nhốt tôi vào căn phòng giam hẹp tối tăm đó.
Mỗi khi tôi không đạt được kỳ vọng của ông ta, tôi sẽ phải vào đây.
Thật ra tôi cũng không thường xuyên bị trừng phạt. Vì thành tích của tôi đủ xuất sắc và tôi cũng đủ tàn nhẫn để đạt được nó.
Tuy nhiên, tôi vẫn căm ghét nơi này.
Trong bóng tối, tôi không biết đã qua bao nhiêu ngày. Chỉ nhớ rằng những món ăn được đưa vào qua ô cửa nhỏ đã thay đổi mấy chục lần.
Tôi không ngốc đến mức học theo mấy người trong phim truyền hình, bày trò tuyệt thực phản đối.
Tôi phải sống và sống thật mạnh mẽ. Mỗi miếng cơm đều phải cố gắng ăn vào.
Rồi sau đó mới có sức khiến những người tôi ghét không còn gì để ăn.
Ngày cuối cùng bị nhốt, Thẩm Nguyệt Hàm là người mang cơm cho tôi. Tôi từ tốn ăn, cô ta ngồi bên cạnh chống cằm nhìn tôi.
“Chị à, chị có biết vì sao ba lại tàn nhẫn với chị như vậy không?
“Mẹ tôi nói, bà ấy đã thuê người c//ưỡng b//ức Cố Vân Như, chị đoán xem, chị là con của ai?”
Thấy tôi im lặng, Thẩm Nguyệt Hàm cảm thấy cuối cùng cũng lấy lại được phần thắng.
Cô ta càng thêm kiêu ngạo.
“Ăn nhanh lên, hôm nay là kỳ thi CFA, bằng lái của chị bị thu rồi, ba bảo tôi đưa chị đi.”
“À đúng rồi, trước khi đi chị còn phải tắm nữa, đừng làm bẩn xe mới của tôi.”
Kỳ thi này tôi đã chuẩn bị rất lâu, không thể lỡ được. Thế là tôi thản nhiên hất chén canh nóng chưa uống hết vào mặt cô ta.
“Có lẽ em cũng phải đi tắm rồi.”
Thẩm Nguyệt Hàm ôm mặt thét lên, muốn gọi bác sĩ đến, nhưng lại sợ nếu không hoàn thành nhiệm vụ mà Thẩm Tri Ngôn giao sẽ bị trừng phạt.
Cô ta đành chạy về phòng mình để xối nước lạnh.
Khi cả hai chúng tôi đều ăn mặc đẹp đẽ đến điểm thi, kỳ thi đã sắp bắt đầu.
Tôi nhìn cảnh vật trước mắt ngày càng trở nên mờ nhạt, lắc lắc đầu.
“Thẩm Nguyệt Hàm, cô không thấy nhàm chán sao, bao nhiêu năm rồi mà chỉ biết dùng một chiêu là bỏ thuốc?”
Thẩm Nguyệt Hàm chớp mắt, cười ngây thơ: “Chị đang nói gì vậy? Tôi nghe không hiểu. Đúng rồi, thi cho tốt nhé, nếu không lấy được chứng chỉ này, về nhà chắc chị lại bị nhốt vào phòng tối đấy.”
Tôi chắc chắn, sẽ không bao giờ trở lại nơi đó nữa.
Tôi cố gắng giữ cho mình tỉnh táo, lạnh lùng nói: “Những lời đó cô giữ lại mà tự nói với bản thân đi, đồ vô dụng còn chưa thi đậu cấp hai nữa là.”
13
Khi rời khỏi phòng thi, bước đi của tôi đã không còn vững vàng.
Trong cơn mơ hồ, tôi thấy Kỳ Ngọc đứng cách đó không xa, dựa lưng vào xe.
Anh ta mỉm cười vẫy tay chào tôi.
“Lâu rồi không gặp.”
Tôi cắn chặt môi, cố gắng giữ dáng đi bình thường, tiến đến trước mặt anh ta.
Nở một nụ cười: “Nếu tôi không nhớ nhầm, hôm đó trước khi tôi quay xe, anh đã dừng lại.”
“Đúng vậy.”
Ánh mắt của Kỳ Ngọc dừng lại trên chiếc váy đỏ của tôi, nụ cười càng sâu hơn.
“Nếu vậy, thì tránh sang một bên, đừng cản đường tôi lái xe mới của mình.”
Tôi giơ tay định đẩy Kỳ Ngọc ra, nhưng lại bị anh ta phản đòn, ép tôi vào cạnh cửa xe.
Anh ta áp sát tôi, tay từ từ di chuyển xuống. Tôi nhíu mày lại.
“Đừng ngốc.”
Làn hơi xâm lấn thổi vào bên tai tôi: “Thứ duy nhất cô cần điều khiển, chỉ có tôi.”
Vết thương trên chân tôi, dù cách một lớp quần tất, vẫn bị bàn tay ấm nóng của anh ta làm cho bỏng rát. Anh ta rút tay ra, rồi xoa m//áu dính trên tay lên môi tôi.
“Quả nhiên, cô vẫn hợp với đôi môi đỏ nhất.”
Để giữ cho bản thân tỉnh táo, trước khi vào phòng thi, tôi đã dùng dao rọc giấy rạch mạnh một vết trên chân mình.
Vết thương ẩn dưới váy, m//áu thấm vào quần tất đen. Tôi tưởng sẽ không ai phát hiện ra.
“Nghe nói cô rất tàn nhẫn với người khác, không ngờ, với chính mình cô cũng tàn nhẫn như vậy.”
Tôi không để ý đến anh ta. Dùng mu bàn tay lau sạch m//áu trên môi, rồi lục trong túi tìm son.
Tôi dùng cửa kính xe của anh ta làm gương, tô lại son trên môi.
“Thẩm Nguyệt Hàm bỏ thuốc cô à? Sao cô ta chỉ biết chơi mấy trò thấp kém thế nhỉ?”
Tôi không kiềm chế được mà phải đồng tình: “Đúng là vậy.”
Thấy tôi đáp lại, Kỳ Ngọc cười càng rạng rỡ hơn.
“Để tôi cào nát mặt cô ta, được không?”
Tôi cất thỏi son vào túi, mím môi lại, cười nói: “Không cần, tôi có thể tự làm.”
Anh ta cười, rồi đề nghị chở tôi về. Tôi đương nhiên vui vẻ chấp nhận việc có tài xế.
14
Sau khi giải quyết xong việc, Kỳ Ngọc đưa tôi về nhà.
Tôi cầm lấy con d//ao gọt hoa quả, định đi tìm người, nhưng phát hiện Thẩm Nguyệt Hàm và mẹ cô ta đều không có ở nhà.
Hỏi người giúp việc thì mới biết, Thẩm Tri Ngôn đã ra nước ngoài để bàn công việc, và Thẩm Nguyệt Hàm nằng nặc đòi đi cùng.
Thế là cả gia đình họ đã vui vẻ rời đi.
Thẩm Nguyệt Hàm nghĩ rằng sau khi biết tôi không phải con ruột của Thẩm Tri Ngôn thì có thể tùy ý khống chế tôi.
Nhưng cuối cùng lại bỏ thuốc tôi, rồi sợ tôi trả thù nên ôm chặt chỗ trú an toàn mà chạy trốn.
Thế nhưng cô ta có thể trốn được mãi sao?
Tôi đặt con d//ao xuống, mỉm cười.
Huống hồ, cô ta không bao giờ ngờ được rằng cái mà cô ta nghĩ là sự thật lại không phải là sự thật. Mà ngược lại, đó lại là món quà lớn dành cho tôi.
Khi mang cơm đến, cô ta chế nhạo tôi không hiểu Thẩm Tri Ngôn, nghĩ rằng sự im lặng của tôi là dấu hiệu chịu thua.
Nhưng cô ta không biết rằng tôi đã phải kìm nén cỡ nào để không bật cười. Có thể tôi không hiểu Thẩm Tri Ngôn, nhưng tôi hiểu quá rõ Cố Vân Như.
Nếu tôi không phải là con ruột của Thẩm Tri Ngôn, tôi đã không có cơ hội tồn tại trên đời này.
Không biết khi Thẩm Tri Ngôn biết được toàn bộ sự thật, ông ta sẽ có phản ứng thế nào?
Tuy nhiên, để hoàn toàn đánh bại Thẩm Tri Ngôn, tôi vẫn cần một bước quan trọng nữa.
Những năm qua, lý do Thẩm Tri Ngôn có thể làm mưa làm gió ở thành phố A là do có sự giúp đỡ của nhà họ Cố.
Tôi lái xe đến thẳng nhà họ Cố. Đứng trước mặt ông cụ Cố, tôi mỉm cười: “Ông ngoại.”
“Đám tang của mẹ con cũng không thấy con đến, giờ con đến làm gì?”
Ông cụ Cố nhẹ nhấp một ngụm trà nóng, giọng điệu không mấy thân thiện.
Cũng không trách ông vì sao không thích tôi.
Từ nhỏ tôi đã ít tiếp xúc với ông, hơn nữa còn là giọt nước tràn ly khiến con gái ông phát đi/ê/n.
Giờ đây, khi Cố Vân Như chet trong bệnh viện tâm thần, ông không bắt tôi cùng ch//ôn theo là còn may.
Nhưng tôi vẫn giữ nụ cười: “Ba nhốt con lại, bây giờ vừa được thả ra con đã lập tức đến thăm ông đây.”
“Hừ, đừng tưởng ta không biết con đang tính toán gì, mấy chuyện rối ren của nhà các người, ta chẳng muốn quan tâm.”
Tôi ngoan ngoãn rót thêm trà cho ông, nhẹ nhàng nói: “Mẹ con chet chẳng phải là điều vinh quang gì, giờ x//ương c//ốt còn chưa lạnh, mà ba đã dẫn tình nhân và con gái riêng của ông ta đi nước ngoài nghỉ dưỡng, ông thực sự nuốt trôi cục tức này sao?”
Ông cụ Cố cười, nhưng nụ cười không chạm tới mắt.
“Tiểu Thanh, ông đã sớm biết Thẩm Tri Ngôn ra nước ngoài để bàn công việc, con đừng ở đây thêm dầu vào lửa.”
“Ta đúng là ba của Vân Như, nhưng ta cũng là một doanh nhân, giờ đã mất một đứa con gái, không thể để mất cả việc làm ăn. Với sức mạnh hiện tại của nhà họ Thẩm…”
Tôi nghe mà cảm thấy mất kiên nhẫn, liền ngắt lời ông: “Nếu con nói con có thể thay thế vị trí của ba con thì sao?”
Những năm qua, ngoài việc học tập và chơi đùa với Thẩm Nguyệt Hàm, thời gian của tôi gần như toàn bộ dành cho việc hỗ trợ quản lý công ty và tham dự các bữa tiệc.
Tất cả những điều này đều là để một ngày nào đó có thể tiếp quản công ty. Chỉ là bây giờ, tôi muốn đẩy nhanh chuyện này một chút.
Ông ngoại tôi ngây người một lúc, rồi thở dài.
“Con không giống Vân Như, con thông minh, tàn nhẫn, đầy tham vọng. Nếu Vân Như có thể giống con, có lẽ đã không chet.”
“Chỉ là, ông đã bước một chân vào quan tài rồi, cần gì phải cùng con mạo hiểm?”
Tôi cầm lấy chén trà vừa rót, uống cạn.
“Ván cược này, e rằng ông không thể không mạo hiểm được rồi.”