Bản Giao Hưởng Giữa Các Vì Sao - Chương 6
17.
Bỗng chốc, tất cả quái vật đều ngừng di chuyển, như thể bị nhấn nút tạm dừng.
Tất cả mọi người xung quanh đều ngỡ ngàng, hoang mang.
Khoảnh khắc tĩnh lặng đó dường như kéo dài như cả thế kỷ.
Sau đó lũ quái vật lại bắt đầu cử động trở lại. Chúng đồng loạt giơ hai móng vuốt đen kịt lên cao, cứng nhắc và chậm rãi tạo thành hình trái tim. Hành động kỳ lạ này được ghi lại bởi camera chiến đấu của cơ giáp, sau đó được lưu giữ như một tư liệu quý giá trong lịch sử phát triển của loài người.
Trên bản ghi chép có ghi lại rằng, trong cuộc chiến với loài người, chủng tộc ký sinh đã bị lay động bởi tinh thần dũng cảm, sẵn sàng hy sinh của con người, lần đầu tiên đưa ra cành ô liu tượng trưng cho tình yêu và hòa bình.
Vài ngày sau, tôi tỉnh dậy từ buồng trị liệu.
Mở mắt ra, điều đầu tiên tôi nhìn thấy là một khuôn mặt xinh đẹp tựa như thiên thần.
Mái tóc dài màu tím, đôi mắt sâu thẳm màu xanh lam, những đường nét thanh tú hoàn hảo không tì vết.
Từ lông mày, khóe mắt, chiếc mũi cao đến đôi môi mỏng, thậm chí cả đường cong của chiếc cằm cũng khiến cho trái tim tôi rung động.
Tôi thiếu chút nữa tưởng rằng bản thân đã lên thiên đường.
“Có phải rất xấu không?” Hắn thở dài nói, “Tôi đã nói rồi, hình dạng song sinh của tôi rất xấu xí.”
Tôi chớp mắt, cân nhắc xem liệu hắn có phải đang làm màu hay không.
Thế nhưng, hốc mắt tôi đã cay xè, nhịn không được muốn rơi lệ.
“Không xấu đến phải khóc thảm thương đến vậy chứ.” Dạ Huân luống cuống ôm lấy tôi.
“Không sao, bây giờ tôi đã khỏe rồi, em thích cơ thể nào của ai? Tôi có thể thay đổi bất cứ lúc nào.”
Tôi cúi đầu, nuốt nước mắt vào trong.
“Anh đã ký sinh vào quái vật sao?”
“Không phải ký sinh, mà là điều khiển từ xa.”
“Vậy anh đã điều khiển chúng giết tôi?”
Dạ Huân sững người một chút sau đó bối rối ôm chặt lấy tôi.
“Cái đó… việc đảo ngược thời gian tiêu hao quá nhiều năng lượng tinh thần, ký ức bị xóa sạch, tôi đã mất đi trí nhớ.”
“Nhưng tôi đã dùng tinh thần lực lưu lại ấn ký trên người em, lưu trữ ký ức của chúng ta vào cơ thể em. Chỉ cần em bị tôi tấn công, ký ức đó sẽ được giải phóng.”
“Tại sao lại phải là tấn công?” Tôi nghiến răng hỏi.
“Bởi vì khi tấn công, tôi sẽ giải phóng ra năng lượng tinh thần, và điều đó sẽ kích hoạt ấn ký.”
“Nhưng tôi đau lắm.” Tôi lợi dụng cơ hội này đưa ra một yêu cầu đáng xấu hổ,
“Anh phải ở trong thân thể này mãi mãi, đừng bao giờ đổi vỏ bọc nữa.”
Dạ Huân có chút ủ rũ, cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý.
18.
Dạ Huân khẽ hôn lên trán tôi: “Xin lỗi vì đã khiến em phải đau lòng.”
Cổ họng tôi có chút chua sót, ngạn ngào hỏi: “Vậy… anh còn muốn tiếp tục đánh chúng tôi ư?”
Dạ Huân cười nói: “Trong lúc em hôn mê, chúng tôi đã đồng ý hiệp định đình chiến rồi.”
“Đúng rồi, cha nuôi của em còn để lại cho em một tin nhắn.”
Máy chiếu được mở ra, hình ảnh ba chiều của chú Lưu hiện lên trước mắt.
Gương mặt vốn luôn nghiêm khắc của ông tỏa ra sự phấn khởi, thoải mái đã lâu không thấy: “Tiểu Vãn, xin lỗi vì sự nông cạn của chú vì đã không tin những gì cháu nói trước đây.”
“Dạ Huân là một vị vương có tầm nhìn. Chúng ta đã ký kết hiệp định ngừng chiến, trong tương lai, con người và kí sinh trùng sẽ cùng tồn tại hòa bình, cùng tiến hóa.”
“Là đại diện cho sự thiện chí của nhân loại, con tạm thời hãy ở bên ngài ấy. Ngài ấy cũng đã hứa với chú sẽ không để con chịu bất kỳ thiệt thòi nào.”
“Ngài ấy đã làm hình trái tim trước mặt quân đội hai bên để tỏ tình với con. Chú tin rằng là ngài ấy chân thành. Nếu ngài ấy dám làm trái lời hứa, cho dù có phải l.iều mạng chú cũng phải cướp con về.”
“Lâm Vãn, hãy nhớ rằng tên của con sẽ được ghi lại trên sử sách.”
Hình trái tim là ám hiệu, không phải để tỏ tình.
Tôi cảm thấy bản thân đã bị bán đi mất rồi.
Giống như công chúa bị đem đến ngoại tộc hòa thân ở thời cổ đại vậy.
Chú Lưu còn vẽ ra một cái bánh thật lớn trước mặt tôi nữa.
Cái gì mà ghi danh sử sách? Tôi đâu có quan tâm.
Dạ Huân khẽ cười, khẽ vuốt ve trán tôi, xóa đi sự lo lắng của tôi sau đó nâng cằm tôi lên, muốn hôn lên môi tôi.
Tôi hoảng hốt che miệng lại.
“Không phải em nói người yêu có thể hôn nhau ư?”
Dạ Huân tỏ vẻ không hài lòng, liếc nhìn bản thân một cái, nói tiếp: “Giới tính cũng không thành vấn đề.”
Tôi đỏ mặt: “Ai yêu anh?”
“Cử chỉ đó chẳng phải là để thể hiện rằng tôi yêu em rồi sao? Cha nuôi của em đã nói với tôi như vậy.”
Chú Lưu của tôi bình thường có cốt khí như vậy, thế mà giờ lại bán con gái cầu vinh ư?
“Anh biết gì là yêu sao?”
“Tất nhiên rồi, phong yên hí chư hầu, quân vương bất tảo triều, vi nhĩ phóng hạ đồ đao lập địa thành phật……*”
(Câu nói “烽烟戏诸侯,君王不早朝,为你放下屠刀立地成佛” (fēng yān xì zhū hóu, jūn wáng bù zǎo cháo, wéi nǐ fàngxià tú dāo lìdì chéng fó) được lấy từ một điển tích nổi tiếng trong lịch sử Trung Quốc, liên quan đến hành động “烽火戏诸侯” (fēng huǒ xì zhū hóu) của Chu U Vương và mối tình của ông với Bao Tự.
烽烟戏诸侯: chỉ hành động thắp lửa báo động giả để triệu tập các chư hầu đến cứu viện, nhưng thực chất là để Bao Tự mua vui.
君王不早朝: chỉ việc bỏ bê việc triều chính, không lo việc nước. Chu U Vương đã bỏ bê việc cai trị đất nước để chỉ dành thời gian vui đùa cùng Bao Tự.
为你放下屠刀立地成佛 (wéi nǐ fàngxià tú dāo lìdì chéng fó): Từ bỏ bạo lực, trở thành Phật. Đây là hành động thể hiện sự hối hận và quyết tâm thay đổi bản thân của Chu U Vương.)
Lại nói linh tinh gì không biết.
Những lời phản bác của tôi đều bị nụ hôn của hắn nuốt chửng, như gió xuân thổi qua, như cơn mưa mùa hạ.
Hơi thở dần trở nên nóng bỏng, môi lưỡi quấn quít lấy nhau, trong đầu như có hàng ngàn chùm pháo hoa đang nở rộ.
Trong lúc ngơ ngác, tôi nghe thấy tiếng hắn khàn khàn dỗ dành: “Có muốn đổi sang cơ thể khác không?”
Tôi chợt tỉnh lại, đẩy hắn, dùng tay bảo vệ trước ngực: “Đừng hòng có ý đồ gì với cơ thể của tôi.”
Tôi thực sự không thể tưởng tượng được việc sống trong một cơ thể xa lạ sẽ như thế nào.
Liệu tôi có còn là tôi không?
Hãy tha thứ cho tôi, tôi chỉ là một người địa cầu bảo thủ mà thôi.
Dạ Huân bất đắc dĩ nhếch môi, tựa như đã đoán trước được tôi sẽ phản ứng như vậy.
Hắn vuốt ve mái tóc tôi, một làn sương mờ hiện lên trong đôi mắt xanh của hắn.
“Tôi thực sự đã sợ rằng bản thân không thể đến kịp. Con người thực sự quá mong manh…”
“Khi hòa đàm phát nổ, tôi đã trải qua một cảm giác rất đặc biệt, điều mà tôi chưa bao giờ cảm trong suốt sinh mệnh dài đằng đẵng trước đây của mình.”
“Dường như nếu không còn em, cuộc sống vĩnh hằng sẽ trở nên vô vị đến nhường nào.”
“Cảm giác hoảng loạn đó giống như một cơn bão giữa các vì sao.”
Tôi ngơ ngác nhìn hắn.
Hắn cũng đang cúi đầu nhìn tôi, nỗi sợ hãi trong đôi mắt tím không cách nào che giấu được, cảm xúc trong mắt hắn như sắp trào ra ngoài.
Trái tim tôi như bị mất đi một mảnh, những cảm xúc ấm áp và dịu dàng dần trào dâng.
“Đây chính là cái mà con người gọi là tình yêu ư? Cố chấp, biến thái, nhưng lại ngọt ngào như kẹo.”
Dạ Huân nhẹ giọng thì thầm, khẽ hôn lên môi tôi.
“Nếu vậy, Lâm Vãn, tôi yêu em, tôi sẽ bảo vệ em mãi mãi.”
“Em có nguyện ý ở bên cạnh tôi không?”
Đến hôn cũng hôn rồi, bây giờ lại còn hỏi?
Tôi muốn trợn mắt với hắn nhưng trong lòng sớm đã trở nên mềm mại, hỗn loạn.
“Nếu anh đã có thành ý như vậy, vậy thì chúng ta sẽ thử một lần.”
Tôi mỉm cười ôm hắn, đáp lại đôi môi mỏng đỏ rực của hắn.
Có lẽ hắn vẫn chưa hiểu hết về tình yêu.
Nhưng như vậy thì có sao? Dù sao hắn cũng có một sinh mệnh thật dài, tôi có thể từ từ dạy hắn.