Bạn Gái Trà Xanh Của Em Trai - Chương 1
1.
Hôm sinh nhật , em trai dẫn về một cô gái. Cô gái mặc áo thun, quần jean, chân mang đôi giày vải, rụt rè theo lưng em .
Tôi gật đầu hiệu, hỏi em trai:
“Đây là ai?”
Nó kéo cô gái mặt:
“Chị, đây là bạn gái em, An Hạ. Hạ Hạ, đây là chị gái , Lâm Đường.”
An Hạ ngước lên một cái, trong ánh mắt đầy vẻ đánh giá.
Rồi bỗng dưng cô lao đến ôm chầm lấy :
“Chị ơi, chị quá trời luôn!”
Tôi cô ôm đến mức loạng choạng suýt ngã.
Hôm nay là tiệc sinh nhật lần thứ hai mươi chín của , bộ khách mời đều là những nhân vật tiếng tăm ở thành phố A. Lâm Hàng đã vô ý dẫn bạn gái đến mà báo , điều đã hợp quy tắc, đằng cô còn ăn mặc tùy tiện như .
Chưa hết, cô suýt làm mất mặt ngay tại bữa tiệc!
Tôi cố gắng nhẫn nhịn, đẩy nhẹ An Hạ , nắm lấy một tay cô :
“Lên tầng thay bộ đồ khác .”
An Hạ trố mắt , vẻ mặt đầy khiếp sợ:
“Chị, ý chị là em mặc thế ạ?”
Tôi còn kịp đáp, Lâm Hàng đã kéo An Hạ lưng :
“Chị, chị thể Hạ Hạ như ?”
Tôi: ??
Một số khách mời đã bắt đầu về phía . Tôi cố gắng nén cơn giận, miễn cưỡng nở một nụ :
“An tiểu thư hiểu lầm , chị ý đó…”
Câu còn xong, An Hạ đã nắm tay áo em trai , giọng run rẩy yếu đuối:
“Lâm Hàng ca ca, em sợ quá. Người nhà trở mặt nhanh như ? Chị … chị thích em ?”
Rồi cô thò đầu khỏi lưng em , cắn cắn môi, giọng nhỏ nhẹ hỏi :
“Chị, đây là lần đầu tiên chúng gặp mà, tại chị thích em?”
Tôi thể chịu nổi nữa, lập tức gọi :
“Đuổi bọn họ ngoài, cả Lâm Hàng!”
Trước khi tống ngoài, Lâm Hàng còn trừng mắt , vẻ mặt khó tin.
An Hạ thì biết lấy sức ở , đột ngột vùng thoát khỏi tay nhân viên an ninh, hét lên:
“Chị chào đón bọn em thì thôi, bọn em tự !”
2.
Cô bạn thân Hạ Du an ủi , bảo cần giận làm gì:
“Thôi mà, tức giận làm gì cho mệt? Chắc Tiểu Hàng mấy cái gọi là tình yêu làm cho mê nhất thời thôi. Nó còn trẻ mà, mới nghiệp đại học, cái gì cũng thấy mới mẻ cả.”
Hạ Du còn đang , điện thoại bỗng vang lên liên tục, là thông báo trừ tiền.
Lâm Hàng nhỏ hơn bảy tuổi, từ bé cha mẹ đã bận rộn lo chuyện công ty, thể là do một tay chăm sóc.
Khi đại học, đã bắt đầu giúp cha mẹ quản lý công việc công ty. Thấy xử lý , họ thậm chí giao hẳn mọi việc cho bay khắp thế giới du lịch.
Còn Lâm Hàng thì gửi nước ngoài học đại học.
Hồi đó, sợ ở nước ngoài học mấy thói hư tật , nên đã mở cho một thẻ phụ, mọi chi tiêu của đều nắm rõ.
Hay thật, cả buổi chiều điện thoại cứ ting ting tin nhắn trừ tiền.
Tôi bảo thư ký gửi bảng kê chi tiết sang cho , một loạt là những thứ con gái thích.
Tôi ngó qua một chút, chỉ nhún vai:
“Thôi kệ .”
Ai dè dứt câu, Lâm Hàng đã gọi điện tới. Vừa nhấc máy đã giọng háo hức của :
“Chị, chị chuyển cho em căn biệt thự ở phía Nam thành phố . Hạ Hạ thích, em tặng cô .”
Tôi ngỡ nhầm.
Hạ Du bên cạnh cũng sững sờ, đến mức làm đổ cả cốc cà phê.
“Cậu gì cơ?”
“Căn biệt thự ở phía Nam thành phố đó chị.”
Tôi vì tức quá mà bật :
“Cậu còn nhớ biệt thự đó là của ai ?”
“Của Từ Thành mà.”
À, hóa Lâm Hàng vẫn nhớ rõ.
Từ Thành lớn hơn vài tuổi, chúng đều gọi là “ Thành”. Trước đây, vì cứu Lâm Hàng mà Thành mất mạng. Trước khi chết, còn xoa đầu nhóc mà :
“Đừng nữa, Tiểu Hàng. Anh đã chuyển căn biệt thự mà em đến chơi cho chị em . Sau nhớ thì cứ đến đó. Ngoan.”
Giờ đây, nhóc ngốc nghếch đó tặng căn biệt thự cho An Hạ ?!
Nghe Lâm Hàng thế, kiềm chế giọng điệu, cố bình tĩnh đáp:
“Tối nhớ về nhà. Tôi đợi .”
Những năm qua, đã nắm trọn quyền kiểm soát nhà họ Lâm. Dù Lâm Hàng là tiểu thiếu gia, nhưng sống thế nào cũng sắc mặt .
Nghĩ nghĩ , những năm qua đã quá với .
3.
Lâm Hàng dẫn An Hạ về nhà.
Trước khi bước thư phòng, còn giả vờ nghiêm túc hỏi:
“Ba mẹ ở nhà ?”
“Từ năm ngoái họ đã du lịch Tây Âu .”
Tôi đã bảo điều tra hành tung của Lâm Hàng suốt một năm qua, quả nhiên, về nước năm ngoái, đã dính dáng đến An Hạ.
Thời điểm ba mẹ du lịch, chính là lúc Lâm Hàng bày đủ trò phong lưu để cưa cẩm An Hạ. Trong đầu là An Hạ, làm gì còn thời gian mà quan tâm đến ba mẹ .
“Cậu căn biệt thự ở phía Nam thành phố?”
“Chủ yếu là vì Hạ Hạ thích.”
An Hạ nắm lấy vạt áo Lâm Hàng, yếu ớt :
“Chị , sức khỏe em , khí ở phía Nam trong lành, chắc sẽ cho em.”
Lâm Hàng liền nắm tay An Hạ, ánh mắt tràn đầy yêu thương:
“Hạ Hạ, yên tâm . Anh nhất định sẽ tặng em căn biệt thự đó. Em khỏe mạnh nhé.”
Nhìn hai họ tình ý , nhịn nữa, trực tiếp tát mạnh một cái mặt Lâm Hàng.
“Cậu biết rõ đó là nhà của Từ Thành. Nói tặng là tặng? Từ Thành năm xưa rốt cuộc đã cứu cái thứ gì ?!”
An Hạ cái tát của dọa cho hình, ánh mắt đau lòng Lâm Hàng.
Rồi cô sang , giọng đầy “chính nghĩa”:
“Chị , chết chẳng nên nhường đường cho sống ?”
Nghe câu của An Hạ, giơ tay tát thêm một cái mặt Lâm Hàng:
“Cậu kể chuyện của Từ Thành cho cô ?”
An Hạ sững sờ, vội :
“Chị, chị làm đúng . Chị đánh Lâm Hàng ca ca như thế, đến lúc chú dì về, chị giải thích đây? Anh là con trai duy nhất của họ mà!”
Nghe câu , càng tức, thêm một cái tát nữa cho Lâm Hàng:
“Không , càng ngày càng thuận mắt, tát một cái cho hạ hỏa thôi.”
Sau đó sang An Hạ, giọng lạnh lùng:
“An tiểu thư cẩn thận lời . Tôi lấy em gái? Nhà họ Lâm chỉ duy nhất một cô con gái là !
À , đúng hơn, chỉ một đứa con duy nhất là !”
Nhìn dáng vẻ của Lâm Hàng, rút một tập tài liệu, đặt mặt :
“Lâm Hàng, chỉ là một đứa trẻ nhà họ Lâm nhận nuôi mà thôi.”
4.
Tôi dứt lời, sắc mặt của Lâm Hàng lập tức thay đổi.
An Hạ cũng tái nhợt trong chốc lát, nhưng ngay đó tỏ vẻ đau lòng, ánh mắt dịu dàng Lâm Hàng:
“Lâm Hàng ca ca, đau ?”
Rồi cô sang , vẻ mặt tội nghiệp:
“Chị , cho dù chị thích em, thì Lâm Hàng ca ca vẫn là em trai ruột của chị mà! Chị thể vì em mà con của nhà họ Lâm chứ!”
Tiếng lải nhải của cô làm đau cả đầu. Bảo vệ đã chờ sẵn ngoài cửa thư phòng từ lâu.
“Người , lôi cả Lâm Hàng và An Hạ ngoài cho !”
Trước khi ném ngoài, Lâm Hàng vẫn còn ngơ ngác . Tôi cầm tập tài liệu lên, lạnh nhạt :
“Lâm Hàng, bao nhiêu năm qua, đã quá với .”
Vừa xong, Lâm Hàng tức tối trừng mắt , kéo An Hạ lòng:
“Hạ Hạ, chúng !”
Trước khi , còn quên để một câu:
“Lâm Đường, chính chị tự biết đã đối xử với như thế nào! Chị chỉ xem như một con chó thôi!”
Dù đã chuẩn tâm lý, vẫn nhịn mà phì vì câu đó.
Khi Lâm Hàng đưa về nhà, chỉ là một đứa bé gầy gò, nhỏ xíu. Tôi là chăm sóc, nuôi lớn .
Lúc dậy thì, nổi loạn, bao lần đến kéo khỏi mấy vụ đánh .
Đến kỳ thi đại học, với thành tích của , chẳng thể nổi trường nào khá khẩm. Tôi đã chạy đôn chạy đáo nhờ vả, gửi nước ngoài học.