Bạn Cùng Phòng Trà Xanh Là Bà Hoàng Đào Mỏ - Chương 6
17.
Hàn Tư Tư thế mà còn dám đi cùng xe với tôi về Phỉ Thúy Hoa Đình.
Cô ta thậm chí còn vô cùng kiêu ngạo.
“Tình Thiên, chắc cậu tò mò sao tôi lại dám đối đầu với cậu ở Phỉ Thúy Hoa Đình chứ gì.”
Hàn Tư Tư cười khẩy, ánh mắt đầy toan tính: “Cậu nghĩ xem, cậu đã vạch trần mối quan hệ giữa tôi và bố cậu ra ánh sáng, chuyện đã ồn ào đến vậy, liệu ông ấy có thể làm ngơ được không? Có lẽ ông ấy sẽ thuận nước đẩy thuyền, cho tôi một danh phận không chừng?”
Thật là mơ mộng hão huyền.
Cô ta cứ luôn miệng “bố tôi, bố tôi” nhưng bố tôi thậm chí còn không biết có một người như cô ta tồn tại.
Tôi chỉ mong cô ta tỉnh ngộ kịp thời, đến đến lúc đừng có phải khóc lóc quá thảm thương
Theo chỉ dẫn của tôi, bộ phận quản lý đã chuẩn bị sẵn một phòng tiệc.
Khi chúng tôi đến, đã có hơn một trăm người được xe buýt chở đến nơi.
Điều khiến tôi ngạc nhiên chính là không chỉ có bạn cùng phòng, các bạn cùng khoa, mà cả phóng viên diễn đàn trường còn có Đường Dương cũng đến tham dự.
Phóng viên hỏi tôi liệu bọn họ có thể tường thuật trực tiếp sự kiện này hay không.
Tôi cảm thấy cũng không sao cả, dù sao thì tôi chỉ đang vạch trần sự dối trá thôi mà.
Thế nhưng, Hàn Tư Tư cũng đồng ý.
Có lẽ trong đầu cô ta đang nghĩ rằng: “Chuyện càng ồn ào bao nhiêu thì cơ hội để tôi trở thành mẹ của tôi càng lớn bấy nhiêu.”
Về việc tôi là tiểu thư nhà họ Hàn, không còn gì để nghi ngờ nữa.
Trên màn hình LED bên ngoài sảnh tiệc liên tục hiển thị những dòng chữ như “Đại tiểu thư nhà họ Hàn chính là Hàn Tình Thiên” hoặc “Nhiệt liệt chào mừng các bạn học của tiểu thư Hàn Tình Thiên”.
Màn hình trong sảnh còn chiếu từng bức ảnh mà Hàn Tư Tư đã đăng trong nhóm kèm giải thích rõ ràng.
Cuối cùng, màn hình dừng lại ở bức ảnh gia đình của tôi.
Tôi chỉ vào mặt bố tôi trên màn hình, hỏi Hàn Tư Tư: “Cậu nhìn kỹ vào, đây có phải là bố nuôi của cậu không?”
Lúc đầu, Hàn Tư Tư vẫn còn khá bình tĩnh.
Cô ta thậm chí còn nói với tôi: “Tình Thiên, con nghe mẹ khuyên, bây giờ xin lỗi vẫn còn kịp. Nếu không đợi sau này mẹ sinh cho bố con một đứa con, đến lúc đó nhà chúng ta sẽ không còn chỗ cho con đâu.”
Nhưng giây phút nhìn rõ bức ảnh gia đình của tôi, sắc mặt cô ta lập tức trở nên trắng bệch. Cô ta lẩm bẩm: “Không thể nào, không thể nào…”
Sau đó, cô ta lại tức giận nhìn tôi: “Hàn Tình Thiên, cậu thật độc ác! Vì hạ bệ tôi, cậu còn dám làm giả ảnh gia đình! Đến ảnh bố cậu cậu cũng dám làm giả!”
Tôi mỉm cười, không nói gì, chỉ ra hiệu cho giám đốc bộ phận quản lý gọi lão Đổng đến.
Lão Đổng mặc bộ đồ bảo vệ bước vào.
Ông ta đi thẳng đến chỗ Hàn Tư Tư, lớn tiếng quát: “Cô rốt cuộc đã nói những gì? Lão tử bị cô hại thảm rồi!”
“Ba nuôi!” Hàn Tư Tư như chết đuối vớ được cọc, túm lấy tay lão Đổng, lo lắng như phát điên: “Ba nuôi, Hàn Tình Thiên lừa con có đúng không, ba rõ ràng là chủ tịch tập đoàn Hàn thị! Ba đã nói với con mà, ba là chủ tịch!”
“Cô có bị điên không? Tôi nói với cô như vậy khi nào? Lão tử họ Đổng, tên Sĩ Trưởng không phải họ Hàn! Cô còn nói bậy bạ nữa là tôi mất việc đấy!” Lão Đổng tức giận phủ nhận.
“Nhưng những bộ đồ anh mặc đều đắt tiền như vậy, nhà anh còn có rất nhiều xe sang!” Hàn Tư Tư gào thét.
“Những bộ quần áo đó là đồ người ta vứt đi được tôi nhặt về mặc, còn những chiếc xe kia là do tôi thấy đậu ở bãi đậu xe nên chụp ảnh lại thôi!”
Đối mặt với sự phủ nhận của lão Đổng, Hàn Tư Tư như bị rút hết sức lực, ngồi phịch xuống đất, nước mắt như mưa: “Không thể nào… không thể nào…”
“Chỉ có thể trách cô ngu ngốc thôi! Là do cô tự mình tin.” Nói đến đây, lão ta nở một nụ cười lưu manh, “Đến tôi còn biết, ảnh của chủ tịch chỉ cần lên mạng tra cái là ra, thế mà cô lại ngu đến nỗi không chịu xem! Cô tình nguyện tin tôi, còn nhất quyết muốn gả cho tôi, sao mà tôi nhịn được? Ai mà chẳng muốn lấy vợ?
“Đồ khốn! Đồ khốn! Tôi giết ông! Tôi giết ông…”Hàn Tư Tư gào thét lao tới, dùng móng tay nhọn hoắt cào xé người đàn ông đã hủy hoại giấc mộng hào môn của cô ta…
Hai người đánh qua đánh lại.
Cảnh tượng trở nên hỗn loạn vô cùng
Đường Dương ở bên cạnh hừ lạnh một tiếng: “Ghê tởm, thà ngủ với loại người này, cũng không thèm ngủ với tôi.”
…
Tôi vốn không muốn đối phó với Hàn Tư Tư.
Từ đầu đến cuối, tôi biết rất rõ cô ta không thể gây ra bất kỳ mối đe dọa nào cho tôi.
Cô ta đối với tôi mà nói chẳng là gì cả, còn không đáng để tôi lãng phí thời gian.
Chỉ là cô ta cứ khiêu khích, không ngừng nhảy nhót trước mặt tôi.
18.
Hàn Tư Tư đã lộ rõ bộ mặt thật.
Bởi vì sự việc được livestream trực tiếp trên mạng trường nên cả trường đều biết được hành vi của cô ta.
Do đạo đức không tốt, ban giám hiệu trường đã mời bố mẹ cô ta đến để nói chuyện.
Bố mẹ cô ta chỉ là nông dân bảo thủ, biết con gái mình còn trẻ đã qua lại với một người đàn ông hơn 40 tuổi, hai người bọn họ chỉ biết khóc, sau đó bất lực khuyên con gái nên chấp nhận, lấy ai mà chẳng phải lấy.
Lão Đổng bị tôi sa thải.
Một người có đạo đức như vậy không phù hợp để tiếp tục làm việc tại Hàn Thị.
Nghe nói, ông ta cũng đã liên lạc với bố mẹ của Hàn Tư Tư.
Ông ta nói rằng không để bụng chuyện cũ, sẵn sàng cưới Hàn Tư Tư.
Sính lễ có thể thương lượng, điều kiện cũng có thể bàn bạc, chỉ cần cô ta đồng ý lấy mình.
Tôi thấy tiếc cho Hàn Tư Tư, một cô gái học hành chăm chỉ, nỗ lực từ một vùng quê nghèo khó thi đỗ vào đại học, vậy mà lại có kết cục như vậy.
Nhưng gieo nhân nào thì phải gặp quả nấy mà thôi.
Nếu cô ta chăm chỉ học hành, làm việc, chắc chắn cô ta sẽ có được một tương lai tươi sáng.
Sai lầm lớn nhất của cô ta là bị những thứ xa hoa phù phiếm làm cho mờ mắt.
Cô ấy luôn nghĩ mình đang đi lên, nhưng thực tế lại rơi vào vực thẳm.
Nhưng Hàn Tư Tư đến cuối cùng vẫn giữ lại một phần kiêu ngạo.
Cô ta không chịu gả cho lão Đổng mà chọn cách bỏ học, đi thật xa, không ai biết cô ta đi đâu.
Trước khi đi, cô ta còn nhắn tin cho tôi.
“Năm nay tôi 21 tuổi, lớn hơn cậu 3 tuổi.
Có biết tại sao không? Bởi vì nhà nghèo, tôi đã bỏ học hai lần, lần thứ hai suýt thì bị bố mẹ bán đi lấy tiền cho em trai ăn học.
Tôi rất tự ti, cũng rất sợ nghèo.
Thế giới bên ngoài khiến tôi hoa mắt chóng mặt, tôi cố gắng mở thật to mắt, cố gắng bắt chước người khác.
Tôi không muốn người khác khinh thường mình nữa, thậm chí còn muốn bọn họ phải ngưỡng mộ bản thân.
Vì vậy, tôi đã tìm mọi cách để tiếp cận những người giàu có, tôi nghĩ rằng dù có bán mình thì cũng phải bán cho người giàu có, không phải sao?
Kết quả, tôi đã tự mình phá đi mọi thứ…
Tình Thiên, cậu có biết không, tôi luôn ganh tị với cậu, dù trong lòng tôi biết rõ cậu khinh thường tôi.
Cậu nhìn đi, cậu rõ ràng phải đi làm thêm không biết bao nhiêu việc, mặc quần áo không có nhãn hiệu, thậm chí còn không có son môi YSL, còn nghèo hơn cả tôi, vậy mà còn tỏ ra thanh cao.
Tôi nghĩ chắc chắn là do cậu dựa vào đàn ông, dựa vào vẻ ngoài. Với những điều kiện như thế sao cậu lại có xe sang để lái được cơ chứ?
Nhưng đến bây giờ tôi mới biết, những công việc làm thêm của cậu chỉ là để chuẩn bị cho việc kế thừa gia sản, những bộ quần áo không có nhãn hiệu của cậu đều là hàng hiệu cao cấp, còn cây son màu đỏ mà cậu hay dùng còn đắt tiền hơn cả tủ quần áo của tôi…
Tình Thiên à, tôi thật sự rất buồn cười, có phải không?”
Tôi trả lời lại: “Nghèo không phải là lý do để cậu sa ngã, càng không phải là lý do để cậu vu khống tôi.”
Nhưng tin nhắn của tôi đã bị chặn.
19.
20.
Vụ việc của tôi đã gây ra một làn sóng lớn, bố mẹ và anh trai tôi đều biết chuyện.
Nhưng vì tôi đã xử lý tốt nên bọn họ vẫn khen ngợi tôi.
Bố tôi trả lại chiếc McLaren cho tôi, cũng không đòi tiền.
Mẹ không chỉ trả lại quần áo của tôi mà còn tặng tôi một chiếc đồng hồ Cartier mà bà rất thích, thậm chí còn tặng cho tôi chiếc túi Hermes màu đen mà bà không dễ gì mới giành mua được.
Anh trai cũng hào phóng tặng tôi một chiếc xe Maybach siêu ngầu.
Khi tôi lái chiếc xe mới đi học, Đường Dương lại đến làm phiền tôi.
Cậu ta nói rằng bản thân bị Hàn Tư Tư lừa gạt, người cậu ta yêu thực sự là tôi…
Tôi không muốn để ý đến cậu ta nữa.
Tôi chỉ lấy lại chiếc đồng hồ mà bản thân đã tặng cậu ta, sau đó không thèm để ý đến nữa.
Thời gian của tôi rất quý giá, tôi không muốn lãng phí cho những người không đáng.
Tuy nhiên, cậu ta vẫn luôn tìm cách để gặp tôi.
Đặc biệt là vào những ngày mưa, cậu ta sẽ đứng dưới mưa to, hét lớn tỏ tình.
Khi bị cảm lạnh phải đến phòng y tế truyền nước, cậu ta lại dùng những số điện thoại khác nhau để gửi tin nhắn tỏ tình cho tôi: “Cậu biết mình đang truyền dịch gì không? Là dịch thể nhớ cậu đấy!”
Nhưng vì chuyện với Hàn Tư Tư mà cậu ta đã trở thành trò cười của tất cả mọi người, đi đâu cũng bị người ta chỉ trỏ.
Cuộc sống của cậu ta ngày càng tồi tệ, tinh thần cũng trở nên sa sút.
Nghe nói cậu ta mắc phải bệnh tâm lý, phải nghỉ học để điều trị.
Trần Dung luôn biết cách quan sát thời thế. Cậu ta cảm thấy mối quan hệ với tôi trở nên căng thẳng nên đã cố gắng hàn gắn lại.
Nhưng chúng tôi vốn chỉ là bạn cùng phòng, không có gì đặc biệt cả.
Tôi chưa bao giờ coi cậu ta là bạn thân.
Thậm chí, cậu ta còn không xứng để tôi coi thường.
Khi cố gắng làm lành với tôi, cậu ta còn kể cho tôi nghe chuyện của Hàn Tư Tư. Cậu ta nói Hàn Tư Tư hiện đang làm tiếp viên ở một quán bar, thậm chí còn muốn mượn tiền của cậu ta, nhưng cậu ta đã mắng cho Hàn Tư Tư một trận.
Cậu ta nói rằng những người như Hàn Tư Tư đáng bị trừng phạt.
Tôi không nói gì, tôi chỉ cảm thấy người như cậu ta không đáng để tôi để tâm.
Tôi vẫn như trước đây, luôn bận rộn với công việc.
Mọi người đều nói: “Hàn Tình Thiên giàu có như vậy mà vẫn nỗ lực như thế, chúng ta nên học hỏi.”
(Hết)