Bạn Cùng Phòng Thích Yêu Đương - Chương 2
7
Giọng nói tủi thân của Lâm Hinh Di truyền đến: “Nghiên Nghiên, có phải là cậu rất ghét tớ, nên mới phải dọn ra ngoài ở đúng không?”
Khóe miệng tôi lộ ra một nụ cười tàn nhẫn, cô ta muốn tôi quay về như vậy à!
Cô ta nhất định phải kéo tôi chết cùng sao?
“Lâm Hinh Di, tôi có quay về hay không liên quan gì đến cô? Nhà cô ở biển sao? Cứ phải quản rộng như vậy à?”
Vốn dĩ giao tình với cô ta cũng bình thường, những thứ đồ ăn, đồ dùng cô ta mang về, rất ít khi tôi đụng đến.
Hơn nữa, tôi cũng sẽ mua một số đồ ăn mang đến ký túc xá, chia sẻ cho mọi người.
Tôi không nợ cô ta.
Giọng điệu của Lâm Hinh Di thay đổi: “Hứa Thi Nghiên, cậu có ý gì? Tôi phải nói với giáo viên hướng dẫn, cậu nhất định phải quay về cho tôi.”
Trong mắt tôi lướt qua một tia sát ý: “Lâm Hinh Di, có phải cô có bệnh đúng không?”
Nghe thấy câu nói này của tôi, đối diện im lặng trong giây lát, sau đó điên cuồng gào thét.
“Hứa Thi Nghiên, cậu mới có bệnh, cả nhà cậu đều có bệnh, cậu có tin bà đây chơi chết cậu không?”
Rất tốt, xem ra đời này cô ta cũng không thoát khỏi đống bệnh be bét kia.
Giọng điệu tôi nhàn nhạt: “Kích động như vậy làm gì? Lẽ nào hôm qua cô thực sự kiểm tra ra bệnh nặng gì rồi sao?”
8
Lâm Hinh Di lại mắng mỏ hai câu rồi mới cúp điện thoại.
Tôi vui vẻ đi ăn một bữa lẩu chúc mừng.
Lâm Hinh Di không vui, tôi liền vui rồi.
Chỉ là chưa vui được bao lâu, đám Lý Sa Lị liền ở trong nhóm móc mỉa tôi.
Lâm Hinh Di khóc trong ký túc xá, bảo tôi nhanh chóng đi về xin lỗi, nhận sai.
Tôi lười tranh luận với bọn họ, trực tiếp rời nhóm.
Nếu không phải còn một tháng nữa là thi, tôi còn muốn lấy bằng tốt nghiệp, tôi đã đổi một thành phố khác để sống từ lâu rồi.
Không bao lâu, có một bạn học nhắn tin hỏi rốt cuộc tôi đã làm chuyện xấu gì, ba người bạn cùng phòng kia của tôi đi khắp nơi nói xấu tôi.
Tôi gửi cho cô ấy một bao lì xì, bảo cô ấy giúp tôi quay video hoặc ghi âm lại.
Sau đó tôi đến bệnh viện kiểm tra, cũng may không có vấn đề gì.
Ngày hôm sau, tôi đi lên lớp, hôm nay là thứ hai, chắc chắn giáo viên sẽ điểm danh một lần.
Chỉ cần không có việc quan trọng, mọi người đều sẽ đi học.
Tôi đến lớp khá muộn, đám Lâm Hinh Di đang tụ tập ăn vặt.
Nhìn thấy tôi bước vào, Lý Sa Lị hừ lạnh một tiếng: “Đồ ăn cháo đá bát, không biết xấu hổ!”
Lâm Hinh Di trừng Lý Sa Lị một cái, cô ta đưa cho tôi một cái hộp, cười híp mắt nói: “Nghiên Nghiên, tối qua là tớ không đúng, không nên hung dữ với cậu. Còn một năm nữa là chúng ta tốt nghiệp rồi, tớ không nỡ xa các cậu mới bảo cậu quay về ở cùng. Đây là quà tớ tặng cậu, hy vọng cậu đừng giận nữa.”
Tôi không nhận, ai biết được đồ bên trong có vấn đề hay không.
9
Lý Sa Lị không vui, cô ta hừ lạnh lùng giễu cợt một tiếng: “Đừng có cho thể hiện mà không biết điều, Hinh Hinh nhường rồi, cậu còn muốn thế nào?”
Những bạn học nhận đồ ăn vặt của Lâm Hinh Di nhao nhao nói giúp cô ta, dường như tôi không nhận lấy chính là phạm tội ác tày trời.
Tôi ngẩng đầu nhìn Lâm Hinh Di, cô ta bôi một lớp phấn rất dày, nhưng vẫn còn có thể nhìn ra được quầng mắt có hơi đen.
Đây là tối qua ngủ không ngon, lo lắng về bệnh tình?
“Không cần đâu, cô chỉ mắng tôi mười mấy phút mà thôi, tôi không giận, vốn dĩ quan hệ với các cô cũng không ra làm sao, dọn ra ngoài ở cũng là để mọi người tự nhiên.”
Mặt Lâm Hinh Di đen rồi, cô ta còn muốn nói gì đó, tiếc là giáo viên đến rồi.
Cô ta không tình nguyện trở về chỗ ngồi, hận thù trong mắt muốn ngăn cũng không ngăn lại được.
Tôi và cô ta tiếp xúc không tính là nhiều, bạn trai của cô ta quá nhiều, có lúc một ngày phải ở cùng với mấy người, thời gian cô ta ở ký túc xá vốn không nhiều.
Cũng không biết đắc tội với cô ta từ khi nào, cứ phải kéo tôi chết cùng.
Sau khi hết tiết, Lâm Hinh Di kéo theo một đám người chặn tôi lại.
Mỗi người bọn họ dẫn theo một người đàn ông, vô cùng đắc ý mà nhìn tôi.
Người đàn ông bên cạnh Vương Hi Bình và Lý Sa Lệ đều là người tối qua tham gia bữa tiệc.
Lâm Hinh Di tươi cười: “Nghiên Nghiên, đi theo chị, chị đảm bảo em ăn ngon uống ngọt. Đàn ông ở đâu em tùy chọn, chị thử giúp em rồi, dùng tốt.”
Tôi chỉ vào hai người đàn ông bên cạnh Vương Hi Bình và Lý Sa Lị: “Bọn họ, cô cũng dùng rồi sao?”
10
Vẻ mặt Lâm Hinh Di “đương nhiên là vậy”.
Nhưng Vương Hi Bình và Lý Sa Lị lại đen mặt rồi.
Tôi bĩu bĩu môi, mặt đầy ghét bỏ: “Quả nhiên tình cảm của các người rất tốt, đến đàn ông cũng có thể dùng chung.”
“Tôi thì không được rồi, tôi có bệnh sạch sẽ, tôi chê bẩn.”
Lâm Hinh Di trợn mắt với tôi: “Cậu tỉnh táo lại đi, đã là thời đại nào rồi, lẽ nào cậu còn yêu cầu đàn ông từ đầu đến cuối chỉ có một mình cậu?”
Đương nhiên tôi sẽ không yêu cầu như vậy, chỉ là người Lâm Hinh Di từng chơi, tôi chê bẩn.
Lý Sa Lị hừ lạnh một tiếng: “Cậu cứ ngưỡng mộ đi! Đàn ông Hinh Hinh chọn cho bọn tôi đều là người đàn ông tốt có tiền có sắc, năng lực mạnh.”
“Đúng, Hinh Hinh là tốt nhất!” Vương Hi Bình xấu hổ nhìn trai đẹp bên cạnh, gật đầu theo, nói.
Được được được, bọn họ thích là được.
Kiếp trước là tôi mù, lại của thể mạo hiểm bảo bọn họ nhanh chóng rời khỏi ký túc xá.
Bọn họ nên cùng Lâm Hinh Di tiến đến hoan lạc cuối cùng.
Tôi lời để ý đến bọn họ, quay người liền rời đi.
Lâm Hinh Di cho người cản đường tôi đi, cô ta lại lấy ra chiếc hộp kia, cười khanh khách nói: “Hôm nay nhất định cậu phải nhận lấy chiếc hộp này, nếu không tôi sẽ không ngủ được. Cậu tốt như vậy, chắc chắn sẽ không khiến tôi buồn.”
Vốn dĩ tôi không muốn nhận, không cần nghĩ cũng biết chiếc hộp này có vấn đề.
Đột nhiên trong đầu tôi nảy ra một suy nghĩ, tôi quyết định nhận lấy chiếc hộp.
11
Sau khi tôi nhận lấy chiếc hộp, Lâm Hinh Di dẫn bọn họ, vui vẻ rời đi.
“Bên trong có niềm vui bất ngờ, cậu nhất định phải xem nhé!”
Tôi lập tức móc cồn tiêu độc ở trong túi ra, lại lấy túi bóng đựng vào, rồi cẩn thận xách tới Cai Niao*.
Tôi định gửi qua cho bố mẹ Lâm Hinh Di.
Trước đó tôi từng giúp cô ta gửi đồ mấy lần, địa chỉ và số điện thoại tôi đều có.
Tôi chọn gửi hàng hỏa tốc, ngày mai liền có thể đến nơi.
Nhân viên công tác yêu cầu gỡ ra xem bên trong là cái gì, có một số thứ không thể gửi được.
Tôi nhìn thấy nhân viên công tác đeo găng tay, còn phun cồn, biện pháp phòng hộ làm rất tốt, liền gật đầu đồng ý rồi, dù sao tôi cũng muốn biết bên trong là thứ gì.
Mở ra nhìn, hai bộ quần áo, một bộ đồ dưỡng da, còn có một ít đồ ăn vặt, thứ khiến người khác sáng mắt nhất chính là một sợi dây chuyền kim cương.
Vừa nhìn là biết giá cả không rẻ, Lâm Hinh Di bỏ tiền vốn ra rồi.
Nhân viên công tác hỏi tôi có muốn mua bảo hiểm hay không.
Tôi suy nghĩ một lát, vẫn bỏ năm mươi đồng phí bảo hiểm.
Bố mẹ của Lâm Hinh Di đều rất keo kiệt, giao đến chưa chắc đã nhận, thế nên tôi trả luôn phí giao hàng rồi.
Tôi quay lại cả quá trình, không hề sờ vào đồ bên trong, toàn bộ gửi hết cho bố mẹ cô ta.
He he, hy vong Lâm Hinh Di có thể thích món quà này tôi tặng cho cô ta.
12
Hôm thứ sáu, Lâm Hinh Di nhất định phải bắt tôi đến tham gia party ở biệt thự.
Tôi lắc đầu từ chối, loại party đó rất loạn, có khả năng bệnh của cô ta chính là có từ chỗ này.
Lâm Hinh Di lạnh lùng nhìn tôi: “Hứa Thi Nghiên, nếu cậu đã nhân chiếc hộp kia rồi thì nhất định phải tham gia bữa tiệc này.”
Lý Sa Lị và Vương Hi Bình mặc cả cây đồ hiệu trên người, vẻ mặt đắc ý, bọn họ đứng bên cạnh Lâm Hinh Di làm chó liếm đủ tiêu chuẩn.
“Cậu đừng có mà không biết tốt xấu, Hinh Hinh dẫn cậu đi mở rộng tầm mắt, nghe nói ở chỗ đó đều là người có tiền, uống toàn rượu Lafite, còn cho mỗi người bọn tôi mười bạn tiền phí vất vả.”
Nào có chuyện tốt như vậy, mười vạn này không biết phải trả giá lớn đến đâu.
Trước kia bọn họ không ngốc như vậy, cũng không biết dạo gần đây Lâm Hinh Di tẩy não bọn họ như thế nào
Có lẽ là đập tiền, đầu óc tự nhiên mơ hồ rồi.
Tôi quyết định tôn trọng vận mệnh của người khác.
“Hóa ra nhận chiếc hộp đó thì nhất định phải nghe lời cô đó à! Sao lúc cô tặng cô không nói rõ chứ?”
Lâm Hinh Di nhún vai, cầm lấy điện thoại tìm hình ảnh, chỉ vào mấy chữ “thiệp mời” gần như không nhìn rõ ở trên hộp.
Màu chữ rất gần với màu hộp, không để ý nhìn, thật sự rất khó phát hiện.
Vẻ mặt Lâm Hinh Di xảo quyệt: “Chữ to thế nào, cậu không nhìn thấy sao?”
Tôi lấy điện thoại ra mở video cho bọn họ xem, vẻ mặt khinh bỉ nhìn Lâm Hinh Di: “Quan hệ giữa cô và bố mẹ tệ thật đó, cái hộp kia tôi tặng cho bọn họ thay cô rồi.”
Lâm Hinh Di nóng nảy rồi, tức đến đỏ mặt.
13
“Hứa Thi Nghiên, con mẹ nó cậu có bệnh đúng không? Ai bảo cậu gửi đấy? Dựa vào đâu mà cậu gửi qua đó?”
Nhìn thấy cô ta tức đến giậm chân, khóe miệng tôi không kìm được mà giương lên.
Tôi nghiêng đầu nhìn cô ta: “Hôm đó, không phải cô bảo tôi gửi cho cô sao? Tóm lại đồ của cô, tự cô đòi lại là được.”
“Tôi đâu có nhận quà của cô, cô nhanh chóng bảo bố mẹ cô đến tham gia party ở biệt thự đi, phí bảo hiểm, phí giao hàng còn là do tôi trả đấy, tôi không có nợ cô đâu đấy.”
Vẻ mặt Lâm Hinh Di đen ngòm rồi.
Cô ta gắt gao trừng mắt nhìn tôi, hận thù trong mắt sắp đóng thành băng rồi.
Tôi hiểu cô ta, lần này, mọi người thật sự xé rách mặt rồi, tôi phải chú ý an toàn rồi.
Còn một tuần nữa là thi, điều này khiến tôi rất khó xử.
Lâm Hinh Di rút đoạn thoại ra gọi điện, chạy đến nơi vắng vẻ rồi.
Tôi nhìn hai người bạn cùng phòng đứng yên không cử động, cười híp mắt nói: “Chủ của hai người chạy rồi, không đuổi theo là không thấy bóng dáng nữa đâu?”
Lý Sa Lị thở dài: “Nghiên Nghiên, cậu biết đấy, anh tôi còn thiếu 30 vạn sính lễ, nếu tôi không tích đủ tiền thì phải gả cho ông già. Thành thật làm việc một tháng kiếm được ba nghìn tệ, làm đến chết cũng không tích đủ 3 vạn, tôi cũng bị ép thôi.”
Việc này có liên quan gì đến tôi, tôi chỉ biết kiếp trước bọn họ cố tình hãm hại tôi, để tôi mắc trầm cảm nặng, lúc đó tôi muốn kéo bọn họ chết chung, tiếc rằng vẫn chưa đến trường học đã bị xe đụng chết rồi.
Tôi nhàn nhạt nói: “Một lần tụ họp mười vạn, cô đi ba lần là tích đủ rồi. Cố lên, rất nhanh thôi đó!”