Bạn Cùng Phòng Thích Yêu Đương - Chương 1
1
“Nghiên Nghiên, tớ khó chịu quá!” Giọng nói đau đớn khó chịu của Lâm Hinh Di truyền đến tai tôi.
Qua một lúc sau tôi mới hoàn hồn.
Tôi sống lại rồi, sống lại vào một giây trước khi tôi khuyên Lâm Hinh Di đến bệnh viện.
Lâm Hình Di là một ả lăng nhăng, thích nhất là khiêu chiến với các loại đàn ông.
Vào hồi trung học, cô ta đã thu thập được đủ mười hai chòm sao rồi.
Mục tiêu hiện tại của cô ta chính là hoàn thành việc “trảm ngàn người” ở đại học.
Cô ta thường xuyên nói bọn tôi vô vị, tuổi trẻ thì nên hưởng thụ tình yêu, tình yêu đủ kiểu đủ loại.
Chỉ là tình yêu có đắng có ngọt, cô ta thường xuyên uống thuốc tránh thai, các loại bệnh phụ khoa không ngừng kéo tới, nhưng cô ta vẫn không chịu tỉnh cứ bay qua bay lại giữa đám đàn ông.
Đây không phải là lần đầu tiên cô ta khó chịu, chỉ là lần này uống thuốc giảm đau liên tục vẫn không có tác dụng.
Kiếp trước, tôi khuyên cô ta đến bệnh viện khám bệnh, cô ta nói sợ, nhất quyết kéo tôi đi theo.
Tôi nhìn sắc mặt trắng bệch, mồ hôi đầm đìa của cô ta, mọi người đều là bạn học, liền đi bệnh viện với cô ta.
Không ngờ rằng, có bốn bệnh truyền nhiễm, bệnh nào cô ta cũng mắc.
Sau khi có kết quả, cô ta nói rằng kết quả khám của bệnh viện có vấn đề, cô ta không thể nào mắc bệnh.
Nhưng đây là bệnh viện nhân dân, bệnh viện tốt nhất ở gần đây rồi.
Lâm Hinh Di bảo tôi đi cùng cô ta đến bệnh viện khác kiểm tra một chút.
Tôi không đồng ý, sau khi quay về trường học liền lập tức dọn ra ngoài, cũng báo cho những người khác, bảo bọn họ nhanh chóng rời đi.
2
Bởi vậy mà Lâm Hinh Di hận tôi.
Cô ta nhảy lầu, viết di thư năm nghìn chữ, hoàn toàn đều là lý do cô ta bịa ra, mỗi một chữ đều kể ra tôi làm tổn hại đến cô ta.
Tôi cố gắng chứng minh sự trong sạch của bản thân, không ngờ hai người bạn cùng phòng khác trực tiếp livestream nói tôi bắt nạt Lâm Hinh Di.
Bọn họ nhìn thấy phần thưởng cư dân mạng không ngừng gửi tới, liền nói tôi đến mức vô cùng độc ác.
Bọn họ một đêm thành danh, trở thành người nổi tiếng trên mạng, nhưng oan của tôi làm thế nào cũng không rửa sạch nữa rồi.
Lần này, cứ để ba bọn họ chó cắn chó.
Tôi nhàn nhạt nói một tiếng: “Uống nhiều nước, qua một lúc là ổn rồi. Giáo viên hướng dẫn tìm tớ có việc, tới phải đi trước một chút.”
Lâm Hinh Di cuộn tròn người, khẽ “ừm” một tiếng.
Tôi cầm lấy điện thoại, thẻ ngân hàng, cầm lấy túi xách rồi chạy.
Tôi chuẩn bị nói với giáo viên hướng dẫn chuyện không ở ký túc xá trong trường nữa rồi thuận tiền ra ngoài thuê một căn phòng.
Ký túc xá này, một ngày tôi cũng không dám ở tiếp.
Bây giờ tôi đang học học kỳ hai của năm ba đại học, có sinh viên cá biệt đã bắt đầu thực tập rồi, vốn dĩ trường học đã quản lý không nghiêm, muốn dọn ra ngoài ở chỉ cần đăng ký với giáo viên hướng dẫn là được.
Tôi vừa nói rõ tình huống với giáo viên hướng dẫn, trong nhóm Wechat của phòng hiện lên một dòng tin nhắn: [Hinh Hinh rất khó chịu, tớ đưa cậu ấy đến bệnh viện rồi, các cậu dọn phòng nhé.]
Người gửi tin nhắn là Lý Sa Lị, kiếp trước, chính cô ta là người bôi nhọ tôi dữ dội nhất, vì để có được nhiều quà tặng hơn, thậm chí cho đẩy hết chuyện Lâm Hinh Di làm lên đầu tôi, còn nói tôi mắc bệnh, truyền nhiễm cho Lâm Hinh Di, khiến cho cô ta nghĩ quẩn, nhảy lầu.
Tôi không trả lời, coi như không nhìn thấy.
Hôm nay là thứ hai, ngày kiểm tra ký túc xá, nhưng tôi sắp dọn ra ngoài rồi, liên quan gì đến tôi.
3
Sau khi có được sự cho phép của giáo viên hướng dẫn, tôi lập tức tìm trung gian xem phòng, chỉ xem ba căn đã chọn được rồi.
Lấy được chìa khóa, tôi nhanh chóng về ký túc xá dọn dẹp hành lý.
Chỉ lấy nhu yếu phẩm, những thứ từng bị Lâm Hình Di dùng, tôi đều tiếp tục để lại ký túc xá.
Rất nhanh đã thu dọn xong rồi.
Tôi nhắn tin vào trong nhóm: [Tớ tìm được chỗ thực tập, có lúc phải tăng ca, nên không về ký túc ở nữa nhé, đồ đạc để lại các cậu cứ thoải mái dùng.]
Có hời không chiếm là rùa, ba người kia đều bày tỏ không nỡ, sau đó chúc mừng tôi tìm được đơn vị thực tập.
Tôi lại gửi vào mấy tấm ảnh, trong đó là những thứ tôi để lại.
[Dùng được thì dùng, không dùng thì ném đi là được]
Đều là những đồ tốt, tôi không tin bọn họ không dùng.
Chỉ cần cùng nhau sử dụng, ai biết được sẽ xảy ra chuyện gì chứ!
Nằm trên giường của căn phòng thuê, tinh thần căng thẳng của tôi mới thả lỏng hơn một chút.
Tuy rằng môi trường rất xa lạ, nhưng tôi cảm thấy tràn đầy cảm giác an toàn.
Trong nhóm chat rất yên tĩnh, bọn họ đều không nói gì rồi.
Theo lý mà nói, kết quả khám của Lâm Hinh Di nên có rồi.
Tôi gửi tin nhắn đến: [Cơ thể Hinh Hinh thế nào rồi? Còn khó chịu không?]
4
Một người bạn cùng phòng khác ở lại trong trường là Vương Hi Bình cũng hỏi theo.
Lâm Hinh Di là ả lăng nhăng, bạn trai rất nhiều, lốp dự phòng còn nhiều hơn, đồ ăn vặt bọn họ đưa đến càng nhiều không đếm xuể.
Mấy năm qua, phòng ký túc của bọn tôi chưa từng thiếu đồ ăn, thế nên quan hệ ngoài mặt của mọi người vẫn ổn.
Đặc biệt là ba bọn họ, quan hệ không phải tốt bình thường.
Sản phẩm dưỡng da đắt tiền dùng không hết, túi không thích nữa, quần áo mặc được mấy lần của Lâm Hinh Di, bọn họ nhận được hết.
Thế nên, bọn họ vẫn rất là lo lắng sức khỏe của Lâm Hinh Di.
Quả hồi lâu, Lý Sa Lị mới trả lời một dùng: [Không sao! Sức khỏe của Hinh Hình tốt lắm! Chút nữa bọn tớ liền quay về.]
Không biết là Lâm Hinh Di không nói thật với cô ta, hay là cô ta lựa chọn ẩn giấu.
Tóm lại, tôi cách xa bọn họ, có liên quan gì đến tôi chứ!
Nhưng mà, tôi vẫn quyết định ngày mai đến bệnh viện kiểm tra một chút, như vậy mới yên tâm hơn.
Kiếp trước tôi cũng kiểm tra rồi, không có vấn đề, nhưng đám cư dân mạng kích động lại nói kết quả kiểm tra của tôi là hàng photoshop.
Bọn họ đã cho rằng tôi là người xấu, cho dù giải thích như thế nào, một số cư dân mạng đều có thể tìm được cớ để phản bác tôi.
Không qua bao lâu, Lâm Hinh Di nhắn trong nhóm muốn mời mọi người ăn cơm.
Tôi từ chối rồi.
Liên quan đến mọi hoạt động của Lâm Hinh Di, tôi đều sẽ từ chối, nhiều nhất sẽ chỉ đứng bên cạnh quan sát, thuận tiện đâm thêm một đao.
5
Bọn họ đi ăn nhà hàng lớn, bình quân mỗi người một ngàn, bọn họ gửi nhất nhiều hình vào trong nhóm, đăng ảnh lên vòng bạn bè cũng là chín tấm, rất nhiều bạn học đều ngưỡng mộ ký túc xá bạn tôi.
Lâm Hinh Di đặc biệt gửi ảnh của mấy anh đẹp trai vào trong nhóm, sau đó @ tôi:
[Không đến là thiệt đó nhé! Đều là sinh viên trường thể dục, dáng người siêu tuyệt đấy!]
Bây giờ tôi không có một chút hứng thú nào với đàn ông, huống chi là đàn ông Lâm Hinh Di giới thiệu, tôi sợ bọn họ có bệnh.
Độc thân có thể đánh phá mọi thứ.
Tôi trả lời lại một câu: [Các cậu chơi vui vẻ là được!]
Bây giờ tôi có thể nhìn ra được, Lâm Hinh Di biết bản thân có bệnh, Lý Sa Lị không chắc chắn, Vương Hi Bình chắc chắn không biết, có một tấm hình cô ta ngây ngốc nhìn một anh chàng đẹp trai.
Trước kia Lâm Hinh Di chua từng giới thiệu trai đẹp cho bọn tôi quen biết.
Chắc chắn cô ta không có lòng tốt, muốn kéo người chết cùng.
Kiếp trước tôi nói với bạn cùng phòng, sau đó rất nhiều người đều biết rồi, Lâm Hinh Di muốn kéo tôi cũng không kéo được, cuối cùng để lại di thư hại chết tôi.
Kiếp này, tôi không định nói với bất kỳ ai, hơn nữa tôi không có chứng cứ, nói rồi còn khiến bản thân chịu thiệt.
Nửa đêm, Lâm Hinh Di gửi cho tôi một bức hình Vương Hi Bình và trai đẹp uống rượu giao bôi.
[Nghiên Nghiên, cậu thích kiểu đàn ông như thế nào? Trong tay tớ có rất nhiều tài nguyên, hơn nữa bọn họ có được không tớ đều biết.]
Sau đó, cô ta gửi cho tôi mười mấy tấm hình của trai đẹp.
6
Chắc chắn là Lâm Hinh Di biết ai có bệnh rồi!
Cô ta thế này là nhất đinh muốn kéo tôi vào hố lửa!
Tôi trực tiếp coi như không nhìn thấy, tắt âm điện thoại tiếp tục ngủ.
Đã rất lâu rất lâu rồi chưa được ngon giấc.
Buổi sáng ngày hôm sau, mấy trăm dòng tin nhắn chưa đọc, có tin nhắn riêng của Lâm Hinh Hi, tin nhắn trong nhóm chiếm phần lớn.
Lâm Hinh Di tặng cho bọn họ rất nhiều túi xách, quần áo, mỹ phẩm dưỡng da, còn chuẩn bị cho tôi một phần, bảo tôi có thời gian thì về lấy.
Hai người kia mừng chết đi được, không ngừng thay quần áo chụp hình, trên khuôn mặt của Lý Sa Lị treo toàn nụ cười xán lạn, nhìn dáng vẻ chắc là cô ta cũng không biết bệnh tình của Lâm Hinh Di.
Tôi rất hoài nghi, kiếp trước Lâm Hinh Di nói cô ta sợ, bảo tôi đi lấy báo cáo với cô ta.
Theo lý mà nói chắc chắn Lý Sa Lị sẽ nhìn thấy.
Nếu như Lâm Hinh Di cũng sống lại rồi, vậy mọi chuyện đều có thể giải thích rõ ràng.
Tôi đang định trả lời tin nhắn, Lâm Hinh Di gọi điện thoại đến cho tôi.
Cô ta nóng ruột rồi.
“Nghiên Nghiên, cậu lừa tớ, cậu không hề đi thực tập. Nhanh chóng dọn về đi, không có cậu, tớ cảm thấy rất cô đơn.”
Cô ta biết gì đó rồi sao?
Tôi nhàn nhạt mở miệng: “Tớ ở bên ngoài khá tốt, không muốn quay về nữa, các cậu chơi vui vẻ chút.”
Lâm Hinh Di cô ta có cô đơn hay không có liên quan gì đến tôi.
Vốn chỉ tìm một lý do, cô ta biết rồi thì làm sao?