Bạn Cùng Phòng Là “Hoa Sen Trắng” - Chương 5
14
Khi tôi mở mắt lần nữa, Phùng Mạn Mạn đang ngồi cạnh tôi.
Thấy tôi tỉnh dậy, cô ấy tức giận đến mức chống tay lên hông mắng tôi:
“Lâm Uyển, lá gan của cậu cũng lớn thật, sao không lên trời ở luôn đi?! Cậu có biết dì đã lo lắng thế nào khi nhìn thấy cậu cả người đầy máu nằm trên cáng không? Nói thật đi, có phải cậu nghĩ cuộc sống thật nhàm chán nên mới muốn vứt bỏ người bạn là tớ để đi lên thiên đàng chơi trước?”
Mẹ tôi ngồi bên giường gọt táo.
Tôi đưa tay ra lấy, lại nhìn thấy Phùng Mạn Mạn thản nhiên nhận quả táo, nhai rộp rộp.
Tôi chột dạ cười cười.
“Tớ đã tập võ từ nhỏ rồi, những tên côn đồ đó tớ xử cái một đó mà. Máu đó là máu của bọn họ chứ tớ xỉu là do mệt quá thôi.”
Hai người họ tuy không hài lòng với sự liều lĩnh của tôi nhưng thấy tôi vẫn an toàn nên cũng không mắng gì thêm.
“À đúng rồi, ông cụ đó có sao không?”
“Không sao đâu!”
Tôi cảm thấy nhẹ nhõm khi biết rằng người nọ vẫn bình an vô sự.
Ở kiếp trước lúc trở thành người thực vật, linh hồn tôi lang thang, cả người tràn ngập oán khí.
Lúc đầu, tôi oán trách rằng ông trời thật bất công.
Tại sao cái đứa vô ơn như Triệu Nguyệt lại có thể hô mưa gọi gió trở thành một người thành công trong cuộc sống?
Còn tôi không làm điều gì xấu mà cuối cùng lại nằm một đống trong bệnh viện, nhìn mẹ lấy nước mắt rửa mặt, bị người người trách cứ?
Sau này nằm viện được một thời gian dài rồi, lúc đã quen với sống chết, sự oán hận của tôi cũng dần thay đổi.
Tôi xui xẻo nhưng ít nhất tôi có một người mẹ yêu thương tôi, còn có tiền để có thể tiếp tục nằm ở bệnh viện, nhận sự điều trị chuyên nghiệp.
Bệnh viện người đến người đi, không đếm được có bao nhiêu người vì vài trăm ngàn tệ mà phải từ bỏ việc điều trị.
Ngày lại đến đêm trong bệnh viện biểu diễn những khúc ca bi thương của loài người.
Tôi đang phiêu diêu trong hành lang, chứng kiến khoảnh khắc sinh tử ly biệt của con người.
Trong số đó, điều khiến tôi đau buồn nhất là cái chết của ông Thẩm.
Ông Thẩm là ông cụ được tôi cứu, ông cũng là bác sĩ khoa não hàng đầu ở Trung Quốc.
Ông sống một cuộc sống giản dị, cống hiến hết mình cho việc nghiên cứu y học cũng như giúp đỡ vô số bệnh nhân.
Ông đi sớm và về muộn, cống hiến cả cuộc đời cho ngành y.
Hôm đó ông chỉ làm thêm giờ đến tận khuya như thường lệ.
Đáng lẽ hôm đó là hôm ông có thể ăn cơm với vợ nhưng lại bị một vài tên côn đồ vô học đâm chết.
Trước khi chết, tất cả những gì ông nghĩ đến là làm thế nào để dạy những đứa trẻ đó lạc lối.
Sau cái chết của ông Thẩm, trình độ của khoa phẫu thuật não ở Trung Quốc lùi lại ba mươi năm.
Những học giả đáng kính như thế lẽ ra không đáng nhận được một kết cục bi thảm thế này.
May mắn thay, giờ mọi thứ đã vô sự bình an.
15
Trong hai ngày tôi nằm tĩnh dưỡng trong bệnh viện, Triệu Nguyệt cũng không hề nhàn rỗi.
Cô ta trở thành nữ hoàng lưu lượng trên mạng xã hội.
Một đoạn clip ngắn về cô ta đã được phát tán rộng khắp.
Trong đoạn clip Triệu Nguyệt mặc váy cưới màu đỏ nằm trên vũng máu.
Gặp gió, sắc môi cô ta tái nhợt như một đoá hoa tường vi héo tàn.
May mắn thay, phóng viên đã chạy tới kịp thời để giải cứu Triệu Nguyệt.
Trước ống kính, bố Triệu Việt tỏ ra hống hách, trốn tránh trách nhiệm:
“Cái này là do nó tự sát, cũng không phải do chúng tôi gây ra!”
“Đang êm đang đẹp tại sao lại tự sát?”
“Không chỉ là cuộc sống của Nguyệt Tử khốn khổ quá hay sao? Gặp một cặp bố mẹ trọng nam khinh nữ, muốn bán con bé cho một gã què ở đầu thôn, để đổi lấy tiền cưới vợ cho đứa con trai thiểu năng của bọn họ!”
“Không chỉ thế, Nguyệt Tử còn bị lừa quay lại. Triệu Đại Tráng còn lừa con bé, nói mẹ con bé bị ung thư, nếu con bé không trở về thì không thể gặp mẹ mình lần cuối được!”
Vẻ mặt phóng viên đau lòng, giọng mang theo chút run rẩy nói:
“Cô ấy vẫn còn là sinh viên đại học! Mọi người có biết sinh viên đại học muốn từ bước ra từ một vùng quê hẻo lánh có biết bao nhiêu khó không?”
Trước ống kính, mẹ Triệu Nguyệt vẻ mặt ngơ ngác, nói một cách thản nhiên:
“Còn là sinh viên mới tốt đó chứ, như thế mới có thể đổi nhiều tiền hơn cho anh trai nó!”
Lại nhìn qua Triệu Nguyệt đang nằm ở một bên, trong mắt cô ta tràn đầy hận ý, cô ta lao tới chân đấm tay đá với bọn họ:
“Con chó này, lấy một gã què thì sợ gì? Tao với bố mày ở bên nhau nhiều năm như vậy, chẳng phải vẫn ổn đó sao? Nếu không phải mày cứ nằng nặc đòi sống đòi chết thì anh mày đã cưới được vợ từ lâu rồi mày biết không?”
Khi đoạn clip đó được đưa lên mạng, nó giống như một giọt nước rơi vào chảo dầu sôi.
Triệu Nguyệt đang nổi như cồn.
Trước lúc đoạn clip xuất hiện thì cô ta là một blogger có mối quan hệ tình cảm gây tranh cãi.
Sau khi đoạn clip đó lan truyền thì cô ta trở thành một người phụ nữ hết lòng vì cuộc sống.
Trong nháy mắt, tôi đã tìm ra mối liên hệ giữa những chuyện này.
Hóa ra yếu tố chạm cực đại sau đó phản tác lại là ở đây.
Sau khi đoạn clip đó được lan truyền, đã có làn sóng “xin lỗi Triệu Nguyệt” trên Internet.
Ba ngày liên tiếp mạng xã hội tràn ngập chủ đề “xin lỗi Triệu Nguyệt”.
Với độ hot như thế, số người theo dõi Triệu Nguyệt trên toàn mạng đã tăng thêm gần năm triệu.
Vô số người đã cầu chúc cô ta may mắn, chúc cô ta thoát khỏi biển khổ, đạt được thành công to lớn.
Với sự nổi tiếng này, cuộc khủng hoảng lớn nhất sau khi Triệu Nguyệt tái sinh đã biến mất.
Cô ta thay đổi thái độ bình tĩnh thường ngày, gọi điện tới để trào phúng tôi:
“Lâm Uyển, cô có nhìn thấy không, cô nói tôi chiếm được trái tim Lục Hằng là thứ thành công mà cô chẳng thèm đoái hoài đến. Nhưng hiện tại thì sao? Lúc trước bài phỏng vấn ở trường của cô chỉ có vài trăm bình luận, còn hiện tại bài phỏng vấn của tôi có tới mấy triệu bình luân, cô thấy đó dù có cả trăm cô, ngàn cô thì cũng không thể đạt tới trình độ như tôi được.”
“Đúng, đúng, cô nói đúng. Vậy thì cô dự định duy trì sự nổi tiếng này bằng gì? Công ty mà cô đã ký hợp đồng cũng sẽ nâng đỡ người mới thôi chẳng phải sao? Nhưng Triệu Nguyệt à, tôi chưa bao giờ phủ nhận cô không có năng lực cả.”
Triệu Nguyệt sửng sốt khi nghe điều này.
“Triệu Nguyệt, cô có thể là người xứng đáng dành chiến thắng trong rừng sâu, nhưng đây là xã hội loài người. Sở dĩ con người là con người là vì họ có lòng nhân ái cũng như lòng trắc ẩn mà loài thú không có. Lợi dụng những lợi ích của thế giới ảo thì cô cũng nên sẵn sàng nghênh đón những phản phệ tiếp đó chứ? Tôi thật sự rất mong chờ ngày đó đến.”
Sau khi tôi nói xong, đáp lại tôi chính là một hồi lâu im lặng.
Cho dù được tái sinh, dù có giấu kỹ đến đâu, trong xương cốt Triệu Nguyệt vẫn rất tự ti.
Cô ta luôn muốn áp đặt những giá trị của riêng mình lên tôi để chứng minh sự thất bại của tôi từ bài kiểm tra này đến bài kiểm tra khác.
Từ góc độ số liệu cùng lợi ích, đúng là tôi đã thua thật
Nếu là kiếp trước chắc chắn tôi sẽ tức giận bất bình rồi tìm cơ hội phân cao thấp với cô ta.
Nhưng sau khi được sống lại, trải qua bệnh tật ốm đau tôi càng hiểu rõ hơn về điều gì quan trọng hơn trong cuộc sống cũng như con đường của mình là gì.
Ngoài danh vọng, phú quý, hào nhoáng ở bên ngoài, trong nội tâm vẫn nên có một vùng quê hoang vu rộng lớn thì hơn.