Bạn Cùng Phòng Là “Hoa Sen Trắng” - Chương 3
7.
Ngoài hành lang bệnh viện, Lục Hằng người đầy máu, môi run run, không ngừng lặp lại một câu:
“Nguyệt Nguyệt, anh sai rồi, anh không nên nghi ngờ tình cảm của em, nếu không em cũng sẽ không nhảy lầu!”
“Nguyệt Nguyệt, anh sai rồi…”
Chuyện xảy ra quá mức đột ngột, tin đồn hiện tại cũng đã bắt đầu lan truyền trên diễn đàn.
Một số người đoán rằng Triệu Nguyệt nhảy lầu là do bị tôi bắt nạt.
Cô ta không thể chịu đựng được nên đã chọn cách nhảy lầu để tuyên cáo hành vi tội ác của tôi trước mặt mọi người.
Đối phương liệt kê một đống bằng chứng, văn chương lai láng, nói như thể đó chính là sự thật.
Sau khi Phùng Mạn Mạn biết tin liền chạy tới an ủi tôi.
Lúc nhìn thấy Lục Hằng suy sụp tinh thần, Phùng Mạn Mạn càng sợ hãi hơn:
“Uyển Uyển, tớ hiểu cậu tôi, chuyện này đều là lỗi của Lục Hằng, chẳng phải lỗi ở cậu. Hơn nữa cậu cũng đừng lo lắng, tớ đã hỏi bác sĩ. Lúc Triệu Nguyệt nhảy lầu thì đã được cây vịn lại nên chỉ bị gãy chân phải thôi, tịnh dưỡng ba tháng thì ổn rồi. Đừng sợ, đừng sợ nhé!”
Tôi lao mình vào vòng tay của Phùng Mạn Mạn.
Cảm giác thật tuyệt khi có được một người bạn tin tưởng mình.
Thành thật mà nói, tôi đã tưởng tượng ra hàng trăm cách để giết Triệu Nguyệt.
Tất nhiên, chỉ là tưởng tượng mà thôi.
Tôi đã từng nhìn thấy chú chó cưng tôi nuôi tám năm chết trước mặt tôi.
Dù chỉ là một sinh mạng nhỏ bé nhưng cũng đã rất khó chịu rồi, huống chi đây còn là một người sống sờ sờ.
Mặc dù bị lên án là hung thủ nhưng tôi không khỏi thắc mắc về động cơ nhảy lầu của Triệu Nguyệt.
Tôi không tin Triệu Nguyệt là loại người tự sát chỉ vì tức giận.
Hẳn cô ta phải có mục đích khác khi làm chuyện này.
Cô ta ở trong bùn lầy, nhưng cũng không quên kéo tôi xuống mặt hồ nham nhớt!
Nếu Triệu Nguyệt không may qua đời thì dù tôi có lý đến đâu thì dư luận cũng sẽ không hướng về phía tôi nữa.
Rốt cuộc, người sống không thể sánh được với người chết.
Nhưng vì tôi mà để mình bị thương nặng, dùng sinh mạng của mình để đánh đổi, thực sự đáng giá sao?
Đêm đó tôi đã suy nghĩ rất nhiều.
Mãi đến sáng tôi mới thấy buồn ngủ.
Cùng với một chút kính trọng đối với Triệu Nguyệt.
Đúng, thật sự là kính trọng.
Cách nhẫn tâm của cô ta làm tôi không kìm được kính nể. Nếu đây là rừng rậm thì Triệu Nguyệt tuyệt đối có thể dựa vào sự tàn nhẫn của mình để tạo ra một lãnh thổ riêng.
8.
Ba ngày sau, Triệu Nguyệt chậm rãi tỉnh lại.
Lúc tôi đến thăm, tôi những tưởng rằng đó sẽ là một hồi sóng ngầm.
Nhưng điều nghênh đón tôi lại là một gương mặt tái nhợt cùng một nụ cười nhẹ:
“Uyển Uyển, thật xin lỗi.”
Ánh mắt chân thành, không giống giả bộ.
Trong thời gian Triệu Nguyệt nằm viện, Lục Hằng thường xuyên tới, tận tình chăm sóc cô ta.
Mối quan hệ giữa hai người họ so với trước lại càng tốt hơn.
Sau khi xuất viện, Triệu Nguyệt như lột xác thành một người khác.
Cô ta luôn nở nụ cười tươi tắn trên môi, nói chuyện rôm rả cũng như không còn rụt rè, nhút nhát giống trước nữa.
Cô ta tức đến mức lên diễn đàn nói thay tôi, hơn nữa làm sáng tỏ tin đồn về cái gọi là “bắt nạt học đường”.
Ngay cả Phùng Mạn Mạn, người ghét thiết lập hoa sen trắng của Triệu Nguyệt nhất cũng không nhịn được nói:
“Nói ra có lẽ cũng hơi kỳ quái nhưng dường như Triệu Nguyệt đã khác xưa rất nhiều đó, tựa hồ cô ta thật sự biết bản thân mình đã sai rồi…”
Nhưng nhìn như thế tôi càng cảm thấy khủng bố.
Mặc dù trước đây Triệu Nguyệt là một đóa sen trắng đáng thương ngây thơ nhưng mọi người vẫn có thể thoáng thấy được những mưu tính ẩn trong lòng của cô ta.
Cô ta ẩn giấu rất kỹ nhưng vẫn sẽ để lộ đôi chút.
Còn hiện tại thì bên dưới màn sương đó ẩn giấu sóng gió động trời thế nào thì người không biết trời cũng không biết.
Sau khi Triệu Nguyệt lành lại rồi, cô ta bắt đầu chủ động trong câu lạc bộ, đảm nhận việc quảng cáo cũng như lên kế hoạch thành công cho một video hơn triệu lượt xem.
Tài khoản mạng xã hội của cô ta nhanh chóng thu hút được một lượng người theo dõi lớn.
Lần nào cũng như lần nấy, cô ta đều có thể dẫn đầu xu hướng.
Nhìn Triệu Nguyệt thoát thai hoán cốt, tôi bỗng có một suy đoán táo bạo.
Sợ rằng Triệu Nguyệt cũng sống lại giống như tôi.
Chỉ có như thế này mới có thể giải thích được nguyên nhân khiến tính cách của cô ta thay đổi.
9
Ở kiếp trước, Triệu Nguyệt đã dùng tôi làm bàn đạp để trở thành một người nổi tiếng trên mạng xã hội, nên cô ta rất am hiểu quá trình biến bản thân trở thành người có sức hút trên internet.
Lần này cô ta được tái sinh nên chắc chắn cũng sẽ không bỏ lỡ cơ hội.
Chẳng mấy chốc, Triệu Nguyệt đã nhận được khoản tiền lương đầu tiên.
Việc đầu tiên cô ta làm sau khi nhận được lương là mời tôi đến một nhà hàng cao cấp trong thành phố để ăn tối.
“Tôi có hơi ngạc nhiên.”
“Có gì mà ngạc nhiên?”
“Dựa trên những gì tôi biết về Lâm Uyển thì cô ấy là người bốc đồng, liều lĩnh cũng như ghét sự phản bội. Cô ấy sẽ không bao giờ nhận lời mời từ kẻ phản bội, nên là cậu cũng giống như tôi phải không?”
Trong nhà hàng phương Tây, Triệu Nguyệt mặc một bộ váy trắng nhạt, động tác giơ tay nhấc chân đều thong dong nhàn nhã không giống như lúc trước.
Tôi nuốt miếng bít tết sau đó gật đầu xác nhận.
Triệu Nguyệt thấy thế, cười lớn nói:
“Tôi biết ngay, tôi biết ngay mà!”
“Lâm Uyển, cậu được sống lại, tôi cũng như thế! Hiện tại xuất phát điểm của chúng ta giống nhau, đâu phải, đời trước cậu là người thực vật cơ mà. Dù là sống lại rồi cũng không thể thay đổi được vận mệnh đã an bày đâu! Lúc này đây, cậu vẫn là bại tướng dưới tay tôi thôi!”
Xác nhận tôi cũng đã sống lại, thiết lập thành thục cẩn thận của Triệu Nguyệt cũng bay biến đi.
Khóe miệng cô ta hơi nhếch lên, thể hiện sự giễu cợt của người chiến thắng.
Tôi nhìn theo hướng của cô ta, thoáng thấy Lục Hằng.
Lục Hằng nhìn tôi, lại nhìn Triệu Nguyệt, suy đi nghĩ lại, cuối cùng nắm chặt nắm tay, như thể đang nhịn đau để làm ra một quyết định trọng đại nào đó:
“Lâm Uyển, anh đã suy nghĩ rất nhiều trong thời gian Nguyệt Nguyệt bị thương hôn mê bất tỉnh. Em là một cô gái tốt, nhưng chúng ta thật sự không thích hợp. Anh sẽ nói rõ với nhà họ Lâm về chuyện đính hôn của chúng ta. Ngàn sai vạn sai đều là anh sai, xin em đừng làm Nguyệt Nguyệt khó xử…”
Anh ta nói điều đó rất chân thành, nhưng tôi nghe xong lại thấy hơi buồn cười.
Phải nói rằng Triệu Nguyệt rất có bản lĩnh thao túng người khác.
Mặc dù tôi đã vạch trần bộ mặt thật của cô ta trước mặt Lục Hằng.
Nhưng quanh đi quẩn lại, cô ta vẫn có thể đùa bỡn Lục Hằng trong lòng bàn tay.
Trước khi rời đi, tôi liếc nhìn Lục Hằng đang thề son sắc trước mặt rồi nhìn quan Triệu Nguyệt:
“Nếu chỉ dựa vào chuyện nhặt một người đàn ông mà người khác không cần mà đã nói là thành công thì đúng thật là tôi đã kém hơn cô rồi.”
Đêm đó, Lục Hằng nhận được điện thoại của người nhà họ Lục:
“Lục Hằng, bố mặc kệ con đã làm gì chọc giận đến Lâm Uyển, nhưng hiện tại con phải lập tức đến nhà họ Lâm xin lỗi Lâm Uyển ngay! Bằng không con đừng có hòng về cái nhà này nữa!”
Nhà họ Lục không dựa vào nhà họ Lâm để sinh tồn.
Tuy nhiên nhà họ Lục miệng cọp gan nhỏ, không nói đến cái cây rụng tiền như nhà họ Lâm thì chỉ sợ ăn bữa nay lo ngày mai.
Đương nhiên, Lục Hằng có rất cốt khí.
Anh ta thà đắc tội nhà họ Lâm chứ không muốn bỏ dở tình cảm với Triệu Nguyệt.
Anh ta không sợ, nhưng nhà họ Lục không thể không cân nhắc.
Kết quả của việc cân nhắc đó chính là nhà họ Lục đã gửi tới hai chó săn nhỏ bừng bừng hormone tuổi trẻ, ngày nào cũng đi theo sau lưng tôi gọi “chị ơi”, “chị ơi”, giống như vừa nhìn đã yêu tôi, không phải tôi thì không cưới.
Tôi thấy phiền quá nên đã thuận nước đẩy thuyền, ném người qua cho Phùng Mạn Mạn.
Một mét tám bảy, cơ bụng tám múi, miệng ngọt như mía lùi.
Gu của Phùng Mạn Mạn.
Dù không thể ở bên nhau nhưng chơi đùa một chút, được chạm cơ bụng một chút cũng tốt.
Mọi chuyện trong thương trường đều do người lớn quyết định.
Chuyện con cái cãi nhau ầm ĩ sẽ không ảnh hưởng đến việc hợp tác giữa hai gia đình.
Cuối cùng vẫn là do mẹ tôi ra mặt cho nhà họ Lục một viên thuốc an thần để bọn họ yên tâm.
Chuyện này qua đi, nhà họ Lục cũng đã nghĩ kỹ, dùng con trai mình để có thể vớt vát được chỗ tốt đúng là một việc làm ngu ngốc, có đi mà không có về.