Bạn Cùng Phòng Là “Hoa Sen Trắng” - Chương 1
1.
“Uyển Uyển, làm sao bây giờ? Mẹ tớ mới gọi điện thoại, nói rằng bố tớ đang bận làm đồng án, kế hoạch du lịch ngày một tháng năm của chúng ta sợ là phải bị hoãn lại rồi!”
Giọng nói quen thuộc làm tôi hoàn hồn.
Ngón tay hết thả lỏng lại siết chặt, sau đó nhẹ nhàng cấu hai cái.
Thật tốt quá, tôi sống lại rồi.
Tôi nhìn người trước mặt đang rối rắm nhưng trên thực tế là đang trộm đánh giá tôi – Triệu Nguyệt, cười lạnh nói:
“Cái gì mà làm sao? Một người ngoài như tớ, làm sao có thể xen vào chuyện nhà của cậu được chứ?”
Triệu Nguyệt nghe thấy thế thì gương mặt tràn ngập vẻ khó tin, vành mắt ửng hồng.
Nếu đổi lại là ngày xưa, tôi chắc chắn sẽ ôm chằm rồi dỗ dành cô ta thật tốt.
Nhưng lần này, tôi mặc kệ, chỉ lo thay quần áo rồi đi ra ngoài tắm rửa.
Kiếp trước bị Triệu Nguyệt đâm sau lưng, tôi rơi xuống từ vách núi nửa đời sau trở thành người thực vật, lúc này tôi mới thèm để tâm tới cái đồ vong ơn là cô ta!
2.
Hoàn cảnh gia đình Triệu Nguyệt không tốt, bố mẹ cô ta trọng nam khinh nữ.
Lúc tân sinh viên báo danh, một mình cô ta xách một cái túi da rắn cao gần bằng nửa người lếch lên tầng năm.
Biết được Triệu Nguyệt lớn lên trên núi, nên mẹ tôi đã lén cho tôi thêm tám trăm tệ sinh hoạt phí.
Bà nói: “Sinh viên xuất thân từ những vùng núi xa xôi hẻo lánh, lại không có người nhà đưa tiễn. Chắc cuộc sống của đứa nhỏ Triệu Nguyệt này cũng không quá dễ dàng, con là bạn cùng phòng của con bé, bình thường nhớ quan tâm nó một chút. Nhớ kỹ, cứ chậm rãi, đừng làm nó tổn thương lòng tự trọng.”
Mẹ tôi cũng là trẻ nôn thôn, để có thể được như hiện tại, bà đã tốn không biết bao nhiêu mồ hôi nước mắt.
Nếu không phải trên đường tiến bước có quý nhân phù trợ, thì không biết chịu bao nhiêu khổ mới có thể đi đến được hoàn cảnh như hiện tại.
Do đó, mẹ tôi rất đồng cảm với Triệu Nguyệt.
Mà tôi cũng nảy sinh lòng thương xót đối với cô gái nhỏ gầy yếu tự mình vươn lên này.
Dáng người Triệu Nguyệt thấp bé, xanh xao vàng vọt, thường xuyên một mình đến căn tin ăn hai cái bánh bao, uống một bát canh trứng
miễn phí.
Tôi vờ như không biết, lúc đi mua cơm cũng bảo Triệu Nguyệt đi cùng mình.
Lần nào lần nấy tôi đều sẽ mua khẩu phần ăn cho hai người, vịn một cái lý do nào đó để chúng tôi ăn cùng nhau.
“Chỉ đặt có một chút thôi sao lại thành ra nhiều như thế rồi? Mua nhiều không ăn hết thì lại lãng phí, hay là Nguyệt Nguyệt ơi, cậu ăn chung với tớ nhé?”
Dầu gội, sữa tắm hay đồ dùng hàng ngày tôi đều lấy lý do thử nhãn hiệu mới rồi đưa cho cô ta dùng.
Kỳ nghỉ lễ đến gần, tôi nói dạo này buồn chán quá, muốn nhờ Triệu Nguyệt làm hướng dẫn viên du lịch cho tôi.
Vé xe, khách sạn, thậm chí tiền cơm đều là tôi chi.
Cô ta chỉ cần đi chơi với tôi, làm bạn tốt của tôi là được.
Tôi những tưởng đưa Triệu Nguyệt đi thăm thú thế giới bên ngoài, sẽ giúp cô ta phần nào không bị những lời nói hoa mỹ của đàn ông lừa gạ, lãng phí cuộc đời của mình.
3.
Kiếp trước chính là như vậy.
Tôi cùng Triệu Nguyệt đã hẹn nhau ngày một tháng năm cùng nhau đi dạo Cửu Trại Câu.
Vé đi chơi đồ tôi đều đã mua xong hết.
Nhưng cô ta lại lật mặt, nói đổi là đổi.
Nói rằng bố mình bị bệnh, bảo cô ta trở về nhà một chuyến.
Bố mẹ Triệu Nguyệt trọng nam khinh nữ, hai người chị lớn sớm đã bán cho người ta, trong nhà giờ chỉ còn cô ta với một người anh trai bị thiểu năng trí tuệ.
Cô ta học tới năm ba đại học, nhưng nhà của cô ta chưa từng cho cô ta lấy một đồng sinh hoạt phí.
Ngày thường thì mặc kệ con gái sống chết, tới lúc nằm trên giường bệnh rồi thì lại biết hai chữ thân tình?
Triệu Nguyệt hướng nội thẹn thùng, tôi sợ cô ta sẽ bị đôi cha mẹ ích kỷ đó lợi dụng.
Kiếp trước, tôi nắm tay của Triệu Nguyệt nói một tràng văn dày lay láng, bảo cô ta nên phòng bị trước, đừng vì gông xiềng tình thân mà che mờ hai mắt mình.
Không nghĩ tới, đến hôm đi chơi chẳng thấy bóng dáng Triệu Nguyệt đâu.
Hoá ra cô ta đã âm thầm mua vé xe lửa sau lưng tôi.
Lúc đi, cô ta để lại cho tôi một tờ giấy nhớ:
[Uyển Uyển, thật xin lỗi nhưng đó là bố ruột của tớ, tớ không thể nào không quan tâm đến chuyện sống chết của ông ấy.]
Nhưng đúng như tôi dự liệu.
Bố của Triệu Nguyệt không hề bị bệnh.
Nhà họ Triệu vì muốn để cho đứa con trai thiểu năng trí tuệ của mình có thể lấy được vợ nên mới tìm cớ gạt cô ta về nhà để gả cho một gã què.
Biết được sự thật, cô ta khóc lóc gọi điện cầu xin tôi giúp đỡ.
Tôi luôn xem Triệu Nguyệt như em gái ruột mà quan tâm chăm sóc, nên nào có đành lòng nhìn cô ta nhảy vào hố lửa được cơ chứ?
Tôi mua vé đi suốt đêm đến nhà họ Triệu, sợ một người yếu thế nên đã thuê hơn mười người trai tráng trong thôn cùng theo.
Mọi chuyện tiến triển thuận lợi tới lạ thường.
Bố mẹ cô ta khóc lóc xin lỗi trước mặt cô ta, dùng tình thân để thao túng cô ta.
Trên đường về, Triệu Nguyệt khóc như được mùa.
Tôi luôn miệng an ủi cô ta, nói với cô ta rằng cô ta không phải sợ, tôi sẽ luôn ở cạnh bên cô ta.
Nhưng cô ta lại lén trộm ví tiền của tôi.
Trên đường trở về, trong lúc tôi với cô ta đang tìm ví tiền thì cô ta nhân lúc tôi lơ đãng, đánh ngất tôi một cú.
Lúc mở mắt ra, tôi mới phát hiện mình đã bị nhốt trong phòng.
Anh trai thiểu năng trí tuệ của Triệu Nguyệt cứ sáp sáp lại gần tôi, vừa sờ mó tôi vừa cười khùng khục.
Tôi dùng sức gõ cửa, đổi lại chỉ nghe thấy tiếng cười nhạo của Triệu Nguyệt.
“Lâm Uyển, chẳng phải cậu nói muốn giúp tôi sao? Nhưng chúng ta chỉ là bạn cùng phòng, tôi nào dám gửi gắm niềm tin vào cậu cơ chứ? Hay là thế này đi, cậu gả cho anh của tôi, làm chị dâu của tôi, chúng ta sẽ trở thành người một nhà, như thế cậu liền có thể giúp tôi rồi!”
Tôi bùng cơn phẫn nộ, tìm trong phòng thứ có thể phá cửa.
Nếu không thể mở cửa thì tôi đành dùng mảnh sứ vỡ cùng anh trai của cô ta cá chết lưới rách.
Từ nhỏ tôi đã được luyện tập, tinh thông võ thuật, mới mấy đòn thôi đã đánh thằng anh trai thiểu năng trí tuệ của cô ta nằm rạp dưới đất.
Bố mẹ Triệu thấy thế, sợ hãi lo rằng thằng con thiểu năng trí tuệ của mình bị thương, sau này sẽ không thể nối dõi tông đường được nữa nên đã nhanh chân đưa gã ta đến phòng khám gần đó.
Triệu Nguyệt ở lại nhà trông coi tôi.
Tôi nhìn vết hằn bàn tay trên mặt Triệu Nguyệt, cười lạnh:
“Cô tưởng cho rằng có tôi rồi thì bố mẹ cô sẽ buông tha cho cô sao?”
“Lâm Uyển, cô chẳng hiểu cái đếch gì hết!”
Triệu Nguyệt lại nhìn tôi rồi cười to:
“Tôi chưa bao giờ cần thứ gọi là thân tình của bọn họ, cái tôi muốn chính là kéo cô xuống bùn lầy! Đời tôi, thứ tôi ghét nhất chính là thứ con nhà giàu tự cho mình là đúng giống như cô! Cô cho rằng cho tôi đồ ăn cái mặc là tôi sẽ đội ơn cô sao, xem cô như đại tiểu thư mà hầu hạ sao? Cô nằm mơ đi, tôi đếch có phải tay sai của cô!”
“Chỉ cần qua kỳ nghỉ này thì tất cả mọi người đều sẽ biết cô ngủ với một thằng ngốc! Đến lúc đó thì cô cũng sẽ đáng thương giống hệt như tôi!”
Cô ta nằm mơ à?!
Tôi lén cởi dây thừng, sau đó dùng tay đẩy ngã cô ta, sau đó loạng choạng chạy khỏi chốn này.
Đêm tối giữa núi, tôi gần như đã cạn kiệt sức lực, không cẩn thận bị trượt chân rơi xuống vách núi.
Tuy là không chết nhưng lại trở thành người thực vật.
Tôi không thể kể ra chân tướng, Triệu Nguyệt nhân cơ hội đó đổi trắng thay đen trước truyền thông báo chí:
“Đều là do tôi ăn nói vụng về, không nói rõ ràng với Uyển Uyển. Bố mẹ tôi nuôi tôi lớn khôn làm sao có thể lừa gạt tôi về nhà để ép gả tôi chứ?”
“Nếu lúc đó tôi nghe theo Uyển Uyển, cùng cậu ấy đi du lịch, cũng sẽ không khiến cậu ấy phải nửa đêm chạy lên núi xem tôi, cuối cùng trượt chân rơi xuống vách núi.”
“Chú dì, hai người yên tâm, Lâm Uyển đối xử tốt với con thế nào con đều nhớ rõ, chỉ cần con còn sống một ngày thì con nhất định sẽ chăm sóc tốt Lâm Uyển một ngày.”
Video được đăng lên, Triệu Nguyệt ngay lập tức được gọi là tiểu thiên sứ.
Cô ta đắp nặng hình tượng của mình thành một thiếu nữ triền núi, sau lại dốc lòng nỗ lực thành một người phụ nữ tài ba.
Như thế còn chưa đủ, ở lần phỏng vấn tiếp theo cô ta nói tôi ngang ngược ngạo mạn, còn ám chỉ tôi xem cô ta như tay sai, dẫm lên nhân phẩm của tôi kiếm đầy bồn đầy bát.
Cũng may trời cao có mắt, cho tôi sống lại.
Sống chết có số.
Lần này, để tôi nhìn cô ta từng bước từng bước đi về đường chết!