Bạn Cùng Phòng Hám Danh - Chương 2
05
Đêm khuya.
Ninh Ngọc trở về ký túc xá, mặt mày rạng rỡ, vừa kịp trước giờ giới nghiêm.
Trương Á phấn khích chạy ra đón: “Sao rồi sao rồi? Không phải cậu nói đi hẹn hò với nam thần sao, cậu đã cưa đổ được chưa?”
Tôi chợt nhớ lại mấy ngày trước. Mỗi lần Ninh Ngọc trở về ký túc xá, cô ta đều khoe rằng đã đi dạo cùng nam thần của mình, trò chuyện gì đó. Mãi đến hôm nay tôi mới biết “nam thần” mà cô ta nhắc đến chính là Cố Ảnh Phong.
Hóa ra, họ đã gặp nhau nhiều lần, còn tôi thì cứ như một kẻ ngốc không hay biết gì.
Ninh Ngọc nói: “Không biết nữa, nhưng tớ đã hôn anh ấy, anh ấy không nói gì. Các cậu nghĩ thế là cưa đổ được chưa?”
Tôi đột nhiên cảm thấy nghẹt thở, một cảm giác ghê tởm dâng lên.
Điện thoại rung, tin nhắn từ Cố Ảnh Phong: [Chiêu Duy, đôi khi để đạt được mục đích, con người phải hy sinh một chút.]
Anh ta còn gửi thêm một sticker “vuốt ve an ủi.”
Tôi đáp: [Vậy cô ta hôn anh, anh không né tránh, cũng là sự hy sinh của anh à?]
Anh ta trả lời: [Đúng vậy.{
[Tôi không ngờ anh vừa kết nối với Ninh Ngọc vì lợi ích cá nhân, vừa yêu cầu tôi thông cảm cho anh vì anh không rời bỏ tôi. Anh nghĩ mình là ai, sao không bay lên trời mà sóng vai với mặt trời đi? Tự coi mình là cái gì quý giá lắm à?]
Rất lâu sau, không thấy Cố Ảnh Phong trả lời. Một lúc sau, anh ta liên tiếp gửi đến nhiều tin nhắn thoại.
Tôi tưởng rằng anh ta sẽ nói rất nhiều lời xin lỗi và níu kéo, nhưng thay vào đó…
“Chiêu Duy, anh thật sự không thể chịu nổi em nữa!”
“Sao em không học theo Ninh Ngọc? Cô ấy dù có mâu thuẫn cá nhân với em, nhưng ít ra cô ấy không giận lây sang anh. Cô ấy còn mời anh dự tiệc sinh nhật.”
“Nếu đúng như em nói Ninh Ngọc nhằm vào em, tại sao cô ấy chỉ nhằm vào em mà không nhằm vào ai khác? Em chưa bao giờ tự suy nghĩ lại mình sao?”
“Ban đầu khi Ninh Ngọc nói xấu em, anh không tin, nhưng giờ anh mới nhận ra cô ấy nói đúng. Em không có số mệnh công chúa mà lại mắc bệnh công chúa, kiêu ngạo và tự cho mình là đúng. Chia tay thì chia tay, đừng hối hận về sau.”
“Xóa bạn WeChat luôn đi.”
“Nhưng sau này đừng trách anh khi em hối hận.”
Tôi chỉ thấy buồn cười và thê lương. Nhưng cũng có chút nhẹ nhõm, vì tôi đã nhìn thấu bộ mặt thật của anh ta trước khi giới thiệu anh ta với bố tôi.
Tôi hối hận ư? Hai người đó nghĩ họ là ai?
Tôi xóa anh ta khỏi danh bạ, nhưng điều đó không có nghĩa là tôi sẽ tha thứ cho họ dễ dàng như vậy.
Trong nhóm chat với hai người bạn thân, họ tức giận đến phát điên.
[Cậu chưa nói chia tay mà anh ta đã dám làm như vậy, rõ ràng là bắt cá hai tay.]
[Tớ đã chụp lại ảnh của hai kẻ đó rồi, Chiêu Duy, gửi hết đoạn chat của cậu với anh ta cho tớ! Tớ sẽ tung lên diễn đàn trường cho bọn họ biết tay!]
Tôi nén giận: [Không, đừng vội làm vậy.]
Tôi nói: [Bọn họ không phải định tổ chức tiệc sinh nhật ở khách sạn nhà tớ sao? Vậy thì ngày mai, tớ sẽ để cô ta nhảy lên cao bao nhiêu thì sẽ ngã đau bấy nhiêu.]
[Còn về Cố Ảnh Phong, anh ta sẽ sớm nhận ra từ đầu đến cuối mình chỉ là một trò hề.]
06
Ký túc xá vẫn ồn ào, mọi người đang bàn luận về việc nên mặc lễ phục gì cho tiệc sinh nhật của Ninh Ngọc, khiến tôi cảm thấy vô cùng phiền phức. Tôi quyết định thu dọn đồ đạc và về nhà. Cảm thấy hơi mệt, tôi gọi tài xế đến cổng trường đón.
Ninh Ngọc cố tình gọi tôi lại: “Này, Chiêu Duy, tối rồi cậu định đi đâu thế? Ở khách sạn không an toàn đâu nhé.”
Tôi chỉ nói một từ: “Cút.”
Ngồi trong chiếc Maybach của gia đình, Ninh Ngọc lại gửi tin nhắn khiêu khích tôi trên WeChat.
Cô ta nhắn: “Cậu nghĩ cậu xinh đẹp là đủ sao? Để tôi nói cho cậu biết, đàn ông đều rất thực tế.”
Tôi đáp: “Ồ, vậy là cậu cũng biết tôi xinh đẹp hơn cậu à, cũng tự nhận thức được đấy nhỉ.”
Ninh Ngọc: “Haha, ngoài ngoại hình, cậu còn gì nữa không?”
“Anh trai tôi có công ty niêm yết của riêng mình và có mối quan hệ đặc biệt với tập đoàn Kim Dụ. Anh ấy có thể giúp ích rất nhiều cho sự nghiệp của Cố học trưởng. Còn cậu thì sao? Không quyền, không tiền, không thế. Cậu có thể cho Cố học trưởng được gì?”
Tôi trả lời: “Làm kẻ thứ ba mà cậu còn coi đó là chuyện vinh quang lắm hả?”
Ninh Ngọc đáp: “Cậu gọi tôi là tiểu tam hay tiểu tứ cũng được, nhưng này, xã hội này tàn khốc hơn cậu nghĩ nhiều đấy.”
Tôi đáp: “Cậu nói đúng.”
“Chúc mừng cậu và tên đàn ông tệ bạc kia, chúc hai người trăm năm hạnh phúc, khóa lại mãi mãi.”
Nhân tiện, tôi chụp lại toàn bộ đoạn tin nhắn này. Nếu Ninh Ngọc muốn khoe mẽ, tôi cũng không có lý do gì để không cho cô ta “nổi bật” vào ngày sinh nhật.
Tôi nhắn cho bố: “Bố, cái chìa khóa của chiếc Rolls-Royce bố mua cho con để ở ngăn nào trong tủ vậy?”
Vừa bước vào nhà, tôi thấy không chỉ có bố tôi trong phòng khách. Ngồi trên chiếc ghế sofa da, là một người đàn ông thanh lịch và quyền quý. Trên cổ tay anh ta, chiếc đồng hồ cao cấp phản chiếu ánh sáng dịu nhẹ. Anh ta liếc nhìn tôi một cách lạnh lùng nhưng không quá xa cách.
Tôi vội vàng chào: “Cháu chào chú Ninh.”
Chú ấy cười đáp: “Ừ.”
Bố tôi mỉm cười hài lòng: “Cuối cùng thì con cũng chịu không để chiếc Rolls-Royce trong gara mốc meo nữa. Chìa khóa ở ngăn cuối cùng trong tủ.”
07
Tối hôm đó, tôi ngồi thư giãn trong khu vườn hoa hồng rộng hàng trăm mét vuông của gia đình. Ánh trăng trong vắt chiếu xuống, tạo nên một khung cảnh tĩnh lặng.
Bỗng điện thoại rung lên. Không ngờ lại là tin nhắn từ Cố Ảnh Phong.
Anh ta nhắn: [Anh phải nhấn mạnh một điều, dù gia cảnh của Ninh Ngọc tốt hơn em rất nhiều, nhưng lý do chúng ta chia tay không phải vì những yếu tố bên ngoài đó. Thực ra là do quan điểm và tính cách của chúng ta không hợp nhau.]
[Anh, Cố Ảnh Phong, luôn sống ngay thẳng, không bao giờ có tính cách hám giàu khinh nghèo. Thôi, em không cần trả lời đâu.]
Tôi bật cười. Lý do anh ta nói gì cũng chẳng còn liên quan đến tôi nữa.
Trong nhóm chat bạn bè, các cô bạn tôi đều phẫn nộ: [Anh ta thật sự tệ quá, đúng kiểu ‘giấu đầu hở đuôi’. Trước đây tớ còn nghĩ anh ta là người cầu tiến và xuất sắc, bây giờ chỉ muốn ói!]
Tôi nhắn trong nhóm: [Vậy chúng ta cùng chờ xem, liệu anh ta có thực sự là người không hám giàu khinh nghèo không nhé.]
Bỗng dưng, tôi nghe thấy tiếng bước chân phía sau.
Quay đầu lại, điều đầu tiên đập vào mắt tôi là đôi chân dài được bao bọc trong chiếc quần âu màu xám.
Ninh Yến Lễ bước đến bên tôi, giọng nói trầm ấm, đầy từ tính: “Ai đã bắt nạt công chúa nhỏ của chúng ta vậy? Nói cho chú nghe nào?”
08
Ngày hôm sau, tôi thay bộ lễ phục Haute Couture mùa xuân hè vừa đặt may gần đây, mang theo túi Hermès. Sau đó, tôi lái chiếc Rolls-Royce mà bố tôi mua cho đến dự tiệc tối tại khách sạn Bạch Lệ.
Khi đến cửa sảnh lớn nhất của khách sạn, tôi chạm mặt với một đám đông bạn học đang đến chúc mừng sinh nhật Ninh Ngọc. Các bạn học nhìn thấy tôi, ánh mắt đầy ngạc nhiên và không ít phần ngưỡng mộ. Có vẻ như nhà tạo mẫu hàng đầu mà bố tôi mời đến đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ.
Ngược lại, Ninh Ngọc trang điểm đậm, mặc một chiếc váy bó sát lấp lánh đầy sequin. Trông thì nổi bật, nhưng rất phô trương và kém tinh tế. Khi thấy tôi, nét mặt Ninh Ngọc biến đổi trong giây lát, nhưng nhanh chóng cô ta nở nụ cười đắc ý: “Sao thế? Tôi không mời cô mà cô vẫn dày mặt đến đây à?”
Vừa dứt lời, Cố Ảnh Phong bước đến, anh ta trông có chút ngạc nhiên khi nhìn thấy tôi: “Chiêu Duy?”
Trên cổ tay anh ta còn có thêm một chiếc đồng hồ Cartier. Có lẽ anh ta nhớ đến lời nói “không hám giàu khinh nghèo” của mình, nên vội vàng kéo tay áo xuống để che giấu.
Ninh Ngọc lập tức khoác tay anh ta, ngẩng cao cằm đầy kiêu ngạo: “Đã đến đây rồi thì tôi cũng giới thiệu luôn, đây là bạn trai của tôi, Cố Ảnh Phong.”
Tôi mỉm cười: “Tôi không quan tâm đến chuyện của cô. Và xin lỗi, cô có chắc đây là nơi tổ chức sinh nhật của cô không?”
Một bạn nữ bên cạnh quay đầu nhìn bảng hiệu: “Ôi trời, đây là buổi dạ tiệc Kim Trì của Bạch Lệ, lần trước tôi thấy trên tin tức, nghe nói chỉ có những người có tầm cỡ trong vùng mới được tham dự. Chẳng lẽ Chiêu Duy đến dự tiệc này sao?”
Lily lập tức lên tiếng: “Chúng tôi đến đây để tham gia buổi dạ tiệc này, ai thèm quan tâm đến sinh nhật của cô chứ.”
Nói xong, chúng tôi quay người bước vào sảnh tiệc. Phía sau, tôi nghe thấy giọng mỉa mai của Ninh Ngọc: “Buồn cười thật, bọn họ làm sao vào được…”
Đúng lúc đó, nhân viên phục vụ ở cửa tiệc nhận ra tôi. Anh ta cúi đầu lễ phép: “Mời Chiêu tiểu thư vào.”
Tôi không cần dùng thiệp mời, dẫn bạn bè của mình vào trong mà không gặp trở ngại gì.
Ninh Ngọc sững sờ trong giây lát. Nhưng ngay sau đó, cô ta nhanh chóng bước tới, định vào theo. Tuy nhiên, nhân viên phục vụ giơ tay ngăn lại ở cửa.
“Xin lỗi, quý khách vui lòng xuất trình thiệp mời.”
Khuôn mặt Ninh Ngọc cứng đờ: “Thiệp mời? Tôi không có.”
Nụ cười lịch sự của nhân viên phục vụ bỗng trở nên lạnh lùng: “Vậy xin lỗi quý khách, quý khách không thể vào được.”
Ninh Ngọc tức giận: “Ý các người là gì? Vừa nãy cô gái kia không cần thiệp mời cũng được vào, tại sao chúng tôi lại không? Các người để loại người như vậy trà trộn vào?”
Nhân viên phục vụ đáp: ” Chiêu tiểu thư không giống quý khách, cô ấy là khách quý của chúng tôi.”
Trương Á liền chen vào: “Các người có biết Ninh Ngọc là ai không?”
Nhân viên phục vụ vẫn giữ nụ cười: “Không biết, chưa từng gặp qua, cũng chưa từng nghe qua.”
“……”
Sắc mặt của Ninh Ngọc và Cố Ảnh Phong đều cứng lại, không ít bạn học đứng đó đã há hốc miệng.
Nói xong, nhân viên phục vụ quay đi tiếp đón những vị khách khác, không còn bận tâm đến nhóm người này nữa. Một cô gái khoác lên mình chiếc váy đắt tiền, khi bước vào cũng liếc nhìn Ninh Ngọc và những người bên cạnh, rồi che miệng cười khúc khích: “Thật là mất mặt.”
09
Ninh Ngọc có chút mất mặt, nhưng cô ta vẫn cố gắng giữ nụ cười trên môi, quay lại nói: “Sao nhỉ, thực ra anh trai tôi có định cho tôi vài tấm thiệp mời, nhưng vì tôi còn phải tổ chức sinh nhật nữa, nên tôi bảo không cần. Thôi, chúng ta đi nào.”
Cô ta khoác tay Cố Ảnh Phong và bước đi, nhưng anh ta cứ liên tục ngoái đầu nhìn về phía buổi tiệc. Thật sự khiến người khác buồn cười.
Sau khi vào trong tiệc không lâu, Lily đưa điện thoại cho tôi xem đoạn hội thoại trong nhóm chat.
Một bạn trong lớp nhắn: [Chiêu Duy thật lợi hại, cô ấy có thể tham dự tiệc ở Bạch Lệ, nghe nói chỉ có giới thượng lưu mới vào được, chắc cô ấy không đơn giản đâu.]
Trương Á nói: [Nói không chừng cô ta vào đó làm lễ tân thôi, thời nay sinh viên đại học làm thêm cũng là chuyện bình thường mà.]
Một người khác đáp: [Nhưng cô ấy mặc váy dạ hội như là hàng Haute Couture, còn mang túi Hermes nữa…]
Ninh Ngọc chen vào: [Thời nay thuê mấy thứ đó cũng đâu có khó.]
Trương Nam tiếp lời: [Đúng vậy, nhà Ninh Ngọc cũng có rất nhiều loại váy cao cấp như thế mà.]
Lily đáp trong nhóm: [Thật sao? Nếu có nhiều như vậy, sao hôm nay cô ta không mặc ra nhỉ?]
Nhóm chat bỗng nhiên im lặng. Một người thông minh liền gửi biểu cảm “gãi đầu khó hiểu”, rồi cả đám cũng theo đó gửi các biểu cảm.
“Nông dân nhìn đám nhà giàu”
“Chó nhà quê không dám lên tiếng”
“Tôi chấp nhận điều này nhanh hơn nhiều”
Ninh Ngọc nhắn tiếp: [Thôi nào, mấy cưng ơi, chị đây luôn khiêm tốn mà, sinh nhật thôi chứ có cần phải ăn mặc như công chúa như ai đó đâu~]
Lily cười ngả vào vai tôi: “Cô ta khiêm tốn á? Cô ta mà có thể viết ‘tôi giàu nhất trường’ lên trán thì đã viết từ lâu rồi.”
Tôi cuối cùng cũng lên tiếng sau một hồi im lặng, nhận cái “lời khen” đó: [Cảm ơn vì đã khen tôi giống công chúa nhé~]
Có người nói: [Dù sao thì, hôm nay Chiêu Duy thật sự rất xinh đẹp.]
Thật hiếm khi nhóm người này có thể nhìn thấy sự thật.
Lúc này, Cố Ảnh Phong lại nhắn tin cho tôi: [Chiêu Duy, em đi làm thêm lễ tân tại dạ tiệc Bạch Lệ à?]
Tôi thật không hiểu sao anh ta còn có mặt mũi nhắn tin cho tôi. Điều buồn cười nhất là câu tiếp theo: [Hôm nay là sinh nhật Ninh Ngọc, anh mong em biết điều mà làm tốt công việc của mình, đừng khiến cô ấy khó chịu.]
Tôi đáp lại: [Anh lo mà hầu hạ tiểu thư nhà anh đi, chuyện xã hội thì ít xen vào.]
Sau đó, tôi lập tức chặn số của anh ta.