Bạn Cùng Phòng Hám Danh - Chương 1
01
Bạn cùng phòng của tôi, Ninh Ngọc, tổ chức tiệc sinh nhật tại khách sạn năm sao lớn nhất ở khu vực này. Cô ta đã gửi thiệp mời cho gần như tất cả 90 người trong lớp, ngoại trừ ba người: tôi và hai người bạn thân của tôi.
Trên nhóm lớp, mọi người náo nhiệt bàn tán, ai cũng tâng bốc cô ta, còn phòng ký túc xá thì cũng ồn ào không kém.
“Wow, khách sạn Bạch Lệ Thánh Điển đấy, khách sạn năm sao đẳng cấp, từ nhỏ đến giờ tôi chưa từng đến khách sạn sang trọng như vậy.”
“Cảm ơn Ninh Ngọc, nhờ có cô ấy mà chúng ta mới có cơ hội đến nơi sang trọng thế này.”
“Đúng vậy, trong đời được trải nghiệm cuộc sống nhà giàu như vậy, gia đình Ninh Ngọc thật lợi hại.”
Ninh Ngọc mở lời: “Không có gì đâu, từ nhỏ tôi đã theo bố ra vào những nơi như vậy, quen rồi.”
Tôi đeo tai nghe, đang đọc sách nhưng cũng không thể tránh khỏi sự ồn ào của họ.
Tôi nói: “Mọi người có thể nói nhỏ một chút được không? Ồn quá, làm tôi không tập trung được.”
Tiếng nói nhỏ đi một chút, nhưng có người cố tình châm chọc:
“Chậc chậc chậc, Ninh Ngọc không mời cô ta mà, có cần phải chua chát vậy không?”
“Đúng đấy, giọng điệu chua quá.”
“Nhưng tôi nói này, Chiêu Duy, cậu đã bao giờ nghe đến khách sạn Bạch Lệ Thánh Điển chưa?”
Khách sạn năm sao này tôi rất quen thuộc, vì đây là một thương hiệu thuộc tập đoàn Kim Dụ của bố tôi.
Tôi thẳng thắn đáp: “Ừ, nhà tôi mở.”
Quả nhiên, vừa nói xong, họ phá lên cười. Ninh Ngọc cười nhạt hỏi: “Cô nói vậy để làm gì, có gì có lợi cho cô không?”
Bạn cùng phòng khác, Trương Á, phối hợp nói: “Tất nhiên là có lợi rồi, nếu cười chet chúng tôi thì cô ta không cần phải chua chát nữa.”
“Hahaha.”
Trong lòng tôi cười thầm, tổ chức tiệc sinh nhật ở khách sạn nhà tôi mà còn bảo tôi ghen tị?
Đúng lúc đó, bố tôi gọi điện.
“Bảo bối à, bố có buổi tiệc tối thứ Bảy ở Bạch Lệ, con có muốn đi không?”
“Tất nhiên là con muốn đi rồi.”
Vừa nói xong, tôi thấy vài ánh mắt liếc nhìn mình. Không muốn để họ nghe lén cuộc trò chuyện, tôi ra ban công.
Bố tôi nói: “Được, con cũng có thể rủ bạn bè đến. Con cần bao nhiêu thiệp mời, để bố nhờ người gửi qua.”
“Dạ ba tấm nhé, cho hai người bạn thân và bạn trai con.”
“Ồ, mang cả bạn trai đến luôn hả? Thế thì để bố giới thiệu cho cậu ấy vài người xuất sắc, cậu ấy chắc chắn rất giỏi.”
Sau khi quay lại phòng, trên mặt Ninh Ngọc không che giấu được vẻ đắc ý: “Muốn đi sinh nhật của tôi thì nói thẳng, đừng ngại. Không cần phải ra ngoài gọi điện như thế, thật không đáng.”
Tôi sững người một lúc, muốn bật cười. Chắc họ nghĩ rằng khi tôi nói “muốn đi”, là tôi đang nói đến bữa tiệc sinh nhật của Ninh Ngọc.
Cô ta đã kiêu ngạo suốt hai năm nay rồi. Nhân dịp này, để tôi cho cô ta thấy thực tế là gì.
Trương Á tiếp tục tự nhiên: “Dù sao cũng là bạn cùng lớp, cùng phòng ký túc xá, có khi nếu cậu nịnh Ninh Ngọc một chút, cô ấy sẽ mềm lòng mà cho cậu đi cùng.”
Ninh Ngọc ngắt lời: “Cũng không phải là không thể…”
Tôi cắt ngang: “Thôi đi, đừng tự dát vàng lên mặt mình nữa, không thấy xấu hổ à?”
Ninh Ngọc sững sờ. Khi nhận ra, cô ta liền trừng mắt nhìn tôi. Trương Á vội vàng nói: “Chúng ta đừng chấp cô ta, để cô ta tiếp tục ghen tị, không được ăn nho thì bảo nho chua thôi.”
02
Khi mới vào đại học, tôi từng giúp một người bạn chia sẻ liên kết “giúp giảm giá” trên Pinduoduo. Từ đó, Ninh Ngọc dán nhãn cho tôi là “nghèo”.
Tôi cũng chẳng buồn giải thích.
Hồi cấp ba, cả trường đều biết bố tôi đã quyên góp xây hai, ba tòa nhà cho trường, vì thế tôi từng bị vài tên côn đồ từ trường nghề đối diện chặn đường để c//ướp. Tất nhiên, bọn chúng cũng phải trả giá cho hành động đó.
Bố tôi sợ tôi gặp lại những chuyện như thế, nên trước khi vào đại học đã dặn dò tôi rằng, khi không cần thiết thì tuyệt đối không được khoe khoang, phải sống khiêm tốn.
Vì vậy, khi người khác nghĩ tôi nghèo, tôi cũng chẳng bận tâm lắm.
Nhưng lý do thực sự khiến Ninh Ngọc luôn mỉa mai và không ưa tôi, có lẽ là vì trong lúc huấn luyện quân sự, cô ta từng tặng hoa tỏ tình với một chàng trai, nhưng sau đó anh ta từ chối cô và quay sang tỏ tình với tôi.
Tôi đương nhiên từ chối, vì tôi thậm chí còn chẳng biết anh ta là ai.
Nhưng Ninh Ngọc không phục. Cô ta cảm thấy mình đã tặng cho anh ta biết bao món quà đắt tiền, cuối cùng lại bị tôi – một “người nghèo” – chiếm lợi. Ninh Ngọc còn nói sau lưng rằng tôi biết rõ cô ta thích chàng trai đó nhưng vẫn cố tình quyến rũ.
Thật là kịch tính đến mức khó tin!
Từ đó, cô ta dựa vào cái mác “bạch phú mỹ” của mình, lợi dụng những món lợi nhỏ nhặt để thu hút lòng người, tạo dựng một nhóm nhỏ nhằm cô lập tôi.
Tôi chẳng để tâm. Cũng không buồn mất thời gian cố gắng phát triển mối quan hệ nào. Thật sự có cần thiết không?
Những chú bác mà bố tôi giới thiệu, tôi còn chưa gặp hết nữa là. Bạn đại học ư? Có lẽ sau khi tốt nghiệp, chúng tôi sẽ chẳng bao giờ gặp lại nhau nữa.
Ai quan tâm chứ?
Hiện tại, Ninh Ngọc đang mỉa mai tôi trong nhóm lớp, nói nào là phòng ký túc có “dưa leo chua”, nào là “ai đó tái sinh thành kẻ ghen tị đến xanh mặt”, rồi thì “ghen ghét người giàu thật là đáng ghét”, và còn nhiều lời lẽ khác nữa.
Cô ta không chỉ đích danh tôi, nhưng rõ ràng là đang chĩa mũi nhọn vào tôi. Haha, tôi không phải lúc nào cũng giữ thái độ thờ ơ như thế này đâu.
Sự kiên nhẫn của tôi cũng có giới hạn.
03
Trong không khí ngột ngạt của phòng ký túc, tôi dọn dẹp qua loa rồi đi gặp bạn trai của mình, Cố Ảnh Phong. Anh ấy là đàn anh đã giúp tôi chuyển hành lý khi tôi nhập học năm nhất. Giờ anh đã là sinh viên năm cuối, đẹp trai, học giỏi, xuất sắc và đầy chí tiến thủ.
“Anh yêu, tối thứ Bảy này anh có rảnh không? Em muốn dẫn anh đến một nơi đặc biệt.”
Tôi vui vẻ nhìn vào gương mặt điển trai của anh ấy, tâm trạng liền nhẹ nhàng hơn hẳn.
“Thứ Bảy à, đúng lúc hôm đó anh không rảnh, Chủ nhật được không?”
“Tại sao? Thứ Bảy anh có việc gì à? Phỏng vấn à?”
Anh ấy do dự một lúc, rồi nói: “Ừ.”
“Thật à? Biểu cảm của anh có vẻ không tự nhiên. Em định thứ Bảy dẫn anh đi gặp bố em…”
Anh bất ngờ cắt ngang: “Chiêu Duy, anh không muốn lừa em, thực ra Ninh Ngọc đã mời anh đến dự tiệc sinh nhật của cô ấy vào thứ Bảy, anh phải tranh thủ thời gian để tham gia. Chủ nhật anh sẽ ở bên em, được không?”
Tay chân tôi lập tức lạnh ngắt.
“Ý anh là gì? Chẳng lẽ anh không biết cô ta đối xử với em thế nào à?”
Ninh Ngọc và tôi luôn không hợp nhau, và Cố Ảnh Phong không thể nào không biết điều đó, ngược lại, anh là người hiểu rõ nhất. Tôi đã không ít lần phàn nàn với anh về cô ta.
Cố Ảnh Phong thường khuyên tôi rằng đừng chấp nhất với người như Ninh Ngọc, đừng giận vì những người như vậy, kẻo sẽ trở nên xấu đi.
Nhưng tôi không ngờ rằng, cái mà anh gọi là “không chấp nhặt” lại là theo cách này.
“Anh biết em không thích Ninh Ngọc, nhưng chuyện cá nhân và công việc phải phân biệt rõ ràng, em yêu.”
Tôi tức giận đáp: “Đừng gọi tôi là em yêu, tôi không phải em yêu của anh.”
Anh ấy càng vội giải thích hơn: “Nghe anh nói, anh không muốn vì tình cảm cá nhân mà bỏ lỡ cơ hội mở rộng mối quan hệ và tiếp cận tầng lớp thượng lưu. Chiêu Duy, em hiểu cho anh một chút được không?”
Tôi nhìn anh, nhận ra rằng mình không còn nhìn rõ người đàn ông này nữa. Chàng trai từng khiến tôi cảm thấy anh là một người thuần khiết, ngay thẳng giờ đây dường như đã biến mất.
Tôi nói: “Với năng lực của anh, anh hoàn toàn có thể vào các công ty lớn theo con đường bình thường mà.”
“Em không hiểu đâu, ở tuổi này, anh không chỉ cần tấm vé vào cửa, mà còn cần những cơ hội để leo lên nhanh chóng!”
“Em định dẫn anh đi gặp bố em, có lẽ ông ấy có thể giúp anh.”
Khoảnh khắc đó, tôi nhìn thấy ánh mắt của Cố Ảnh Phong thoáng hiện lên sự khinh thường. Anh nhíu mày: “Chiêu Duy, đừng làm loạn nữa. Ninh Ngọc nói anh trai cô ấy cũng sẽ đến, anh làm điều này vì tương lai của mình. Đừng tỏ ra trẻ con nữa, được không?”
Ý anh ta là bảo tôi đừng cản đường. Nếu không, tôi sẽ bị coi là không hiểu chuyện và hành xử trẻ con.
Anh vẫn nắm lấy tay tôi. Nhiệt độ đó vẫn là cảm giác quen thuộc, nhưng tôi cảm thấy có điều gì đó đã thay đổi. Tôi vốn định nói với anh rằng bố tôi là chủ tịch tập đoàn Kim Dụ.
Nhưng bây giờ, tôi không muốn nói gì nữa.
Tôi lặng lẽ buông tay anh ra: “Được thôi, nếu anh muốn đi thì cứ đi, em không cản. Anh cứ thoải mái mà mở rộng những mối quan hệ của anh.”
04
Tối hôm đó, tài xế của gia đình gọi điện cho tôi. Anh ấy nói rằng đã đến và mang theo thiệp mời cho buổi tiệc tối thứ Bảy. Tôi điều chỉnh lại tâm trạng, sau đó cùng với bạn thân của mình, Lily, ra ngoài gặp tài xế.
Chiếc xe Porsche giản dị nhất trong số những chiếc xe của gia đình tôi đã được tài xế lái đến, mang theo ba tấm thiệp mời màu đen vàng sang trọng. Thực ra tôi không cần thiệp mời, vì tôi thường chỉ cần “quẹt mặt” là vào được.
Khi chúng tôi đang đi, Lily bất ngờ dùng khuỷu tay thúc mạnh vào tôi. Ngay lập tức, tôi cảm thấy như rơi vào hố băng.
Không xa phía trước, Cố Ảnh Phong và Ninh Ngọc đang vừa nói chuyện vừa cười cợt, tay họ thỉnh thoảng chạm vào nhau, như thể chuẩn bị vượt qua ranh giới mong manh đó. Điều đáng nói hơn, Cố Ảnh Phong đang đi đôi giày bóng rổ phiên bản giới hạn mà tôi đã tặng anh ta vào dịp Thất Tịch.
Anh ta đi đôi giày đó để gặp người mà tôi ghét nhất.
Nhìn thấy tôi, nụ cười trên gương mặt của Cố Ảnh Phong lập tức đông cứng lại. Tôi vẫn nhớ, từng nói với anh ta rằng tôi thích nhất nụ cười của anh, và anh ta đã hứa với tôi: “Em thích anh cười như vậy à? Từ nay về sau, anh sẽ chỉ cười với em thôi.”
Nhưng ngay lúc này, điều gì đó trong lòng tôi đã sụp đổ. Tôi nhìn Cố Ảnh Phong và nói: “Hai người nói chuyện vui vẻ nhỉ?”
“Chiêu Duy, em về ký túc xá trước đi, anh và Ninh Ngọc chỉ đang bàn chút việc thôi.”
Lily không thể chịu nổi nữa, bực tức nói: “Cố Ảnh Phong, anh rốt cuộc là bạn trai của ai vậy? Anh dám mang đôi giày mà Chiêu Duy tặng anh đi gặp người con gái khác, anh không thấy xấu hổ à?”
Ninh Ngọc đứng bên cạnh, nhìn trò kịch đã đủ lâu, bỗng nhiên nghiêng đầu, giả bộ ngây thơ nói: “Mọi người đừng hiểu lầm nhé. Chiêu Duy, học trưởng Cố đối xử với cậu rất tốt, chỉ là anh ấy đang cố gắng thuyết phục để cậu cũng được tham dự bữa tiệc sinh nhật của mình thôi.”
Cô ta nói rồi đưa ly trà sữa trong tay lên lắc lắc: “Anh ấy còn đặc biệt mua trà HiTea cho mình đấy. Cậu nên thông cảm cho tấm lòng của học trưởng.”
Tôi nhìn Cố Ảnh Phong một lúc lâu, rồi đột nhiên bật cười. Thực ra, từ giây thứ ba khi anh ta không bước tới chỗ tôi, tôi đã hoàn toàn thất vọng với anh ta, đến mức bây giờ tôi chẳng còn muốn nói một lời nào nữa.
“Tôi không hề quan tâm đến tiệc sinh nhật của cô, đừng làm tôi ghê tởm.”
Nói xong, tôi kéo Lily rời đi.
Từ trước đến giờ, tôi biết hoàn cảnh của Cố Ảnh Phong không khá giả, đến mức anh ta chỉ mua cho tôi trà sữa của Mixue. Nhưng anh ta lại mua trà HiTea cho Ninh Ngọc.
Chắc chắn tôi không phải người quá yếu đuối, nhưng tại sao mắt tôi lại bắt đầu cay xè?
Tôi ngẩng đầu lên, cố gắng tự nhủ với bản thân: Không đáng, người như vậy thật sự không đáng.
Tôi xé tấm thiệp mời cuối cùng, ném vào thùng rác, rồi nhắn tin cho Cố Ảnh Phong lần cuối: [Chúng ta kết thúc ở đây thôi.]