Phần 2 - Bạn Cùng Phòng Của Nương Nương - Chương 2
4.
“A” một tiếng kêu thảm thiết kèm theo tiếng “Rầm” của cái thang ngã xuống đất.
“Đây… đây là thứ quỷ quái gì?!”
Lão già họ Vương vừa bò lên cửa sổ hướng bên trong nhìn thoáng qua như vậy, thiếu chút nữa bị hù chết.
Người lớn tuổi, xương cốt dễ gãy, khi ngã nếu không phải có người đỡ thì sợ rằng mạng nhỏ sẽ mất ngay tại chỗ.
Lão già vừa tức vừa sợ, rống to: “Được, dám giả thần giả quỷ, mở cửa cho tao!”
“Cha, như vậy không tốt… Trương Đại Tiên bày trận pháp, nói ba ngày sau mới có thể đi vào nhặt xác cô gái, hợp táng.”
“Tao nói mở cửa thì mở cửa đi!”
Lão già một mực chắc chắn là ta đang “giở trò”, muốn đi vào giáo huấn ta. Mọi người đang đau khổ khuyên bảo, cửa đột nhiên “kẽo kẹt” một tiếng, tự động mở ra.
Trong phòng im ắng, một mảnh đen kịt.
Khí lạnh ùn ùn kéo đến tràn ngập trong phòng.
Người nhà họ Vương đứng ở cửa không hẹn mà cùng rùng mình một cái.
Vương Bình xoa xoa cánh tay đã nổi da gà, sợ hãi nhìn về phía lão Vương: “Ông nội… cháu sợ.”
Cha Vương cũng có chút do dự: “Hay là… chúng ta gọi Trương Đại Tiên tới?”
Lão Vương trừng mắt: “Chúng ta nhiều người như vậy lại sợ một đứa con gái? Nó có cánh thì ở nhà họ Vương cũng khó bay được!”
“Tao đã nói là trên mạng mua bột thuốc không ổn, nhất định là hàng giả! Chúng ta đi vào trói nó lại cho chắc!”
Ta cười khúc khích, có người sắp phải chịu tội rồi.
“Đợi lát nữa xem mày còn cười được hay không!” Lão Vương uy hiếp bước vào phòng.
Mấy người nhà họ Vương cũng nhanh chóng đi theo vào.
Lại “kẽo kẹt” một tiếng, cửa tự đóng lại.
Vương Bình hét lên.
Lão Vương quát lớn cô ta: “Hét cái gì? Bật đèn lên!”
Vương Bình là người cuối cùng vào phòng, công tắc ngay bên trái cô ta, đưa tay là có thể sờ được.
Nhưng khi cô ta đưa tay qua, chị Kayako cũng đưa tay ra.
Tay Vương Bình vừa vặn áp lên mu bàn tay lạnh lẽo của chị Kayako.
“A… A…” Vương Bình kéo dài giọng lại kêu lên.
“Câm miệng!”
Đại khái là cảm thấy con gái mình quá vô dụng, cha Vương ở một bên khịt mũi, mò mẫm đi bật đèn.
“Ai đang đè lên công tắc…” Cha Vương nói thầm một tiếng, bởi vì không nhìn thấy, hắn liền mò mẫm, mò nửa ngày cũng không sờ được công tắc.
“Rác rưởi! Nhìn bọn mày đi, bọn mày không biết dùng điện thoại di động thắp sáng à?” Lão Vương mắng.
Mọi người lúc này mới bừng tỉnh, vội vàng lấy điện thoại di động ra ấn vài cái.
Lần này thật thuận lợi, màn hình điện thoại di động của mỗi người đều phát ra ánh sáng yếu ớt.
Với chút ánh sáng đó, mọi người nhìn thấy một nữ ma với mái tóc rối bù, khuôn mặt hung dữ đứng trước mặt, phát ra tiếng cười “ríu rít” đáng sợ.
Là chị Kayako đang tạo ra ảo ảnh.
Có rất nhiều chị Kayako hiện ra!
5.
“Ahh” những tiếng thét chói tai liên tiếp, thanh âm vang vọng cả phòng!
Kêu to nhất chính là cha Vương, tay của hắn đang nắm tóc dài của chị Kayako!
Ôi, chị Kayako yêu nhất là mái tóc dài của chị ấy, không biết cầu xin ta đốt bao nhiêu thuốc dưỡng tóc hàng hiệu, lần này chị nhất định sẽ tức giận!
“Câm miệng!” Chị Kayako hung hăng rống lên một tiếng với cha Vương.
Chị ấy thoáng cúi đầu, hai mắt trống rỗng gắt gao nhìn chằm chằm bàn tay thô ráp của cha Vương, từ từ hỏi: “Ngươi có dùng kem dưỡng tay không?”
Cha Vương sửng sốt tại chỗ, không dám trả lời.
Chị Kayako cũng không buông tha hắn, lại liên tục đặt câu hỏi: “Ngươi đốt tiền giấy đã rửa tay chưa?”
“Ngươi đi vệ sinh có rửa tay không?”
Giọng nói càng ngày càng dồn dập, giống như dao nhọn lạnh lẽo, hốc mắt không có tròng cũng càng ngày càng đỏ.
Cha Vương cả người phát run, trán lại xuất hiện một tầng mồ hôi, càng nguy hiểm hơn chính là bởi vì khẩn trương quá độ, hắn lại càng túm tóc chị Kayako không buông, run lên còn kéo tóc chị ấy xuống.
Ta cười xấu xa một tiếng, nói: “Tỷ tỷ, ta làm chứng là hắn không có rửa tay!”
“Hắn đốt tiền giấy rồi ăn cơm, sau đó vào nhà vệ sinh, sau đó… còn túm tóc chị!”
Chị Kayako nghe xong, hốc mắt đỏ đến chảy máu, hai tay ôm đầu thống khổ ngửa mặt lên trời thét dài.
Cha Vương sợ tới mức run lên, vừa khéo mồ hôi trên trán còn rơi trên mái tóc dài của chị ấy.
Lần này chị ấy hoàn toàn bộc phát: “Ngươi! Đi! Chết! Cho! Ta!”
Chị ấy dùng móng vuốt tát vào cằm của cha Vương, một mảng thịt lớn rơi ra.
Kayako còn chưa hết giận, lại kéo cha Vương trở về, vừa tát vừa mắng hắn: “Tại sao trước và sau khi ăn cơm lại không rửa tay?”
“Tại sao đi vệ sinh không rửa tay?”
“Ta đánh chết ngươi cái đồ bẩn thỉu!”
“Ngươi bẩn như vậy cha mẹ ngươi biết không? Ông bà nội ngươi biết không? Tổ tông ngươi biết không?!”
Sự hoảng sợ của cha Vương dâng cao, ý chí hoàn toàn sụp đổ, hai mắt trợn ngược rồi bất tỉnh.
Bên này tình huống của lão Vương cũng không khá hơn chút nào.
Lão lớn gan hơn cha Vương một chút, sẽ không ngây ngốc đứng đó chờ chết.
Lão quay đầu chạy về phía cửa phòng, tóc dài của chị Kayako tung bay, càng duỗi càng dài, xem ra là muốn siết cổ lão Vương.
Ta vội vàng hô to: “Tỷ tỷ chậm đã, bọn họ một năm mới tắm một lần!”
!!!
Chị Kayako đều bị lời của ta làm cho mơ hồ, sửng sốt nửa ngày.
Đây cũng không phải là ta nói lung tung, chính Vương Bình nói cho ta biết. Điều kiện quê nhà bọn họ không tốt, còn chưa thông nước máy, nước nấu ăn còn hiếm thì lấy đâu ra nước tắm?
Sự sửng sốt này đã giúp lão Vương bò tới cửa, đáng tiếc lão còn chưa với tới tay nắm cửa thì chị Kayako đã phục hồi tinh thần, nhanh chóng bò về phía hắn.
Kỹ thuật bò nhanh của chị Kayako rất nổi tiếng, nháy mắt đã bò tới trước mặt lão Vương, há cái miệng to như chậu máu với ông ta.
Lão Vương che ngực, ngã xuống đất.
6.
Lại nhìn người khởi xướng là Vương Bình. Cô ta sợ tới mức chạy loạn khắp nơi, bò lên giường mà bọn họ chuẩn bị cho ta.
Cô ta cuộn tròn thành một cục, đem chăn bông che ở trên người, miệng nói thầm: “A Di Đà Phật, Phật tổ phù hộ!”
“Ma sẽ không tấn công người trên giường! Sẽ an toàn khi ở trên giường!”
Ta cười nhạo một tiếng, Phật tổ cũng không giúp người xấu.
Về phần cái vụ an toàn trên giường, ta cũng không biết cô ta nghe điều đó ở đâu, một chút căn cứ khoa học cũng không có.
Chị Kayako bò đến trước mặt Vương Bình như để phủ nhận những lời này, lập tức chui vào ổ chăn của Vương Bình.
Thân thể Vương Bình mất đi khống chế, cứng đơ nằm đó, chỉ còn lại hai con mắt động đậy, cứ như vậy nhìn chị Kayako cả người đầy máu đè lên người mình, biến hóa ra các loại tử trạng đáng sợ, vậy mà cô ta lại chẳng thể làm gì.
Vương Bình cố gắng nhắm mắt lại không nhìn, nhưng chị Kayako không cho phép.
Mấy năm nay chị ấy đi theo ta nên đã một lòng hướng thiện, tranh thủ để đầu thai. Khó lắm chị ấy mới được dọa người một lần, sao có thể không phát huy?
Chị Kayako vươn móng vuốt sắc bén, trực tiếp vén mí mắt Vương Bình lên.
Khuôn mặt khủng bố sưng phù màu xanh xám phóng đại trước mắt Vương Bình.
Chị Kayako mỉm cười, cái răng nanh vừa dài vừa trắng đến phát sáng!
“Chị có đẹp không?”
Vương Bình sợ muốn chết làm sao dám trả lời, chị Kayako có chút khó tin: “Chẳng lẽ em cảm thấy chị không xinh đẹp?”
Thanh âm đột nhiên biến cao: “Thật không lễ phép, không cho ngươi biết mùi vị thì ngươi xem thường lão nương, đúng không?”
“Khẩu Liệt Nữ, cho ta mượn kéo dùng!”
(Khẩu Liệt Nữ – Kuchisake Onna: trong tiếng Nhật nghĩa là người bị rạch miệng. Đây là một ma nữ nổi tiếng của Nhật Bản.)
Khẩu Liệt Nữ bị điểm danh có chút hưng phấn: “Đến ngay, đến ngay!”
Vương Bình thấy lại đi ra một ma nữ, hoàn toàn sụp đổ.
“A…” Không biết kêu bao lâu, ầm ĩ muốn chết.
Đám phụ nữ bên kia là mẹ, là cô của Vương Bình cũng bị giày vò quá sức, chỉ còn lại một hơi thở.
Nhìn bọn họ náo loạn đủ rồi, ta búng tay một cái, chị Kayako thu hồi ảo ảnh, lui về bên cạnh ta.
Ánh đèn trong phòng đột nhiên sáng lên.
Chúng quỷ đứng ở phía sau ta, khí thế kia quả thực là kinh thiên địa, khiếp quỷ thần!
Một nhà Vương Bình vừa ngu xuẩn vừa xấu xa, nhưng Minh giới có lệnh, không được tùy ý đả thương tính mạng con người.
Đơn giản mà nói, chuyện Minh giới thì Minh giới quản, chuyện nhân gian phải dựa theo quy định do người quản, hết thảy đều có cơ sở.
Ta lớn tiếng quát: “Vương Bình, hiện tại cô có gì muốn nói không?”
“Thẳng thắn khoan dung, kháng cự nghiêm khắc! Không được giấu diếm!”
Thấy Vương Bình còn không trả lời, một con quỷ phía sau tôi vội vàng tiến lên hắng giọng hô một tiếng: “To gan!”
“Nương nương nhà ta hỏi, còn không mau trả lời!”
Thanh âm này nghe có chút quái dị, ta nghiêng đầu đánh giá kẻ phát ra giọng nói kia.
Nam không phải nam, nữ không phải nữ, mặc cổ trang, mặt trắng, đang dựng thẳng ngón tay hoa lan. Còn có thể là ai khác, chính là quỷ công công.
“Nếu không mau khai thì đại hình sẽ hầu hạ!” Theo một tiếng của Quỷ công công, chúng quỷ rục rịch, lộ ra nụ cười không có ý tốt với Vương Bình.
Vương Bình khóc lớn: “Tôi nói, tôi nói, cầu các người buông tha, tôi là bị ép buộc!”
Theo như Vương Bình nói, anh trai cô ta vì tai nạn xe cộ mà chết. Lúc qua đời, cả người máu thịt lẫn lộn, đầu bị dập một nửa.
Dựa theo lời người trong thôn, kẻ đột tử khó siêu thoát, rất dễ trở thành lệ quỷ, gặp người liền giết, nhà cửa không yên.
Anh trai của cô ta chết khi còn trẻ, chưa cưới vợ.
Tình huống như vậy, Minh hôn để có người hầu hạ, thường sẽ làm nhạt oán khí.
Minh hôn cũng cực kỳ chú ý, nếu là bình thường có thể tìm một cô gái tuổi tác tương đương vừa mới qua đời.
Nhưng tình huống như anh trai Vương Bình phải tìm người sống mới có thể áp chế được.
Những thứ này đều là Trương Đại Tiên trong thôn nói. Người trong thôn kết Minh hôn đều là nhờ ông ta chỉ phương cách, mà ngay cả người sống, ông ta cũng có thể làm!
Nhưng người sống ở đâu ra? Một người đã hơn mấy vạn, nhà họ Vương làm sao trả nổi.
Vừa vặn có người trong lúc vô tình nhắc với Vương Bình về ta, một cô gái mồ côi, họ bảo cô ta chú ý ta nhiều chút.
Dù sao, một cô gái mồ côi, cho dù mất tích, cũng không có ai tìm, phải không?
Nghe đến đó ta không khỏi thầm mắng. Mồ côi thì thế nào? Một người, hai người rồi ba người, sau đó rất nhiều đều tìm đến? Mấy năm nay vì nguyên nhân này mà ta gặp không ít kẻ xấu!
Dám đánh chủ ý lên ta. Rõ ràng là bọn họ chán sống rồi!